Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 6: Làm trâu làm ngựa.

Khoá cửa cùm cụp vang lên một tiếng.

Yên lặng chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt sau khi thuốc tê tan hết Tần Thanh lập tức mở mắt ra, nhìn về phía huyền quan.

Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, bảo dưỡng thoả đáng đi đến, mặt đầy mệt mỏi cởi giày, bỏ vào tủ giày.

“Bà đi đâu về?” Tần Thanh xốc lên thảm lông, đạm thanh hỏi.

Bên ngoài là ngày hè tháng bảy oi bức, cực nóng hơn ba mươi độ, mà cậu lại suy yếu tới mức cần dùng thảm lông tới duy trì nhiệt độ cơ thể.

Người phụ nữ hoảng sợ, vỗ bộ ngực nhìn về phía phòng khách, không dám tin tưởng hỏi: “Gân tay con không phải bị chém đứt sao? Sao liền xuất viện?”

Xem ra bà biết hết thương thế của con trai mình như thế nào.

Tần Thanh ánh mắt hơi ám, tiếp tục hỏi: “Mẹ đi đâu? Con đợi mẹ cả một đêm.”

Thân là một người mẹ, con trai gặp tai nạ có nguy cơ tàn tật bà lại không ở bên.

Thẩm Minh Thục vội vàng đi vào phòng khách giải thích: “Mẹ đi mượn tiền viện phí cho con! Cầu bên mấy thân thích cuat ba con mà bọn họ một phân tiền đều không muốn cho mượn. Con nói sao cuộc đời mình lại khổ như thế này! Con là đứa con trai duy nhất của ông ta cũng là cũng là cháu đích tôn nhà họ Tần bọn họ làm so có thể không một chút nào quan tâm đến sống chết của con! Mẹ đều hướng bọn họ mà quỳ xuống còn dập đầu với bọn họ! Nhưng bọn họ lại như là người đá a! Năm đó thời điểm ba con mất khoản bồi thường khoản mới vừa xuống, ông bà nội con liền tìm tới nhà làm nháo lên……”

Thẩm Minh Thục một phen nước mũi nước mắt mà kể rõ Tần gia ác độc tham lam cùng bản thân nhiều năm như vậy vẫn chịu nhẫn nhục.

Đây không phải một lời giải thích, chỉ là dùng chuyện xưa dời đi. Kéo nhuengx người độc ác ra mà chất vấn để có thể che giấu sự ích kỷ cùng lạnh nhạt của bà ta.

Nhưng kỳ thật hành động của bà ta so với mấy người độc ác kia thì ác càng thêm ác. Sau khi chồng chết, bà không gánh trách nhiệm nuôi con ngược lại hết sức áp bức đối với con trai, bóc lột thậm tệ.

Nguyên chủ chính là một bộ của Thẩm Minh Thục này dụ dỗ. Thẩm Minh Thục khóc lóc kể lể nguyên chủ liền sẽ quên mất khổ sở bản thân chịu đựng cùng bất công cung hiến hết thảy niềm vui tới cho bà ta. Hắn dùng càng nỗ lực làm việc để chứng minh với bà ta bản thân có thể chống đỡ cái gai đình này.

Nhưng chống đỡ một gia đình, vốn không phải là nhiệm vụ của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Thẩm Minh Thục khóc ngã vào trên sô pha.

Tần Thanh vươn tay trái suy yếu vô lực, nhẹ nhàng sờ sờ sợi tóc mượt mà dược bảo dưỡng kĩ của Thẩm Minh Thục. Động tác của cậu thập phần ôn nhu, đôi mắt lại lạnh băng một mảnh.

996 ngậm một khối thịt ức gà nhảy lên bàn trà, một bên ngao ô ngao ô mà gặm, một bên vui sướиɠ khi người gặp họa mà xem diễn.

“Về sau cậu cứ ở trong cái nhà này làm nô dịch cả đời của Thẩm Minh Thục với Tần Bảo Nhi. Hừ, đây là cái giá cậu phải trả khi phá hỏng cốt truyện!”

Tần Thanh ánh mắt hơi lóe, không đáp lời.

Cửa lại lần nữa bị đẩy ra, một người cô gái hai mươi tuổi đầu, mặc một bộ đồ hiệu hấp tấp mà chạy vào, trên đầu mang một bộ tai nghe sang quý.

“Yeah, mỗi ngày buổi sáng đều chạy bộ thật là thoải mái. Mẹ, con mua bánh bao ròi nè, mau tới ăn.” Cô gái xách theo một túi bánh bao đi vào phòng khách, thấy mẹ lại đang khóc lóc mắng thân thích, thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái.

