Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 4: Số phận không thể thay đổi.

Tần Thanh tay cầm bình rượu xuyên qua đám đông.

996 bay nhanh lại một bàn ăn, trộm đi một con cá nướng.

“A? Con cá nướng đâu rồi? Mới vừa rồi còn ở chỗ này!” Một khách nhân nghi hoặc kêu lên.

“Ở chỗ này! Ngươi cũng siêu thật, con cá nướng bị ngươi đến gặm đến trơn bóng một chút thịt cũng không còn.” Đồng bạn anh ta dùng mũi chân từ dưới bàn đá ra một một bộ xương cá hoàn hoàn chỉnh.

Khách nhân nhìn xương cá cảm giác rất mê mang, mà 996 đã gặm sạch sẽ con cá nướng, cái miệng nhỏ bóng nhẫy đuổi theo Tần Thanh.

“Cậu vừa rồi sao không chọc giận cái tên đầu trọc kia? Cậu đem cốt truyện làm hư rồi!” Nó thở phì phì mà chỉ trích.

“Kịch bản viết như thế nào?” Tần Thanh một bên dùng ý niệm giao lưu với 996, một bên rót rượu cho khách nhân.

996 không biết được chính mình bị dụ nói ra, nhìn trí não nói: “Trong kịch bản viết muốn cậu cự tuyệt uống rượu cùng đầu trọc.”

“Cho nên tôi làm rồi.”

Tần Thanh nhanh chóng nắm lấy tay một người vô ý suýt làm cho ly rượu bị đổ, nâng lên cánh tay đối phương, ngữ khí hơi mang một chút lo lắng: “Cậu nâng tay lên một chút, làm dơ quần áo mất rồi.”

996 bị hoàn toàn bỏ qua tức đến bốc khói, rồi lại không thể nề hà. Chiếu theo kịch bản của Tần Thanh thì đúng là vậy nhưng là hiệu quả hoàn toàn không giống nhau a!

“Không đúng! Cậu không làm tên đầu trọc kia tức giận, ngược lại làm hắn đồng tình với cậu!” 996 cảm giác mình bắt được sai lầm của Tần Thanh, khẩu khí trở nên ác liệt hơn.

“Kịch bản có quy định lời kịch của tôi sao?”

Tần Thanh buông tay khách nhân kia ra, thấp giọng khiểm điểm: “Thật xin lỗi, hình như tôi không giúp được cậu.”

Tên khách nhân là thanh niên đã hai mươi tuổi đầu cũng chưa bao giờ gặp qua người đẹp giống như Tần Thanh, khắp người còn mang theo hơi thở một cổ ưu nhã cùng ôn nhu, trong khoảng thời gian ngắn gương mặt thế mà lại trướng đến đỏ bừng, lời nói cũng không còn nhanh nhẹn, chỉ có thể cuống quít xua tay, “Không không không, không sao hết. Ly rượu là ta sơ ý đánh nghiêng, vốn dĩ chính là ta sai.”

“Trời đất, thẹn thùng cái gì! Ngươi là thẳng nam đấy!” Các đồng bạn hắn ở một bên ồn ào.

Thanh niên càng thêm thẹn thùng, liếc mắt nhìn Tần Thanh một cái sau đó liền cúi đầu.

996 lắc đầu nói: “Không có lời kịch, chỉ có cốt truyện. Thiên Đạo an bài vận mệnh, làm sao có thể cụ thể đến từng lời nói a! Chỉ có thể đại khái chỉ ra một tuyến vận mệnh.”

Tần Thanh nhẹ giọng cười, giọng nói thuần thuần như rượu. Đáp án này ở trong dự kiến.

Thanh niên kia lại cho rằng Tần Thanh đang cười chính mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nhìn đối phương, hai lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng. Âm thanh người này dễ nghe đến muốn mạng người ta, bộ dáng cười rộ lên nhìn cũng rất đẹp……

Mấy huynh đệ của hắn được nước càng thêm trêu chọc.

