Tần gia một mảnh binh hoang mã loạn.
Chu Lâm Lâm đuổi theo đi ra, ở hồ nhân tạo của tiểu khu hồ thấy Tần Thanh. Cậu đứng trong ánh cam hồng của hoàng hôn, ảnh ngược trong hồ nước một mảnh màu cam, rực rỡ phảng phất như thiêu đốt.
Đẹp đến mức tận cùng của cảnh sắc, càng thêm phụ trợ thêm cho Tần Thanh cô đơn chiếc bóng.
Chu Lâm Lâm bước chân nhẹ nhàng chậm chạp mà đi qua, tưởng tượng thấy Tần Thanh là như thế nào ở yên lặng khóc thút thít. Nhưng Tần Thanh đưa lưng về phía cô, trên mặt lại mang theo lười biếng mà lại thích ý tươi cười.
996 chính ghé vào bên hồ, dùng móng vuốt bụ bẫm đi câu cá trong hồ, nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Thanh quay đầu lại nhìn xem, nguyên bản khuôn mặt lười biếng mỉm cười, chỉ ở giây lát liền đổi thành buồn bả bi ai, đuôi mắt một mạt hồng nhạt sũng nước.
Thấy như vậy, Chu Lâm Lâm hốc mắt cũng đỏ.
“Anh khá hơn chút nào không?” Cô thật cẩn thận hỏi.
“Cô vì cái gì muốn giúp tôi?” Tần Thanh thanh âm khàn khàn.
“Bởi vì anh cùng tôi rất giống, thống khổ của anh tôi có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.” Chu Lâm Lâm cười khổ mà nói nói.
"Bản thân bị mưa xối ướt, liền muốn đưa cây dù cho người khác?” Tần Thanh câu môi cười. Cô gái này, thật sự cậu rất yêu thích.
Chu Lâm Lâm gương mặt ửng đỏ, gật đầu nhè nhẹ.
“Cảm ơn.” Tần Thanh thở dài nói nhỏ.
Chu Lâm Lâm vội vàng xua tay: “Không cần cảm ơn! Kỳ thật tôi còn muốn cảm ơn anh đâu! Bởi vì anh lớn lên quá đẹp, cho nên ngày đó tay anh bị chém, có người ở bên cạnh ghi lại video, còn phát tán trên mạng. Chu Vũ Nhu ồn ào nói bản thân cũng bị kéo vào.”
Tần Thanh hơi tưởng tượng cũng liền hiểu được: “Tôi hôm nay đánh chết ông, chú của tôi sẽ tới dọn dẹp! Là câu này?”
“Đúng vậy, là câu này. Các cư dân mạng phẫn nộ, lập tức liền bắt đầu tấn công Chu Vũ Nhu. Ba tôi ý thức được tình huống rất nghiêm trọng, lập tức giao cho phòng truyền thông đem video xóa bỏ, còn bảo chú hai mang Chu Vũ Nhu về. Nghe nói cô ta vừa về đến nhà, cảnh sát liền đem cô ta bắt lại.”
Chu Lâm Lâm che miệng cười trộm: “Tôi trở về đã hơn một năm, mỗi ngày đều phải suy nghĩ biện pháp đuổi cô ta đi, lại bị cô ta hảm hại. Anh có thể giúp tôi việc này, còn làm ba mẹ tôi thấy rõ khuôn mặt thật của Chu Vũ Nhu gương, cho nên tôi muốn cảm ơn anh.”
Tần Thanh không khỏi mỉm cười, xua tay nói: “Không cần cảm ơn.”
“Anh cười.” Chu Lâm Lâm vui vẻ mà nói: “Lúc anh cười rộ lên là đẹp nhất.”
Tần Thanh tươi cười càng thêm vài phần ôn nhuận, lắc đầu, thở dài nói: “Trở về đi. Có một số việc chung quy phải đối mặt.”
Cũng đúng lúc này, 996 bỗng nhiên từ trong hồ câu ra một con cá lớn nặng hai cân.
Nó vội vàng dùng móng vuốt đè lại con cá tung tăng nhảy nhót, hưng phấn mà kêu lên: “Tần Thanh, cậu thấy sao Tần Thanh? Tôi bắt được một con cá thật lớn! Meo meo meo, thật sự rất lớn! Tôi có lợi hại hay không?”
