Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 7: Trở về nhà họ Tần

Chu Lâm Lâm xách theo rất nhiều hộp quà xa hoa đi vào nhà Tần Thanh.

“Ôi trời ơi, nhà anh cũng quá lộn xộn đi? Chỉ có một mình anh ở nhà sao? Không ai chiếu cố anh?”

Chu Lâm Lâm ngó trái ngó phải, không biết là nên đem hộp quà đặt ở chỗ nào, chỉ vì mặt đất trong phòng khách ném đầy rác rưởi, trên sô pha cũng chất đầy quần áo, không có chỗ đặt chân.

Tần Thanh ngồi trên giường ở ban công, bản thân không chút để ý mà chơi điện thoại.

“Lại đây ngồi.” Cậu hướng Chu Lâm Lâm vẫy tay.

Chu Lâm Lâm đi đến ban công, khắp nơi nhìn nhìn, lúc này mới phun ra một hơi.

Không nghĩ tới cái nơi sạch sẽ nhất trong ngôi nhà thế nhưng lại là ban công, trên chiếc giườn sắt chật hẹp là khăn trải giường trắng tinh, mặt đất không dính chút bụi, trong không khí phiêu đãng một cổ hương hoa nồng đậm, chỉ nhẹ nhàng ngửi một chút liền say lòng người.

“Anh dùng nước hoa gì vậy?” Chu Lâm Lâm đem hộp quà đặt ở trong góc ban công, cái mũi tiến đến gần Tần Thanh ngửi ngửi không ngừng, rất giống con cún nhỏ.

Cô hôm nay vẫn như cũ mặc một chiếc váy ren cùng giày cao gót, tóc dài xõa trên vai, trang điểm đến giống một cô gái dịu dàng, cố tình khuôn mặt lại lạnh lùng chẳng có xíu nào dịu dàng.

996 lập tức nhảy vào một đống quà, chuẩn xác mà tìm ra hộp đồ ăn, dùng móng vuốt rạch mở. Động tác của nó rất lớn, Chu Lâm Lâm lại hoàn toàn nhìn không thấy.

Tần Thanh lắc đầu, “Chỉ là sữa tắm bình thường thôi.”

“Anh gạt người! Trên thị trường thực sự có loại mùi hương sữa tắm này, đã sớm bán đến cháy hàng!” Chu Lâm Lâm chống tay lên eo, làm bộ hung hãn.

Đúng lúc này, Tần Bảo Nhi từ trong phòng đi ra, thấy Chu Lâm Lâm lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, đôi mắt một cái kính viễn vọng mà liếc về phía hộp quà chồng chất.

“Nhà ở dơ như vậy, cô cũng không biết dọn dẹp sao?” Chu Lâm Lâm chỉ vào trên đất đầy rác rưởi chất vấn.

“Đây đều là anh ta làm.” Tần Bảo Nhi thực ủy khuất.

“Tay anh cô bị thương!”

“Chỉ là tay phải bị thương, không phải còn có một bàn tay sao?”

“Cô còn có phải là người hay không? Tay phải bị thương chẳng lẽ là việc nhỏ sao?”

“Có thể chạy có thể nhảy, như thế nào không phải việc nhỏ? Bác sĩ cũng nói về sau cắt thạch cao, tay phải còn có thể dùng.”

“Nhưng anh ấy hiện tại không dùng được, cần người chiếu cố! Cô cả ngày không làm cái đéo gì, cũng không biết giúp đỡ anh cô sao? Không biết làm việc nhà?”

“Tôi thế nào mà không biết làm gì? Tôi còn muốn thi lên thạc sĩ!”

“Cô thi cái quỷ! Viết luận văn như đống c*t, thiếu chút nữa tốp nghiệp cũng không được! Cô còn muốn thi lên thạc sĩ? Buồn cười thật đấy! Cô chính là lười, không muốn đi ra ngoài đi làm!”

“Cô là ai a? Chuyện của tôi cũng phải để cô tới quản sao?”

Chu Lâm Lâm là ông bà nuông chiều mà lớn lên, Tần Bảo Nhi lại cũng là tâm can của Thẩm Minh Thục. Hai người tính tình đều không tốt, nói nói liền cải tay đôi, còn ồn ào đến kịch liệt.

