Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 5: Số phận đã thay đổi.

Hai bên nháo lớn càng đánh càng hăng.

996 thúc giục nói: “Mau qua đi bảo vệ Chu Vũ Nhu, vô luận như thế nào cô ta đều không thể bị thương!”

Tần Thanh đứng ở tại chỗ, cũng không lại đó: “Đây là nhiệm vụ thứ tư của tôi?”

“Đúng vậy, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, chiếu theo mà làm là được rồi. Chỉ cần cậu bảo vệ Chu Vũ Nhu, kế tiếp sẽ có chuyện tốt phát sinh. Cậu mau đi đi!” 996 dùng móng vuốt bụ bẫm liên tục đẩy gót giày Tần Thanh.

Nhưng Tần Thanh vẫn là đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, "Cô ta tựa hồ cũng không cần tôi giúp đỡ.”

So với lúc trước ngụy trang làm vẻ dịu dàng đáng yêu hoàn toàn bất đồng, giờ phút này Chu Vũ Nhu ra vẻ ương ngạnh, vẻ mặt hung ác. Cô ta kéo lấy tóc bà vợ của người đàn ông say, dùng cái túi hàng hiệu trong tay mà đập lên cái đầu đáng thương của người phụ nữ kia.

“Bà có biết chú của tôi là ai hay không? Tôi hôm nay phải đánh chết bà, chú của tôi sẽ đến giải quyết! Xem ai dám đến bắt tôi!”

Cô ả càng nói càng hăng, thẳng đem đầu của người phụ nữ đánh đến tràn đầy vết máu.

Tần Thanh lắc đầu, cuối cùng cũng vẫn đi qua.

Chu Vũ Nhu không cần cậu giúp, nhưng thật ra người phụ nữ đáng thương kia rất cần được giúp.

996 lại cho rằng cậu đi qua làm theo cốt truyện, vội vàng dặn dò: “Bảo vệ tốt Chu Vũ Nhu a! Cô ta quý nhân của cậu!”

Người phụ nữ đau đến chịu không nổi, khóc kêu hô: “Chồng ơi mau tới cứu tôi.”

Người đàn ông say rượu bị mấy tùy tùng của Chu Vũ Nhu vây đánh, thấy vợ của mình bị đánh đến đầu chảy đầy máu, dôi mắt vẩn đυ.c tức khắc biến thành một mảnh đỏ đậm, từ bên trong một quán nhỏ cầm ra một con dao nhọn hướng tới Chu Vũ Nhu mà đâm.

Tần Thanh đi tới nện bước vẫn như cũ không nhanh không chậm.

996 không ngừng thúc giục: “Cậu nhanh lên a meo! Chạy đi!”

Chu Vũ Nhu thấy con dao bén nhọn sắp đâm tới, trong lòng luống cuống phát hoảng, người phụ nữ bị cô ta kéo tóc nhân cơ hội tránh thoát chạy đi rồi. Không có tấm chắn hình người che đậy, Chu Vũ Nhu cũng không nghĩ liền đem Chu Lâm Lâm kéo lại đây.

Chu Lâm Lâm ngây dại. Cô là tới khuyên ngăn, lại không ngờ lại bị kéo vào loại sự tình này.

Mũi dao đã gần đến ở gang tấc, tất cả mọi người cũng không có thời gian phản ứng, chỉ có thể mở to hai mắt, sợ hãi bất an mà nhìn.

Nguyên bản Tần Thanh tản bộ chầm chậm lại đột nhiên tăng tốc độ nhanh hơn, ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc chạy đến bên người Chu Lâm Lâm, tay không cầm lấy lưỡi dao sắc bén. Máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra, nhè nhẹ từng giọt rơi xuống mặt đất.

Toàn bộ đều yên tĩnh.

Chu Lâm Lâm được Tần Thanh che ở phía sau, gió thổi không đến, mưa xối không ướt, thậm chí hương vị khói dầu cũng đều tiêu tán, chỉ dư lại hương hoa phát ra từ người Tần Thanh.

Cô được bảo vệ, rõ ràng chính xác kín không kẽ hở.