Vừa rồi còn đen mặt một đường oán giận, hiện tại lại có thể vui vẻ nhue vậy, thật là một con mèo mập ngu ngốc……
Tần Thanh lần nữa lắc đầu cười khẽ, dùng ý niệm tán thưởng: “Ngươi rất lợi hại! Tôi đoán ngươi nhất định là thần sử lợi hại nhất đi?”
Câu nói vuốt mông ngựa này quả thực chụp trúng tâm của 996, nó dùng cái đuôi thân mật mà ngoéo lấy mắt cá chân Tần Thanh, sau đó hé miệng, một ngụm nuốt lấy con cá lớn hai cân, qua hai giây sau lại phun ra một bộ xương cá hoàn chỉnh.
Tần Thanh: “…… Thật là lợi hại a!”
---
Tần Thanh về đến nhà thu dọn hành lý.
Cậu yên lặng đi đến ban công, đem quần jean cùng áo phông trong thùng giấy nhét vào ba lô.
Cơ Minh Đường đi tới ban công, chịu đựng tức giận nói: “Con ngủ ở nơi này?”
Tần Thanh yên lặng gật đầu.
Chu Lâm Lâm lửa cháy đổ thêm dầu: “Từ cấp 2 bắt đầu ngủ ở nơi này.”
Cơ Lan thương tiếc mà sờ sờ đầu con trai, sau đó quay đầu lại, hung tợn mà nhìn về phía Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi. Thẩm Minh Thục vội vàng lôi kéo con hướng tới phía sau Tần Tử Thật trốn, làm cho Tần Tử Thật xấu hổ không thôi.
Bởi vì một người mẹ như vậy, tình cảnh hắn ở Tần gia trở nên thập phần vi diệu.
“được, chúng ta đi thôi.” Tần Thanh kéo lên khóa kéo ba lô.
“Đã thu dọn hết?” Cơ Lan không dám tin tưởng hỏi.
Tần Thanh cười khổ: “Tất cả đồ vật đều ở chỗ này.”
Cơ Lan nhìn cái ba lô còn chưa nhét đầy, lại nhìn nhìn phòng khách khắp nơi loạn các loại tranh phục hàng hiệu của Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi, mu bàn tay gân xanh dùng sức nắm tay mà hiện lên. Con trai của bà, ở nhà Thẩm Minh Thục sống như vậy?
Chu Lâm Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải Tần Thanh học tập rất lợi hại, mỗi năm đều có thể có được học bổng, thì Thẩm Minh Thục ở cấp2 cấp3 đã không cho học.”
Tần Quảng Nguyên nghe không nổi nữa, ngữ khí cực độ âm trầm mà nói: “Mấy thứ này đừng lấy, trở về ông nội mua cho con nhều cái mới. Đi thôi.”
Tần Thanh nắm chặt dây đeo ba lô.
Cơ Lan mềm nhẹ mà sờ sờ cánh tay con trai, sau đó chậm rãi đem ba lô trong tay cậu lấy quá ném lên trên giường sắt.
“Con trai, chúng ta về nhà.” Bà nghẹn ngào nói nhỏ.
Tần Thanh gật gật đầu, lại không đi tới huyền quan, mà là đi đến bên cạnh Cơ Minh Đường đỡ cánh tay ông: “Con bồi người đi.” Cậu vĩnh viễn biết trong đám người, người cần được chiếu cố nhất là ai.
Cơ Minh Đường bi thương rốt cuộc ức chế không được, nhìn khuôn mặt giống vợ mình đến sáu bảy phần, trong lúc nhất thời ông lệ nóng tung hoành.
“Nếu là sớm một chút tìm được con thì tốt rồi. Con trai, mấy năm nay con chịu khổ nhiều rồi!”
Có thể sớm một chút tìm được sao? Nguyên bản là có thể. Sớm tại thời điểm Tần Thanh mười hai tuổi, Thẩm Minh Thục đã biết chân tướng. Nhưng bà ta vì tiền đồ của Tần Tử Thật, che giấu suốt mười mấy năm! Trong mưòi mấy năm đó, bà ta còn không ngừng áp bức ngược đãi cháu ngoại!
Bi thương trong phút chốc bị lửa giận đốt sạch, ánh mắt Cơ Minh Đường âm trầm mà liếc mắt nhìn Thẩm Minh Thục một cái, đối với Tần Tử Thật cũng lộ ra biểu tình chán ghét.