“Tay không có việc gì? Em còn tưởng rằng ngươi hôm nay không ra viện, nên không mua cơm sáng.” Cô gái liếc mắt Tần Thanh một cái, sau đó liền đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh.

Đối với thương thế của anh trai, cô ta vậy mà chỉ hỏi một câu cho có lệ, tựa hồ chỉ cần người không chết thì không phải là chuyện lớn gì.

“Ức gà đâu? Ai ăn?” Giọng cô gái the thé vang lên.

Phanh một tiếng trầm vang, cô ta hung hăng đóng lại cửa tủ lạnh, thăm dò ra tới chất vấn: “Anh, có phải hay không anh ăn ức gà của em? Em giảm béo, mỗi ngày chỉ ăn cái này, anh vậy mà cũng dành? Anh mau đi ra ngoài mua ức gà đi!”

Tần Thanh ánh mắt ám trầm mà nhìn Tần Bảo Nhi.

Thẩm Minh Thục thu hồi nước mắt, giải thích nói: “Tay anh mày bị thương, động cũng không động được, nó làm thế nào mà ăn ắc gà của mày? Ức gà ngày hôm qua đã ăn hết rồi đi?”

“Không có khả năng! Đêm qua còn thừa một miếng, con rõ ràng nhớ rõ! Không phải Tần Thanh ăn, còn có thể có ai? Con mặc kệ, Tần Thanh anh hiện tại liền đi mua! Đói bụng!” Tần Bảo Nhi từ trong phòng bếp đi ra, mệnh lệnh nói: “Chờ em tắm rửa xong, trên bàn phải có một dĩa ức gà salad! Làm thế nào thì làm đi.”

So với vết thương của anh trai, cô càng để ý một khối thịt gà.

Thẩm Minh Thục theo thói quen thành tự nhiên mà nói: “Tần Thanh, con liền đi giúp em đi mua ức gà thịt.”

Tần Thanh rũ mắt nhìn về phía tay phải đang đau đớn kịch liệt.

Thẩm Minh Thục cũng nhìn về phía tay bọc đầy thạch cao, một giây dồng hồ trên mặt xuất hiện xấu hổ, sau đó lập tức đứng lên, cứu bổ nói: “Mẹ đi mua, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Đêm qua Chu tiểu thư gọi điện cho mẹ nói tay con về sau đều không thể linh hoạt như xưa ——”

Bỗng dưng bà ta dừng bước, như sực tỉnh dậy: “Vậy con còn có thể đi làm hay sao?”

Tần Thanh lắc đầu, biểu tình lúng túng, trong mắt lại cất giấu nhàn nhạt châm chọc.

Tần Bảo Nhi lúc này kéo ra cửa phòng, nhô đầu ra, ngữ khí nôn nóng: “sau này anh đều không thể đi làm, vậy học phí ai trả?”

Lúc này, lại tự nhiên mà quan tâm. Rõ ràng đã tốt nghiệp đại học, cô ta lại ăn vạ trong nhà không chịu đi làm, bịa ra lý do rằng mình phải thi lên thạc sĩ.

“Chỉ có thể dựa vào em đi làm.” Tần Thanh thở dài nói nhỏ: “Bảo Nhi, thực xin lỗi.” Lông mi dàu đậm cụp xuống, che đi đôi mắt lạnh băng.

Tần Bảo Nhi không làm, hét lên: “Anh đi tìm Chu gia tiền bồi thường a! Anh là vì cứu đại tiểu thư Chu gia nên mới bị thương, bọn họ cần phải bồi thường anh 100 vạn! Đúng rồi, còn có người đam dao kia nữa cũng cần bồi thường 100 vạn!”

Nói nói, đôi mắt Tần Bảo Nhi liền sáng lên, từ trong phòng ngủ chạy ra, kích động nói: “Phải gọi một cuộc điện thoại cho phóng viên để phóng viên tới đưa tin chuyện này. Anh làm chuyện tốt giúp người khác, bọn họ nhất định sẽ giúp anh tuyên truyền!”

“Đúng đúng đúng! Mau liên hệ phóng viên!” Thẩm Minh Thục cũng hưng phấn lên.

996 chạy tiến tới phòng bếp tiếp tục tìm kiếm đồ ăn, biểu tình Tần Thanh đạm mạc mà nhìn hai mẹ con.