Người đàn ông say nhìn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tần Thanh, sau đó liền buông ra chuôi đao, tay chân nhũn ra mà ngồi bệt dưới đất.

Hắn vừa rồi thiếu chút nữa gϊếŧ người!

Tần Thanh chậm rãi mở bàn tay ra, nắm lấy con dao làm mình bị thương ném qua một bên, xoay người đối mặt với Chu Lâm Lâm, tự nhiên mà đem bàn tay phải nhuộm đầy máu giấu ra sau lưng, ôn nhu trấn an: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Toàn thân Chu Lâm Lâm cứng đờ chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn Tần Thanh, trong nước mắt trào ra.

Tần Thanh dùng tay trái sạch sẽ hoàn hảo xoa xoa đầu cô, lại lần nữa trấn an: “Không có việc gì.”

Sau khi được bảo vệ, lại được người như vậy ôn nhu, kiên nhẫn, tinh tế mà an ủi, thậm chí người an ủi cô còn có vết thương trên người……

Rốt cuộc Chu Lâm Lâm không nín được mà oa mà một tiếng khóc lớn, run run rẩy rẩy mà nắm lấy bàn tay trái không bị thương của Tần Thanh, nôn nóng khóc kêu: “Đi, tôi lập tức mang anh đi bệnh viện! Gọi xe cứu thương đi! Ai giúp tôi gọi cứu thương? Tôi uống rượu, có ai không uống rượu? Giúp tôi tới lái xe!”

Nàng xin giúp đỡ mà nhìn về phía xung quanh.

Mấy chàng trai lúc nảy vội vàng lấy ra điện thoại, còn nói có thể lái xe đưa Tần Thanh đến bệnh viện. Trong lòng bọn họ vô cùng ảo não. Nếu là sớm biết rằng Tần Thanh sẽ xông lên cứu người, bọn họ cũng sẽ không đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Tần Thanh bị thương lại so với bất luận kẻ nào ở đây đều vững vàng bình tĩnh hơn.

Cậu mượn một sợi dây của ông chủ bột chặt cổ tay phải của mình để ngăn máu chảy, lại mượn một cái khăn lông sạch sẽ, đem bàn tay đầm đìa máu tươi đầm đìa bao bọc lại.

Thoáng nhìn xung quanh có người mang theo trẻ con ra ngoài ăn bữa khuya còn nhịn đau nhắc nhở một câu: “Anh bạn nhỏ không cần nhìn.” Dứt lời lại ôn nhu cười, sau đó tìm anh Giang lấy áo khoác, đem bàn tay đầy máu che lại.

Lúc gần đi, cậu nhìn về phía người vợ của người đàn ông say, ôn thanh nói: “Bà cũng cùng đi bệnh viện đi. Trước cũng nên băng bó miệng vết thương, sau khi xong việc lại nói."

Người phụ liền gào khóc lên. Phẫn nộ, kinh sợ, hỗn loạn, đều đã qua đi đối mặt với Tần Thanh ôn nhu bình tĩnh như vậy, bà rốt cuộc phát tiết ra cảm xác của mình.

Ngưòi đàn vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu xin lỗi Tần Thanh. Nếu thương thế Tần Thanh nghiêm trọng, hắn khẳng định sẽ ngồi tù.

Tần Thanh tránh khỏi người đàn ông, đem mấy tấm danh thϊếp ngưòi lái thay cho người đàn ông say, để họ tìm người đưa hai vợ chồng đi bệnh viện, cuối cùng mới đi theo Chu Lâm Lâm cùng nhau rời đi.

Chu Lâm Lâm vừa đi vừa lau nước mắt, ngoài miệng không ngừng nói: “Bọn họ đâm bị thương tay của anh, anh còn quản bọn họ làm gì? Anh quá lương thiện, như vậy sẽ bị khi dễ đến chết!”

Giờ phút này cô hoàn toàn không rảnh đi bận tâm Chu Vũ Nhu lấy cô để chắn dao, vết thương Tần Thanh quan trọng hơn, thu thập Chu Vũ Nhu cô về sau có rất nhiều thời gian.