“Đi thôi, cái nhà này về sau không cần thiết lại trở về!” Cơ Minh Đường gắt gao nắm lấy tay cháu ngoại, trầm giọng nói.
Thẩm Minh Thục càng thêm hướng tới sau lưng Tần Tử Thật trốn. Tần Tử Thật cười đến cứng đờ lại xấu hổ, chỉ cảm thấy mấy người tránh ở phía sau không phải cái gì là mẹ với em gái mà là hai củ khoai lang phỏng tay.
Tần Quảng Nguyên cùng Cơ Lan vội vàng theo sau, vây quanh ở bên người Tần Thanh, không ngừng nói an ủi.
Tần Hoài Xuyên cũng không có sắc mặt tốt, liếc nhìn Tần Tử Thật một cái, ồm ồm mà mở miệng: “Đi thôi!”
Thấy ba còn nguyện ý tiếp đón mình về nhà, Tần Tử Thật âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc gần đi, Thẩm Minh Thục nắm lấy ống tay áo gã không chịu buông tay, trong miệng con trai con trai kêu không ngừng, Tần Bảo Nhi cũng nói muốn anh trai ở trong nhà vài ngày, bồi dưỡng cảm tình.
Tần Tử Thật cười khinh. Cùng các người bồi dưỡng cảm tình? Tần gia đã biết sẽ có phản ứng gì? Sợ là cứ ở đây luôn đừng mơ mộ trở về.
Hiện tại Tần gia một chút cũng không muốn có quan hệ với Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi!
Tần Tử Thật chung quy vẫn đi rồi. Thẩm Minh Thục cũng biết, nếu kiên quyết đem con trai lưu lại, tài sản Tần gia liền không có cho con của bà một phân. Bà có thể nhẫn nại mười mấy năm, tự nhiên cũng có thể tiếp tục nhẫn nại.
Ngồi lên xe, bên người Tần Thanh là Cơ Minh Đường cùng Tần Quảng Nguyên, Tần Tử Thật ngồi ở đối diện. Tần Hoài Xuyên ngồi ở bên cạnh Tần Tử Thật.
996 ngồi xổm ngồi dưới đất, dùng móng vuốt bụ bẫm mở cửa tủ lạnh nhỏ trên xe.
Nếu không phải Chu Lâm Lâm đi tìm hai vị lão nhân trước, làm cho bọn họ chủ động đến nhận thân, nói không chừng Tần Hoài Xuyên căn bản là sẽ không tới tìm Tần Thanh. Rốt cuộc Tần Tử Thật là được ông tỉ mỉ bồi dưỡng người thừa kế hơn hai mươi năm, hiện giờ cũng có thành tựu đáng chú ý, từ bỏ thật sự đáng tiếc.
Nhưng suy nghĩ của lão nhân khẳng định cùng ông bất đồng, huyết thống trong mắt họ mới là quan trọng nhất. Cái vị trí người thừa kế của Tần Tử Thật ngồi ổn hay không, thực sự còn chưa biết được.
Tần Tử Thật hướng tới Tần Thanh hiền lành mà cười cười, phảng phất hoàn toàn không có khúc mắc.
Tần Thanh cũng gợi lên khóe môi, ôn nhu cười, khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt nở rộ, đôi mắt đào hoa lập loè ánh sáng động lòng người.
Trong xe tối tăm đột nhiên gian sáng, bởi vì có nguồn sáng.
Cơ Minh Đường nhìn nụ cười quen thuộc, nước mắt không khỏi lăn xuống. Đây mới là cháu ngoại ông! Đây mới là huyết mạch của vợ!
Cơ Minh Đường gắt gao nắm lấy tay Tần Thanh, nức nở nói: “Trở về lúc sau ta mang con đi tảo mộ bà. Bà ấy thấy con nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tần Thanh cũng nắm chặt tay lão nhân, mỉm cười gật đầu. Cậu không nói gì thêm, càng không có thân thiết mà kêu ông ngoại, cậu chỉ là nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay đầy nếp nhăn của lão nhân.
Nhưng mà an ủi như vậy cũng đã đủ.