Tần Thanh cũng không khuyên can, chỉ là ngồi ở một bên, tay trái chống cằm, câu lấy môi mỏng cười như không cười mà không quan tâm.

996 từ trong hộp quà tặng nhảy ra ngậm thêm một túi tổ yến, nhai hai miếng liền phi phi phi mà phun ra, sau đó vọt tới bên hai người phụ nữ, ồn ào nói: “Đánh lên, tới đánh lên……”

Tần Thanh tay chống cằm che lại mặt, nhìn qua tựa hồ thật bất đắc dĩ, khóe môi lại nâng đến càng cao.

Chu Lâm Lâm được xưng là bá vương Hải Thị, cãi nhau từ trước tới nay chưa từng thua qua, rất mau liền đem Tần Bảo Nhi mắng khóc. Tần Bảo Nhi muốn trốn vào phòng ngủ, Chu Lâm Lâm lập tức liền chạy qua, thấy trong phòng ngủ trang trí xa hoa cùng bàn trang diểm bừa bãi đầy hàng đắt tiền, cả người liền cứng như đá.

“Mẹ nó! Tần Bảo Nhi ngươi cùng mẹ cô thật sự không phải người! Tần Thanh mỗi ngày đi làm vất vả như vậy, trở về chỉ có thể ngủ ngoài ban công, cô cùng mẹ cô lại sống sung sướиɠ như vậy! Các người xem Tần Thanh là cái gì?”

“Liên quan gì tới cô? Mau đi ra ngoài cho tôi!” Tần Bảo Nhi cường ngạnh mà đem Chu Lâm Lâm đẩy ra.

Chu Lâm Lâm bang bang mà gõ cửa, chửi bậy nói: “Tần Bảo Nhi mau ra đây cho tôi! Cô phải đem phòng nhường lại cho Tần Thanh! Cô đối với cái gia đình này không có một chút cống hiến, dựa vào cái gì anh của cô lại đi ngủ ngoài ban công! Cô có biết xấu hổ hay không? Tốt nghiệp không đi làm, còn đợi anh trai đi nuôi! Cô không có tay có chân sao?”

“Đừng gọi nữa.” Tần Thanh đi lên trước khuyên can.

“Không phải, Tần Thanh, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao? Mẹ và em gái anh đối với anh ——”

Tần Thanh dựng thẳng ngón tay trỏ thẳng dài nhẹ nhàng để lên môi mỏng: “Hư……”

Chu Lâm Lâm an tĩnh lại, cùng lúc đó, huyền quan truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là Thẩm Minh Thục không kiên nhẫn răn dạy: “Tần Thanh, Tần Thanh, mày đâu rồi? Trong nhà loạn như vậy mày còn không dọn dẹp sao?”

Rất hiển nhiên, bà ta nghĩ bị thương một cánh tay thì Tần Thanh vẫn như cũ phải gánh vác việc nhà. Chỉ cần người không chết, nhất định phải phải phụng hiến tất cả vì cái nhà này.

Chu Lâm Lâm trong ánh mắt toát ra hai luồng lửa.

Tần Thanh lại vẫn cười cười bình tĩnh: “Cùng hai người họ nói không có ý nghĩa, về nhà đi.”

Tần Thanh đem Chu Lâm Lâm đẩy ra ngoài hành lang.

Thấy đại tiểu thư Chu gia, Thẩm Minh Thục mặt đầy không kiên nhẫn lập tức lộ ra tươi cười nịnh nọt.

Chu Lâm Lâm liền muốn mở miệng mắng người, lại nghe bên tai truyền đến một đạo âm thanh bất đắc dĩ rồi lại ôn nhu nói nhỏ: “Ngoan, đi về trước.”

Sau khi ông bà qua đời chưa từng có ai dùng ngữ khí tràn ngập ôn nhu đối Chu Lâm Lâm nói chuyện. Má cô đỏ lên, lửa giận trong lòng tự nhiên mà vơi đi phân nửa.

Khi đi vào thang máy, Chu Lâm Lâm quay đầu lại, nhìn Tần Thanh còn đứng ở cửa nói: “Tôi nhất định sẽ cứu anh, anh cứ chờ tôi.”

Tần Thanh chỉ xua xua tay, yên lặng mỉm cười.