Chu Lâm Lâm quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Vũ Nhu đứng tại chổ kinh hồn chưa định hình, sau đó mới đem Tần Thanh đỡ vào xe thể thao. Chàng trai trước đó bị bẩn áo cũng nhảy vào trong xe, dẫm chân ga ầm ầm đi xa.

996 cũng kịp thời nhảy vào trong xe thể thao, tức giận đến kêu meo meo.

“Tôi bảo cậu cứu Chu Vũ Nhu, cậu vậy mà lại cứu Chu Lâm Lâm? Cậu đem suất diễn phá đến bừa bãi! Meo, tôi đầu đau quá a meo!” 996 ôm đầu to tròn tròn ở trong xe lăn lộn.

Mặt đầy mồ hôi lạnh Tần Thanh nhắm mắt lại, chậm rãi lâm vào hôn mê. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu giãy giụa nói với Chu Lâm Lâm cùng thanh niên một câu: “Tôi ngủ một lát, hai người đừng lo lắng.”

Chẳng sợ chật vật đến nước này, cậu vẫn như cũ dùng ôn nhu bảo hộ người bên cậu.

Chu Lâm Lâm thiếu chút nữa bị hù chết, khóc lóc ở trong xe kêu cứu mạng. Thanh niên vội vàng lấy điện thoại gọi cứu viện. Dưới trợ giúp của mấy chiếc xe cảnh sát, hai người có thể dùng nhanh nhất tốc độ đem Tần Thanh đưa đến bệnh viện.

---

Hôm sau, Tần Thanh ở trên giường bệnh tỉnh lại, ngồi bên giường là Chu Lâm Lâm mặt đầy tiều tụy.

“Anh tỉnh rồi?” Cô kinh hỉ mà nói, “Tôi mua bữa sáng cho anh, là cháo trắng cùng bánh bao, tôi múc cho anh.”

“Tay của tôi ——”

Tần Thanh nghiêng đầu nhìn về phía tay phải bị bó thạch cao.

“Gân tay của cậu bị chặt đứt, nhưng là bác sĩ giúp anh chữa trị. Không có việc gì, cậu đừng lo lắng.” Chu Lâm Lâm miễn cưỡng cười vui.

“Cô không cần giấu tôi, tôi có thể thừa nhận.” Tần Thanh nửa ngồi dậy, cực kỳ bình tĩnh mà nói. Lúc xông lên đi cứu Chu Lâm Lâm, cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị không chết thì thương nặng.

Chu Lâm Lâm hốc mắt đỏ, cúi đầu né tránh ánh mắt Tần Thanh vẫn như cũ ôn nhu bao dung, nức nở nói: “Bác sĩ nói tay anh bị thương nghiêm trọng, ngón tay cũng không còn linh hoạt như trước kia. Thực xin lỗi, đều là tôi hại anh, thực xin lỗi."

Chu Lâm Lâm che lại mặt thấp giọng khóc nức nở. Trừ bỏ ông bà nội, Tần Thanh là người tốt nhất mà cô gặp được. Người tốt như vậy, lại bởi vì cứu cô mà biến thành như vậy.

Tay của Tần Thanh vốn thật sự rất đẹp a! Ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mượt mà hồng phấn, giống chạm vào lại giống như ngọc thạch. Nhưng là hiện tại, nhưng là hiện tại……

Tâm trạng Chu Lâm Lâm càng tồi tệ, từ thấp giọng khóc nức nở biến thành gào khóc.

Tần Thanh bất đắc dĩ mà cười, một bên xoa đầu cô gái, một bên an ủi. Cậu cực có kiên nhẫn, cũng phảng phất có được vô tận ôn nhu cùng bao dung, vì thế dần dần, Chu Lâm Lâm cuối cùng thoát khỏi áy náy cùng tự trách.

996 ngồi xổm ngồi ở trên tủ bên cạch, liên tục trợn trắng mắt.

Kịch bản không có viết như vậy! Hôm nay buổi sáng ngồi ở mép giường Tần Thanh khóc hẳn là Chu Vũ Nhu mới đúng.