Cơ Minh Đường ánh mắt âm trầm mà liếc nhìn Tần Tử Thật, âm thầm hạ quyết tâm trở về liền sửa chữa di chúc. Cơ gia hết thảy đều là thuộc về Tần Thanh, ai cũng thể đoạt không đi.
Tần Tử Thật tươi cười ôn hòa, biểu tình bất biến, trong lòng lại sông cuộn biển gầm, hỗn loạn bất kham. Cơ Minh Đường thái độ chuyển biến, gã thế nào lại không cảm giác được? Cơ gia chỉ có hai con gái, không có con trai, tài sản vốn nên thuộc về hắn đứa cháu ngoại nhiều tuổi nhất.
Nhưng hiện tại, tình huống lại hoàn toàn bất đồng. Còn có Tần gia……
Tần Tử Thật nhìn về phía khuôn mặt âm trầm Tần Hoài Xuyên, tươi cười trên môi phai nhạt.
996 từ tủ lạnh lấy ra một lon Coca, ừng ực ừng ực uống xong, sau đó sờ sờ cái bụng tròn vo, nằm ở bên chân Tần Thanh, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nói: “Meo, nói cho cậu một tin tức không tốt. Cậu làm bừa bãi vốt truyện nhận tổ quy tông, về sau cốt truyện có quan hệ với Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi cậu đều không lấy không được tích phân.”
Tần Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, không có phản ứng.
996 trừng cậu liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Cậu là nam phụ, suất diễn vốn dĩ ít, hiện tại cốt truyện Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi bị bỏ, cậu sẽ bắt được càng ít tích phân. Nếu chúng ta có thể đánh vỡ tuần hoàn tiến hành nhiệm vụ tiếp theo, phải nộp 200 tích phân làm lệ phí xuyên qua. Không có phí xuyên qua, liền sẽ bị đưa trở về. Cậu biết kết cục bị đưa trở về đi?”
Tần Thanh rốt cuộc cúi đầu, nhìn về phía mèo mập.
Cậu đương nhiên biết kết cục bị đưa trở về. Dưới tình huống thân thể cùng linh hồn đều rách nát cậu chỉ có một con đường chết.
“Cậu rốt cuộc đừng nghĩ nhìn thấy người trong lòng kia.” 996 đắc ý mà ném cái đuôi, “Đây là cái giá phải trả khi không nghe lời!”
“Cốt truyện Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi nhiều lắm sao?” Tần Thanh hỏi.
996 nâng lên móng vuốt bụ bẫm, nhìn nhìn trí não, “Ít nhất mười tích phân, lên thêm chính là một trăm tích phân, thật sự không ít. Thế nào, đau sao?”
Tần Thanh câu môi hỏi: “Cùng hai người kia diễn cốt truyện gì?”
996 nhìn xem trí não, “Là cậu giúp họ mua biệt thự lớn.”
Bị đối đãi như vậy, trở lại với cha mẹ ruột vẫn như cũ cam tâm tình nguyện mà làm cái máy ATM cho Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi, nguyên chủ thật sự rất ngu ngốc. Anh ta càng dung túng hai kẻ không biết nhiều ít này, càng đem cha mẹ ruột đẩy ra xa, càng sẽ thu nhận bất mãn của gia tộc.
Nếu thật sự đi cốt truyện đó, Tần Thanh có thể tưởng tượng tình cảnh bản thân trong tương lai sẽ là như thế nào. Mà nguyên chủ, đúng là bởi vì hãm sâu trong khốn cảnh không thể thoát ra, mới có thể từ bỏ sinh mệnh đi?
Tần Thanh ở trong lòng thở dài: “Người tham lam là cái túi không đáy, mua xong biệt thự cao cấp, cái cốt truyện tiếp theo có phải hay không là mua siêu xe? Lại cái cốt truyện tiếp theo nữa có phải hay không tìm cho Tần Bảo Nhi một công biệc tốt? Lại tiếp theo có phải hay không vì Tần Bảo Nhi giới thiệu cho bạn trai phú nhị đại? tiếp theo là mỗi tháng cho hai người mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn tiền tiêu vặt? Du͙© vọиɠ như khe rãnh càng ngày càng mở to, hai người kia là không thể thỏa mãn cái động không đáy của mình.”
996 nhìn nhìn kịch bản, lại nhìn nhìn Tần Thanh, trợn tròn mắt tiết lộ nó rất kinh ngạc.