“Sau khi phóng viên đưa tin, mặt mũi con sẽ xuất hiện trên TV đi? Đến lúc đó mọi người dân trên cả nước đều có thể thấy?” Tần Thanh từ từ hỏi.

Tần Bảo Nhi nhìn cậu một cái, sau đó liền ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt tái nhợt mang theo sự mệt mỏi, cũng không thể ngăn lại vẻ đẹp. Đau đớn làm Tần Thanh suy yếu, lại làm khí chất chất yếu ớt khién mọi người muốn chở che càng trở nên mạnh hơn. Cậu ngồi ở chỗ kia, không lý do khiến cho người ta đau lòng.

Đây là…… Đây là anh trai của mình sao?

Đây là Tần Thanh?

Tần Bảo Nhi mê mang chớp mắt một cái, ngữ khí bỗng nhiên trở nên càng phấn khởi: “Đương nhiên! Anh lớn lên đẹp như vậy, sau chuyện này không chừng sẽ giúp anh nổi tiếng! Tinh Tham khẳng định sẽ tìm đến anh! Tay không linh hoạt cũng không ảnh hưởng tới đóng phim, anh về sau không chừng tiền đồ sẽ trở nên càng tốt hơn!”

Tần Bảo Nhi nhanh chóng tìm số điện thoại của phóng viên, gương mặt vì tưởng tượng trong làng mà đỏ lên.

Anh trai cô lớn lên so với minh tinh đỉnh lưu kia càng đẹp trai hơn ngàn lần! Về sau không cần làm cái gì cũng có thể ở trong nhà hưởng phúc!

Nhưng mà biểu tình hưng phấn của Thẩm Minh Thục hưng chợt cương lại, cuống quít nắm lấy tay của con gái, kiên quyết ngăn trở: “Không, không thể tìm phóng viên! Chu gia có tiền có thế, chúng ta đem chuyện này nháo lớn sẽ chọc giận Chu gia. Tiểu thư nhà họ Chu ở chợ đêm cùng mấy con ma men đánh nhau, việc này thọc ra ngoài có bao nhiêu khó nghe? Không, không được tìm phóng viên! Chúng ta ngầm tìm Chu gia thì tốt rồi. Đừng xằng bậy!”

“Cái gì chứ! Anh trai cứu người nhà bọn họ, bọn họ sao có thể tức giận, việc này nhất định phải nháo thật lớn thì mới có thật nhiều tiền!” Tần Bảo Nhi hất tay bà ta, khăng khăng muốn tìm phóng viên.

“Mau đi vào phòng, chúng ta nói chuyện riêng. Đừng có làm phiền anh mày nghỉ ngơi.” Thẩm Minh Thục liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái, nửa kéo nửa túm mà đem con gái kéo vào phòng, khóa trái cửa phòng.

Tần Thanh dựa ngã vào trên sô pha, lắc đầu cười khẽ.

Chỉ là thử một chút, cậu liền đã biết việc ôm con nhầm bà ta đã sớm biết, nhưng Tần Bảo Nhi lại hoàn toàn không biết gì cả.

Là khi nào đã phát hiện? Lúc trung học kiểm tra sức khoẻ? Máu Lu (ab-) hiếm thấy, lấy được giấy khám sức khỏe Thẩm Minh Thục liền biết được?

Cho nên từng ấy năm tới nay, bà có thể không hề cố kỵ mà đem nguyên chủ sai sử như trâu như ngựa, chẳng sợ mình phá hủy việc học cùng tiền đồ mà chẳng có chút nào áy náy. Đây không phải con trai của bà ta, bà ta sao có thể đau lòng?

Ở bên nhau nhiều năm như vậy khong có tí tình cảm nào sao?

“Bà ta biết con trai ruột của mình là ai đi?” Tần Thanh nhìn về phía 996 ngậm một bao bánh quy từ trong phòng bếp chạy ra.

“Bà ta biết a miêu.” 996 cắn mở gói túi, đem cái đầu tròn tròn vói vào.

“Là ai?” Tần Thanh hỏi.

“Tôi không nói cho cậu! Tôi muốn cậu ở trong cái nhà này lãnh đủ!” 996 còn rúc đầu trong túi nói.

Tần Thanh cười khẽ hai tiếng, cũng không sốt ruột.

996 dùng móng vuốt đẩy đẩy cái túi, một bên nhai bánh quy một bên hàm hàm hồ hồ mà nói: “Nửa năm này, cậu trước hết cứ làm trâu làm ngựa, nghe lời Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi đi. Đây là trừng phạt đối với cậu! Nếu cậu đủ nghe lời, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách làm cậu trở về.”