Ăn xong bữa sáng, Tần Thanh khăng khăng muốn xuất viện, Chu Lâm Lâm không lay chuyển được cậu, đành phải đem người đưa về nhà, còn ước định về sau mỗi lần tái kiểm tra đều phải đi cùng.

“Tần Thanh, mẹ của anh là mẹ ruột sao?” Mắt thấy Tần Thanh muốn xuống xe, Chu Lâm Lâm vì muốn cậu ở lâu thêm chốc lát, tìm lời hỏi một câu.

“Lời này có ý tứ gì?” Đang chuẩn bị kéo cửa xe ra Tần Thanh dừng lại động tác, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng.

“Đêm qua tôi dùng điện thoại anh cho mẹ anh, tôi nói với mẹ anh bị thương rất nghiêm trọng, bà ấy vừa mới mở miệng liền hỏi chi phí phẫu thuật có nhiều không.” Chu Lâm Lâm bất mãn mà nhíu mày: “Tôi nói ra chi phí chữa bệnh muốn bà ấy lập tức tới bệnh viện, nhưng bà ấy vẫn luôn không có tới! Tần Thanh, mẹ của anh là mẹ ruột sao?”

Tần Thanh nghiền ngẫm mà cười. Sau khi tiếp thu ký ức của nguyên chủ cậu sớm đã cảm thấy không đúng.

Cậu rũ mắt nhìn tay phải bọc thạch cao, như suy tư gì mà nói: “Bà ấy không phải mẹ ruột của tôi thì còn có thể là ai nữa?”

Chu Lâm Lâm bĩu môi nói: “Cũng đúng, cũng không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con mình. Thật giống với ba mẹ tôi nếu cả đêm tôi không trở về, bọn họ cũng không gọi điện thoại tới hỏi một câu.”

“Vậy cô có cho bọn gọi điện về sao?” Tần Thanh hỏi ngược lại.

“Không có. Bọn họ đánh tôi còn cảm thấy nhiều thêm việc.” Chu Lâm Lâm bực bội mà nhíu mày.

“Vậy về sau cô có thể thử gọi cho bọn, nói một câu mình đang làm gì. Có lẽ bọn họ sẽ để ý cô, rồi lại lo lắng cho cô.” Tần Thanh ôn nhu mà dặn dò một câu, sau đó liền kéo ra cửa xe đi xuống.

“Hẹn gặp lại.” Cậu hơi khom lưng, cười nói.

996 ở chỗ ngồi phía dưới cũng vội vàng nhảy ra.

“Hẹn gặp lại.” Chu Lâm Lâm lưu luyến không rời mà xua tay, tựa nhớ tới cái gì lại vội vàng nói: “Tần Thanh, cậu thuộc nhóm máu Lu (ab-) hiếm về sau ngàn vạn đừng để lại bị thương. Tối hôm qua vì tìm máu cho cậu, bác sĩ cũng rất vất vã!”

Tần Thanh ngẩn người, sau đó mới cười gật đầu, “Được, tôi đã biết.”

---

Tần Thanh đi vào nhà của nguyên chủ. Đây là một căn chung cư khoảng 80 nhiều mét vuông, trang hoàng cũng không tính là tinh xảo, lại cũng không tính là kém, sô pha trong phòng khách bừa bãi đầy quần áo của phụ nữ, trên bàn trà chất đầy hộp cơm đã ăn hết, đó là mẹ và em gái của nguyên chủ ném lung tung xuống, chỉ còn chờ nguyên chủ tan làm trở về dọn dẹp.

Rõ ràng đã nhận được điện thoại, biết con trai bị thương nghiêm trọng, nhưng buổi sáng hôm nay trong nhà lại không có ai.

Mẹ nguyên chủ Thẩm Minh Thục cùng em gái Tần Bảo Nhi đều không ở nhà, cũng không gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn dò hỏi Tần Thanh có sao không.

Người ta đều nói trong hoạn nạn thấy chân tình, Tần Thanh không nhìn thấy được chân tình, chỉ thấy lạnh nhạt. Cậu đi vòng quanh nhà quan sát.