Meo, Tần Thanh thật sự đúng là đoán trúng rồi! Cốt truyện của Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi đều có thể dùng một câu để khái quát —— vây quanh Tần Thanh muốn này muốn nọ.
Tần Thanh liếc nhìn mèo mập, câu môi mà cười, “Cốt truyện tiếp theo là mua biệt thự cao cấp?”
“Phải, cậu định đi cái cốt truyện này sao?” 996 cõi lòng đầy mong đợi hỏi.
Tần Thanh quay đầu lại, nhìn càng đi càng xa, gia đình đã từng thuộc về cậu, đôi mắt cất giấu vô tận ảm đạm.
Cơ Minh Đường lập tức nắm chặt tay cháu ngoại, sợ cậu khổ sở.
Qua chừng hơn một phút, nơi quen thuộc kia biến mất trong tầm nhìn, Tần Thanh mới quay lại đầu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt ửng đỏ.
“Luyến tiếc?” Cơ Minh Đường đau lòng hỏi.
Tần Thanh yên lặng gật đầu, đôi mắt đen nhánh tràn ra nước, cõi lòng đầy khát khao mà nói: “Tôi nguyên bản tưởng ở 25 tuổi này tích cóp đủ tiền, mua cho mẹ một ngôi nhà mới. Chính là hiện tại……”
Giọng nói khàn khàn ở cổ họng, khó có thể thoát ra.
Cơ Minh Đường cùng Tần Quảng Nguyên mà vỗ bả vai Tần Thanh, than thở nói: “Đứa trẻ tốt, Thẩm Minh Thục đối với con như vậy, con còn nghĩ hiếu thuận với bà ta.”
Tần Tử Thật vô cùng xấu hổ mà xê dịch mông. Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than?
Đúng lúc này, Tần Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chua xót mà nói: “Mẹ hận tôi, không biết về sau còn có thể hay không xuất hiện ở trước mặt bà ấy. Về sau liền phiền toái cậu nhiều hơn chiếu cố bà ấy cùng Bảo Nhi. Nếu có thể giúp được hai người họ, cũng xin cậu tận lực giúp một tay được không? Phòng ở của hai người họ đã rất cũ, phòng bếp thường xuyên bị dột mưa, cách âm cũng không tốt, Bảo Nhi thường xuyên oán giận không có cách nào học bài. Trong túi tôi còn hơn hai mươi vạn, có thể giúp liền giúp, tôi chuyển cho cậu, cậu dùng danh nghĩa……”
Người thông minh đều sẽ không chờ Tần Thanh đem lời nói hết.
Tần Tử Thật vội vàng xua tay: “Không cần! Tiền mua nhà tôi bỏ ra!”
Tần Hoài Xuyên vẫn luôn không mở miệng bỗng nhiên âm trầm mà liếc mắt nhìn hắn.
Tần Tử Thật lập tức bổ sung: “Tôi dùng bản thân mình kiếm được đưa cho hai người họ mua nhà. Mấy năm nay tôi ở khoa học kỹ thuật Lam Vũ làm việc, tiền lương đều để dành.”
Tần Hoài Xuyên lúc này mới thu hồi ánh mắt âm trầm. Tần Thanh nói phải mua nhà cho Thẩm Minh Thục, đó là Tần Thanh hiếu thuận hiểu lễ, trọng tình trọng nghĩa. Có đứa con như vậy liền yên tâm.
Tần Tử Thật mua nhà cho Thẩm Minh Thục, đó chính là cầm tiền Tần gia đi trợ cấp cho kẻ thù, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Tần Quảng Nguyên gật gật đầu, không phát biểu ý kiến phản đối.
Cơ Minh Đường lại cười lạnh nói: “Cháu ngoại tôi vì Thẩm Minh Thục làm trâu làm ngựa mười mấy năm, một chút ngon ngọt không nếm đến, ăn tất cả đều là khổ! Hiện giờ mới vừa nhận thân, con trai ruột bà ta lại lấy tiền đi mua nhà cho hai kẻ kia. Vụ mua bán này bà ta cũng thật lời!”
Tần Tử Thật không dám trả lời, Tần Thanh lại vỗ vỗ mu bàn tay lão nhân, thấp giọng nói: “Con kêu bà ấy là mẹ, kêu 25 năm.”