“Làm trâu làm ngựa, nghe lời……” Tần Thanh chậm rì rì mà lặp lại mấy chữ này, dôi mắt phiếm ý cười nhè nhẹ cất giấu cảm xúc người khác đoán không ra.

“Tốt, tôi hiểu được.” Cậu giống như thuận theo gật đầu, kỳ thật lại cầm lấy điện thoại, ở trên mạng tra tìm hết tất cả tin tức của Chu Vũ Nhu.

Nếu Chu Vũ Nhu là quý nhân, giúp cậu rời khỏi gia đình này, như vậy có nghĩa mạng lưới quan hệ của cô ta nhất định có người có quan hệ tương quan với nguyên chủ.

Chu gia là một thế gia, tin tức ở trên mạng không ít.

Chu Vũ Nhu là con gái của chú hai, còn Chu Lâm Lâm là con gái của chú cả. Bởi vì ông bà Chu không thích ở tại thành thị, lại muốn có con cháu bên người làm bạn, mẹ của Chu Lâm Lâm liền đưa cô về quê sống với ông bà nội.

Sau khi Chu Lâm Lâm được đưa tới nông thôn, Chu Vũ Nhu được bên gia đình chú cả mang qua nuôi, dưỡng dục ở dưới gối, nói là vì muốn đền bù vì không có con gái bên cạnh.

Bên nhà chú cả kế thừa phần lớn bộ phận tài sản, mà chú hai lại không có năng lực, mỗi năm đều dựa vào mấy trăm vạn hoa hồng sống qua ngày. Mấy trăm vạn đối với người thường mà nói là một số tiền khổng lồ, nhưng đối với bọn họ ở cái cái tầng cấp thượng lưu kia mà nói thì không tính là gì.

Cũng bởi vậy, nhà chú hai vì muốn nịnh bợ, tự nhiên bỏ được Chu Vũ Nhu để đưa ra.

Nhiều năm về sau, Chu Lâm Lâm đại tiểu thư thật sự trở về. Mà thế thân Chu Vũ Nhu lại sớm đã thay thế được vị trí của cô, thành đứa con được nhà chú cả yêu quý.

Hai người mâu thuẫn bởi vậy mà đến.

Mẹ của Chu Vũ Nhu họ Cơ tên Trúc, Cơ gia là hào môn Hải Thị. Cơ Trúc còn có một người chị tên Cơ Lan, gả cho Tần gia ở Hải Thị.

Tần……

Tần Thanh ánh mắt hơi lóe, theo manh mối này tiếp tục điều tra, sau đó liền thấy một bức ảnh chụp trắng đen cũ, trong ảnh là một mỹ nhân mặc sườn xám, lông mi thon dài, đôi mắt đào hoa, khí chất thần bí, nở nụ cười xinh đẹp như một bông hoa……

Ảnh chụp mỹ nhân cùng Tần Thanh lớn lên có bảy phần tương tự, lúc còn trẻ cùng từng rất nổi danh vì sự xinh đẹp của mình, là viên minh châu của Hải Thị, mà dung mạo của Tần Thanh càng so với bà lại càng giống.

Người này chính là Cơ Lan người chị cùng mẹ với Cơ Trúc, cũng là nhà ngoại của Chu Vũ Nhu.

Cơ Trúc sinh một đứa gái một đứa trai, con trai năm nay mới tám tuổi. Cơ Lan chỉ sinh một đứa con trai, tên Tần Tử Thật, 25 tuổi, sinh cùng ngày tháng năm với Tần Thanh.

Tần Thanh tìm ra ảnh chụp của Tần Tử Thật nhìn nhìn, tức khắc liền gợi lên khóe môi. Khuôn mặt đẹp trai giống Thẩm Minh Thục tới tám phần.

“Cậu đang xem cái gì a meo?” 996 duỗi dài cổ hỏi, hai bên chòm râu dính đầy vụn bánh quy.

“Không có gì.” Tần Thanh lập tức đem trang web tắt đi, nhàn nhạt lắc đầu.

Lúc này, Thẩm Minh Thục từ trong phòng ngủ đi ra, phía sau đi theo Tần Bảo Nhi không tình nguyện. Không biết hai mẹ con nói gì đó, tóm lại là đem kế hoạch lên TV lược bỏ.