996 nhắm mắt mà đi theo cậu, tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì?”

Tần Thanh nhéo đôi môi mỏng tái nhợt, thở dài nói: “Tôi đang nhìn một cuộc sống của nô ɭệ.”

Bên ban công có một cái giường sắt, Tần Thanh cao chừng 1m85 nằm trên chiếc giường sắt này đến duỗi chân cũng không thẳng.

Trên giường là đệm chăn ố vàng, phía dưới lót một tấm chiếu cũ nát. Mép giường có một cái thùng giấy, bên trong vài cái áo thun giá rẻ cùng cùng quần jean đã giặc đến phai màu, chính là toàn bộ gia sản của nguyên chủ.

Tần Thanh châm chọc mà cười cười, rất khó tưởng tượng ở trong quá khứ mười mấy năm, nguyên chủ cuộn tròn ở trong chiếc giường không đủ hai mét vuông, tản ra mùi ẩm mốc, ngày qua ngày mà chịu đựng mùa hè khốc nhiệt cùng mùa đông rét lạnh.

Tần Thanh quay đầu nhìn về phía hai cánh cửa đóng chặt trong phòng khách, ở trong đó mặt có giường to rộng mềm mại, điều hòa mới tinh, bàn trang điểm đầy mỹ phẩm đắt tiền cùng với tủ quần áo to bự bãi. Trong không khí đều tản mác ra mùi hương nước hoa sang quý.

Đó là phòng của Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi.

Rõ ràng là người một nhà, lại như cuộc sống ở hai thế giới. Nguyên chủ nghèo rớt mồng tơi, Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi sống đến xa xỉ. Hai người không cần ra ngoài đi làm, cũng không cần phải chịu đựng lao động cực khổ dầm mưa dãi nắng, hai người là đóa hoa được nguyên chủ tỉ mỉ che chở.

Nguyên chủ cho rằng đây là gia đình ấm áp chính tay mình vun đắp, nhưng Tần Thanh chỉ nhìn thấy lạnh băng cùng ích kỷ. Sau khi chồng chết, Thẩm Minh Thục nói cơ thể bản thân yếu ớt không thể đi làm, vì thế năm đó nguyên chủ chỉ có mười hai tuổi liền gánh lên cái nhà này.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, Thẩm Minh Thục có từng sinh bệnh? Bà ta ăn uống bảo dưỡng so với ai cũng tốt hơn, một khuôn mặt bóng loáng không một nếp nhăn căn bản nhìn không ra dấu vết năm tháng. Cái bà ta gọi là thân thể suy yếu không thể đi làm, kỳ thật là lấy cớ trốn tránh gánh nặng. Bà cũng chẳng thể nuôi nổi vì thế dứt khoát không nuôi.

Nguyên chủ mới mùng một liền bắt đầu ở bên ngoài làm công, quá nhiều gánh nặng công việc áp lên người, nhưng vẫn như cũ thi đậu đại học trọng điểm. Nhưng cuối cùng, vì để có tiền cho cung Tần Bảo Nhi đi học, Thẩm Minh Thục khuyên bảo anh từ bỏ cơ hội có thể thay đổi vận mệnh. Anh vì cái nhà này, hy sinh hết thảy.

Rời đi ban công chật chội, Tần Thanh ngồi trong sô pha phòng khách, ngữ khí âm trầm hỏi: “Tôi thật sự là con Thẩm Minh Thục?”

996 nhảy lên trên bàn trà, tức giận nói: “Cậu vốn dĩ không phải, nhưng về sau cậu cũng đừng nghĩ, không làm con trai bà ta cậu cả đời cũng chỉ có thể sống như vậy! Cậu có biết hay không nếu cứu Chu Vũ Nhu, vận mệnh của cậu sẽ thay đổi một cách trọng đại? Cậu sẽ có cuộc sống tốt gấp vạn lần bây giờ. Tôi nói rồi cô ta là quý nhân của cậu!”