Thang máy đi xuống dưới, Tần Thanh đóng cửa vào nhà.

“Đem nhà quét dọn cho sạch sẽ. Mẹ mệt mỏi, buồn ngủ.” Thẩm Minh Thục đem bao tay tùy tiện ném ở trên sô pha, đầy mặt mệt mỏi phân phó.

Cửa phòng ngủ phanh một tiếng vang vọng, chỉ dư Tần Thanh đứng ở trong phòng khách, bất đắc dĩ mà nhìn bốn phía đầy rác.

“Nguyên chủ lựa chọn rời đi là đúng.” Cậu ở trong lòng thở dài, sau đó chậm rãi đi đến ban công, kéo cửa đóng lại, đem chính mình ngăn cách với thế giới dơ loạn, lạnh nhạt, ích kỷ kia.

“Đây là nhiệm vụ của cậu, cậu không thể vứt bỏ không làm.” Đi theo vào ban công 996 lập tức cảnh cáo.

“Tôi đã hoàn thành cốt truyện trước mắt.” Tần Thanh hơi hơi mỉm cười.

“Nhưng cậu đã phá hư cốt truyện! Cậu đừng tưởng có thể thoát khỏi mớ phiền toái của nguyên chủ.”

996 thở phì phì mà nói: “Tô nói cho cậu biết, không có khả năng đó đâu! Chẳng sợ cậu lại không thích Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi, ở trong cốt truyện, cậu vẫn như cũ mà phải hai mẹ con họ cả đời! Cậu tốt nhất vẫn nên nhanh thích ứng đi!”

“Nuôi hai mẹ con họ cả đời? Cốt truyện quy định sao?” Tần Thanh chọt ngón tay, thần sắc bất định hỏi.

“Đương nhiên. Nguyên chủ là một đứa con hiếu thảo, trở về gia đình của mình, anh ta cũng chưa bao giờ quên Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi, còn không ngừng mua quà, chuyển tiền cho hai người. Cậu mau đứng lên dọn dẹp nhà ở đi. Nửa năm này, cậu phải thích ứng cho tốt một chút cuộc sống của đứa con hiếu thảo, nửa năm sau tôi sẽ nghĩ cách cho cậu đi cốt truyện nhận tổ quy tông. Đến lúc đó cậu đừng lại nháo ra chuyện xấu gì, nếu không chúng ta sẽ chết ở nơi này!”

996 ngữ khí nghiêm khắc mà thông báo.

Tần Thanh than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng lên.

996 cho rằng cậu sẽ nhẫn nại tay phải đau nhức mà đi dọn dẹp phòng, lại thấy cậu lấy ra điện thoại, dùng APP gọi một cô đến dọn vệ sinh.

Hai giờ sau, trong nhà trở nên sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề. Đánh mạt chược suốt đêm Thẩm Minh Thục mới tỉnh ngủ biết được tình huống sau đó quở trách Tần Thanh một hồi, trách cậu lãng phí tiền, còn bảo cậu đem toàn bộ tiền trong thẻ chuyển cho mình.

Điện thoại bị cướp đi, khi trả trở về tất cả tiền tiết kiệm đã không cánh mà bay.

Tần Thanh một mình một người ngồi ở ban công, cầm lấy chiếc điện thoại, lẩm bẩm tự nói: “Nuôi hai mẹ con họ cả đời……”

996 ngồi xổm ngồi ở trên cửa sổ nhe răng trợn mắt mà cười: “Đúng vậy, nuôi hai người họ cả đời! Nửa năm này, cậu phải làm trâu làm ngựa của họ cho tốt đi.”

Tần Thanh chuyển nhẹ đôi mắt quét nhìn ban công, mỉm cười nói: “Thật đúng là cuộc sống của súc vật.”

“Cậu còn cười được? Thời gian nửa năm thời gian có phải hay không quá ngắn? Tôi lại cho cậu hưởng thụ thêm nửa năm?” 996 tức giận mà uy hϊếp.

Nhưng mà căn bản không cần nửa năm, nửa tháng lúc sau, Chu Lâm Lâm mang theo một đôi vợ chồng trung niên, một chàng trai trẻ tuổi, cùng với hai người già, đi tới nhà Tần Thanh.