Tần Thanh nhàn nhạt nói: “Hai người đừng đi tìm Chu gia đòi tiền, cứu người là con tự nguyện, chuyện không liên quan Chu Lâm Lâm. Cô ấy đã giúp con thanh toán tiền viện phí, đã chịu trách nhiệm. Nhân lực Chu gia rất mạnh, ai cũng đều biết, hai người sẽ đem sự tình nháo lớn, sẽ làm đến toàn bộ Hải Thị đều biết, về sau sẽ rất phiền toái. Người làm con bị thương, toà án phán như thế nào, thì hắn cứ chịu như thế ấy hai người cũng đừng nháo. Chuyện đều đã như vậy thì cứ chấp nhận đi.”

Ngoài miệng thì nói chấp nhận, trong mắt Tần Thanh lại hiện ra một tia tính toán.

Nghe nói đem sự tình nháo lớn làm đến toàn bộ Hải Thị đều biết, Thẩm Minh Thục quả nhiên biết sợ, liên tục bảo đảm sẽ không nháo, còn chụp đứa con gái đầy mặt không cam nguyện, làm cô ta thành thật một chút.

Tần Thanh cười thầm lắc đầu, cuối cùng cầm lấy điều khiển từ xa mở ra TV, tùy ý nhìn nhìn. Nói trùng hợp cũng trùng hợp, trên màn hình xuất hiện khuon mặt Tần Tử Thật, mà anh ta đang được người chủ trì phỏng vấn.

Thẩm Minh Thục lập tức chạy tới, chuyên chú mà nhìn Tần Tử Thật.

Thần sắc tham lam từ trong đôi mắt biến mất, chỉ còn lại sự nhớ nhung cùng kiêu ngạo. Bà ta không tự giác mà đỏ hốc mắt, chỉ vào TV nói: “Nhìn xem con nhà người ta có bao nhiêu ưu tú! Mới 25 tuổi liền vào công ty khoa học kỹ thuật Lam Vũ. Nhìn lại mình xem.”

Bà liếc nhìn Tần Thanh một cái, phá lệ mà ghét bỏ lắc đầu. Công ty khoa học kỹ thuật Lam Vũ là một trong những xí nghiệp hếp hạng cao, chủ đạo là hướng tới tương lai phát triển.

Tần Thanh dùng tay trái nâng lên khuôn mặt tái nhợt, giọng nói trầm thấp: “Nếu con sinh ra ở một gia đình như anh ta, chắc gì con không ưu tú bằng. Mẹ nói có phải hay không?”

Thẩm Minh Thục không chút nghĩ ngợi liền phản bác nói: “Mày ưu tú? Mày sẽ ưu tú ở trong chợ đêm bán rượu?”

Tần Thanh nhàn nhạt nói: “Nếu con không ưu tú, làm thế nào có thể gánh cái gia đình này ở tuổi mười hai? Con không ưu tú, con làm thế nào mà có thể vừ học vừa làm mà thi đậu đại học trọng điểm? Con không ưu tú, người sao có thể cùng Tần Bảo Nhi sống trong cuộc sống nhung lụa? Nếu con cũng giống Tần Tử Thật cũng có một gia đình có điều kiện như vậy, con tin tưởng con chắc chắn không thể kém hơn hắn. Người nói có phải hay không?”

Thẩm Minh Thục cứng lại rồi, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, sau đó vội vội vàng vàng đứng lên nói: “Ta đi mua ức gà, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Bảo Nhi, mau trở về phòng ôn tập! Cuối năm sắp thi rồi!”

Bà thế nào mà lại cảm thấy đứa con trai lại lên án mình? Không nên a!

Tần Bảo Nhi dẩu miệng trở về phòng.

Tần Thanh nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Thẩm Minh Thục, đôi mắt âm trầm. Cửa bi Thẩm Minh Thục đóng lại thật mạnh, cậu lấy ra điện thoại gọi cho chú của nguyên chủ.

“Chào chú, mẹ con tối hôm qua có hay không tới tìm tới chú vay tiền? Không có? Thím thấy bà ấy ở phố tây chơi mạt chược? Bà ấy buổi sáng hôm nay mới trở về. Hẳn là đánh mạt chược suốt đêm. Được, con biết, con có tiền sẽ không đưa cho bà ấy. Hen gặp lại chú.”

Tần Thanh cắt đứt cái này điện thoại.

Cậu nhìn chằm chằm cái màn hình chậm rãi tắt, thật lâu sau mới phát ra một tiếng cười khẽ châm chọc.

Cái gọi là khắp nơi gom góp tiền viện phí, lại là đánh mạt chược cả đêm. Con của mình mới là con, con của người khác có chết cũng không quan hệ.

Lòng người a……