Không có bất luận cái gì giải thích, chỉ một chữ “mẹ” liền đủ để biểu đạt nguyên chủ chẳng sợ bị bán đứng, bị phản bội, bị hy sinh, cũng không hề oán hận.
Cơ Minh Đường phẫn nộ, rồi lại lòng tràn đầy cảm giác an ủi, hồng hốc mắt vỗ vỗ sống lưng cháu ngoại, không ngừng thở dài: “Đứa trẻ tốt, thật sự là đứa trẻ tốt.”
Tần Thanh ôm lấy bả vai gầy yếu cảu lão nhân, cánh tay dùng sức ôm thật chặt.
Đến tận đây, đối với chuyện mua nhà cho Thẩm Minh Thục, tất cả mọi người đều cam chịu, chẳng qua Tần Thanh mang danh, ngưòi chi tiền lại là Tần Tử Thật.
“Mua nhà cho bọn họ để thương lượng làm. Để cho bà ấy chọn. Bà ấy vẫn luôn muốn một gia đình trọn vẹn, đáng tiếc mộng này con không có biện pháp giúp bà ấy thực hiện.” Tần Thanh dùng ngữ khí chua xót kể rõ phần tiếc nuối.
Dựa theo tính cách tham lam của Thẩm Minh Thục cùng Tần Bảo Nhi, một căn chung cư khẳng định không có cách nào thỏa mãn hai người họ. Tần Tử Thật không ít không nhiều phải tốn mấy trăm vạn thậm chí cả ngàn vạn, cho hai người họ mua một căn biệt thự. Mua xong biệt thự rồi còn muốn trang hoàng, biệt thự qua xa, muốn hay không mua xe? Mua xong xe, về sau mỗi tháng đều cần tiền xăng, phí sinh hoạt, phí ăn mặc, vân vân……
Càng nhiều phiền toái còn ở phía sau!
Đối với bà mẹ cùng em gái, gã cũng có vài phần hiểu biết Tần Tử Thật trừ bỏ áp lực phẫn nộ cùng bực bội, cứng đờ mà gật đầu, còn có thể như thế nào nữa?
996 nhìn đến choáng váng.
Tần Thanh rũ mắt liếc nó, cười khẽ nói nhỏ: “Mua cho Thẩm Minh Thục căn biệt thự, tôi lấy được sao?”
996 nhìn nhìn danh sách nhiệm vụ, nghẹn khí nói: “Lấy được.”
“Về sau xuất hiệt cốt truyện có liên quan tới hai người bọn họ, ngươi nói cho tôi, tôi phân phó Tần Tử Thật đi làm.” Tần Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngữ khí lười biếng.
Giờ phút này cậu không giống cái gì mà nam phụ khổ tình, so vậy thì càng giống vai ác hơn.
996: “…… meo, tính cho cậu lợi hại!”
Nguyên bản bám ở trên người Tần Thanh không ngừng hút máu, hơn nữa còn làm cho Tần Thanh chật vật bất kham, đau khổ vạn phần, hiện giờ lại biến thành trói buột của Tần Tử Thật! Kịch bản không phải viết như vậy a!
Tần Thanh chớp chớp đôi mắt, hỏi: “Tần Tử Thật có phải hay không có duyên trời định?”
996 đã uể oải, hữu khí vô lực gật đầu: “Đúng vậy, hắn là thụ.”
“Hắn là cái gì?” Tần Thanh nhíu mày.
“Hắn là thụ! Công thụ, công thụ, cậu không hiểu sao?” 996 tức giận mà trợn trắng mắt.
Tần Thanh tra tra ký ức nguyên chủ, lúc này mới bừng tỉnh gật đầu, “Công cùng thụ, hai người đàn ông? Có ý tứ.” Dầu ngón tay thon dài đầu gõ gõ ghế dựa bên ngoài, cậu lại hỏi: “Như vậy, Tần Tử Thật có phải hay không mắc bệnh nan y, sau đó tử vong, dẫn tới thế giới không ngừng khởi động lại?”
996 lần nữa gật đầu, ngữ khí mềm nhũn: “Đúng vậy, mỗi lần chết đều là hắn.”
Tần Thanh trầm ngâm một lát, ánh mắt lưu chuyển, sau đó liền cảm thấy thú vị mà cười.