Trong kịch bản ghi lại, sau khi Tần Thanh cứu Chu Vũ Nhu sau đó được Chu Vũ Nhu đưa vào bệnh viện. Chu Vũ Nhu phát hiện cậu thuộc nhóm máu Lu (ab-) hiếm, hơn nữa đôi mắt lớn lên đặc biệt giống bà ngoại của mình, mà bà ngoại cũng là nhóm máu Lu (ab-) hiếm liền đi tra.

Không tra không biết, Chu Vũ Nhu thế nhưng phát hiện Tần Thanh là con trai ruột của dì cả, mà đứa con của dì cả hiện tại Tần Tử Thật lại là con của Thẩm Minh Thục. Chỉ vì hai người đều cùng một họ mà hộ sĩ vô tâm trao nhầm.

Chu Vũ Nhu cùng Tần Thanh vốn là quan hệ anh em họ.

Sau khi phát hiện bí mật kinh thiên động địa này, Chu Vũ Nhu cố ý tiếp cận Tần Thanh, cũng dùng sự nhiệt tình mà thu hút đối phương. Chờ đến nửa năm sau, lúc bữa tiệc sinh nhật Tần Tử Thật 26 tuổi, Chu Vũ Nhu mang theo Tần Thanh cùng giấy giám định vạch trần chân tướng.

Cô hận Tần Tử Thật, bởi vì Tần Tử Thật đoạt đi người mà cô thầm yêu. Cô muốn trả thù, cô muốn cho Tần Tử Thật từ trên mây rơi vào vực sâu.

Cho nên nửa năm sau, Tần Thanh có thể trở lại Tần gia, trở thành phú nhị đại.

Chỉ tiếc cho đoạn cốt truyện này của Chu Vũ Nhu, hiện tại đã bị con bướm Tần Thanh phá hỏng.

996 vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Thanh, ác thanh ác khí mà nói: “Ai bảo cậu lung tung sửa cốt truyện, hiện tại thì tốt rồi, nhân sinh của cậu sẽ không bao giờ sẽ có khởi sắc! Cậu sẽ chỉ ở trong cái nhà này, giống như chó mà tồn tại! Chờ đến khi thế giới khởi động lại, cậu sẽ hồn phi phách tán! Tôi cũng muốn mang theo cậu mà rời khỏ cái chết tuần hoàn này nhưng cậu lại không nghe tôi nói! Đây là báo ứng của cậu! Phi!”

996 phun Tần Thanh một ngụm, sau đó chạy vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, chui vào gặm đi một cục ức gà.

“Ngao ô ngao ô, linh hồn chi lực của tôi rất mạnh, tôi có thể chịu đựng thế giới khởi động lại mấy trăm lần. Sau này còn sẽ có người xuyên tiến vào, tôi có thể cùng bọn họ trói định, sau đó lại tiếp tục làm nhiệm vụ. Tôi còn có cơ hội đi ra ngoài, nhưng cậu thì không thể, cậu chỉ có thể chết ở chỗ này. Cậu sẽ không còn được gặp lại người mà trong lòng cậu nhớ mong!”

996 còn chưa hết giận, một bên nhai ức gà một bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Thanh.

Tần Thanh ngồi dựa ở trên sô pha, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh như mặt nước lúc lặng yên.

“Ngươi không phải nói vận mệnh thì không thể thay đổi sao?” Cậu từ từ mở miệng.

996 bị nghẹn họng, hơn nửa ngày không biết nên trả lời như thế nào.

Tần Thanh kéo một tấm mền qua, che lại thân thể bản thân hơi hơi phát lạnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cậu đang chờ đợi, chờ đợi vận mệnh khó lường hoặc là vận mệnh không thể tránh né……

Một bên khác, Chu Lâm Lâm đang lái xe bỗng nhiên chụp tay lái, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi nói Tần Thanh thế nào mà nhìn qua quen mặt như vậy, bà ngoại Chu Vũ Nhu không phải có chút giống nhau sao! Chu Vũ Nhu còn nói là bà ngoại cô ta có nhóm máu Lu (ab-) hiếm, Tần Thanh cũng vậy! Thật sự trùng hợp nhiều như vậy, chẳng lẽ thật là trùng hợp? Không được, tôi phải tra một chút!”