Bà đem một xấp tư liệu đặt ở trên bàn trà, nói: “Cái này là giấy xét nghiệm ADN, các người nhìn xem đi.”

Thẩm Minh Thục dùng ánh mắt sợ hãi, ngơ ngác mà nhìn chàng trai đứng ở chỗ huyền quan. Người này là Tần Tử Thật, con trai của bà!

Tần Bảo Nhi cầm ly nước ở trong tay phanh mà một tiếng ngã trên mặt đất.

Chỉ có Tần Thanh vẫn như cũ trấn định tự nhiên, cầm lấy giấy xét nghiệm ADN một tờ lại một tờ nghiêm túc lật xem.

“Nửa năm?” Cậu ở trong lòng nhẹ giọng cười.

996 ngồi xổm ngồi ở trên sô pha đã trợn tròn mắt.

Meo? Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy meo? Vì cái gì sự tình nửa năm sau mới phát sinh thế nhưng sớm như vậy đã xảy ra? Chu Lâm Lâm không phải nữ phụ ác độc sao? Cô ta sao lại đi theo cốt truyện của Chu Vũ Nhu?

Đôi mắt Tần Thanh buông xuống, thần sắc bình tĩnh mà để tờ giám định xuống, phảng phất hoàn toàn không bị tin tức bất thình lình quấy nhiễu.

Nhưng người cẩn thận sẽ phát hiện, tay trái cậu cầm tờ giám định mở run nhè nhẹ. Này là một phản ứng không thể khống chế, tiết lộ nội tâm cậu không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Hai ngưòi già nhất ngồi ở đối diện cậu, nhìn cậu đẹp đến mức tận cùng lại khó che được sự tiều tụy, cùng với tay phải được bó thạch cao, trong mắt phiếm ra nước mắt thương xót.

“Không cần nhìn, con chính là con của chúng ta. Con cùng bà ngoại lớn lên giống nhau như đúc.” lão nhân tay cầm gậy hơi nghẹn ngào mà nói: “Ta là ông ngoại con Cơ Minh Đường.”

Ngồi ở bên cạnh Cơ Minh Đường là lão nhân tinh thần sáng sủa, lập tức mở miệng: “Ta là ông nội con Tần Quảng Nguyên.”

Hai vị lão nhân dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên cùng chàng trai trẻ tuổi, lúc này ba người mất tự nhiên mà mở miệng.

“Ta là ba của con, ta kêu Tần Hoài Xuyên.”

“Ta là mẹ của con Cơ Lan.”

“Tôi tên Tần Tử Thật.” Tần Tử Thật không có giới thiệu thân phận của mình, gã hiện giờ là người xấu hổ nhất.

Tần Thanh vẫn như cũ ở lật xem giấy giám định. Một câu kết quả giám định ngắn ngủn cậu lại nhìn chừng năm phút, tay trái đè nặng đầu gối, nỗ lực ức chế run rẩy.

996 bĩu môi: “Cái này kỹ thuật tôi diễn còn hơn cậu nhiều.”

Cơ Lan nhìn chằm chằm Tần Thanh, hốc mắt ửng đỏ.

Tần Hoài Xuyên cũng đánh giá đứa con trai này, ánh mắt không có kích động, lại nhìn kỹ cùng suy đoán.

Thẩm Minh Thục nhạy bén mà đã nhận ra tâm tư Tần Hoài Xuyên, nhìn Tần Tử Thật, run giọng nói, “Con, con là tốt nghiệp đại học Harvard đi? Tôi xem qua con phỏng vấn. Ba mẹ con dạy con thật tốt!”

Nước mắt vui mừng từ trong hốc mắt bà trào ra.

Nhắc tới việc học, Tần Hoài Xuyên cau mày hỏi một câu: “Tần Thanh không học đại học?”

Tình huống này bọn họ là đã sớm điều tra rõ, nhưng trong lòng như cũ vẫn sẽ để ý.

“Đúng vậy, tốt nghiệp cấp 3 liền đi ra ngoài làm công. Thật là hổ thẹn.” Thẩm Minh Thục cúi đầu, có vẻ dị thường co quắp. Bà tránh nặng tìm nhẹ trả lời cho người ta như vậy có một loại ảo giác phảng phất Tần Thanh là bởi vì ham chơi mới từ bỏ việc học.