Tần Thanh khom người nói: “Xin chờ một lát, tôi rất mau liền trở lại.”

Hai phút sau, Tần Thanh mang theo một lọ nước giặt cùng một khăn ướt trở về, nhẹ nhàng nắm lấy tay thanh niên, một tay khác đổ nước giặt vào khăn giấy ướt, tỉ mỉ, nghiêm túc mà giúp thanh niên làm sạch tay áo bị dơ.

Khuôn mặt gần trong gang tấc, bởi vì chuyên chú mà có vẻ phá lệ ôn nhu, quanh thân lượn lờ nhàn nhạt mùi hương……

Bất tri bất giác, người xung quanh đều an tĩnh lại.

Thanh niên bị Tần Thanh nắm lấy, trái tim cứ đum đa ba lum mà nhảy loạn, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tần Thanh, như thế nào đều dời không ra.

Trên thế giới này sẽ có người tốt như vậy sao……

“Được rồi, sạch sẽ như lúc cậu mới tới, có đúng hay không?” Tần Thanh buông tay thanh niên ra, eo thẳng lại hơi hơi mỉm cười.

Ôn nhu, cười đẹp, ở trong nơi ầm ĩ này giống như một đóa an tĩnh nở rộ.

Thanh niên nắm lấy tay đang từng chút nóng lên, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy.”

Mấy người ồn ào lúc nãy cũng đều chậm rãi đỏ mặt, hậu tri hậu giác mà bị mị lực Tần Thanh bắt được.

Tần Thanh lại phảng phất hoàn toàn không nhận thấy được mọi người khác thường, hoặc là nói, cậu sớm đã quen. Cậu dùng khăn giấy nhanh chóng lau sạch mặt bàn, lại lưu lại một câu “Xin cứ tận hưởng”, liền xoay người rời đi.

Nguyên bản mấy thanh niên đùa giỡn vui cười, chơi đến vui vẻ giờ phút này đều ở lưu luyến mà ngóng nhìn bóng dáng kia.

996 đuổi theo Tần Thanh, thuận tiện trộm mấy xiên que nướng.

“Lần sau cậu phải diễn cho tốt, đừng lại đem cốt truyện làm hư nữa!” Nó nghiêm khắc mà dặn dò một câu, sau đó ngậm lấy xiên tre thịt dê nướng ăn hết.

Đôi mắt Tần Thanh xẹt qua một đạo tinh quang, thử tiến thêm một bước: “Cho nên vừa rồi cách làm cũng không có gì không ổn đúng không? 10 tích phân này tôi có thể lấy chứ?”

996 cúi đầu nhìn nhìn danh sách nhiệm vụ màu hồng, không tình nguyện mà nói: “Cậu có thể lấy được 10 cái tích phân, nhưng khẳng định cách làm của cậu là không đúng, cậu hẳn phải ——”

“Xin chào, xin hỏi cậu có cảm thấy hứng thú muốn vào giới giải trí hay không?” Một người đàn ông trung niên đi tới, đánh gãy lời 996 nói.

Tần Thanh xoay người nhìn về phía đối phương.

Người đàn ông trung niên đưa ra một tấm danh thϊếp.

“Ông là người đại diện?” Tần Thanh nghiên cứu tấm danh thϊếp trong tay, đôi mắt rủ xuống, hai hàng lông mi dài đậm giống như cây quạt mà lên xuống.

Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đến mức tận cùng, trong lòng một mảnh lửa nóng.

“Nghiêm khắc mà nói, tôi là người đại diện đứng đầu trong nghề, tên của tôi cùng ảnh chụp, cậu có thể ở trên mạng tùy tiện gõ là thấy. Tôi nhìn cậu rất lâu, phát hiện trên người của cậu mang theo một loại lực hấp dẫn độc đáo. Tuy rằng tuổi của cậu có chút lớn, nhưng tôi dám cam đoan một khi cậu xuất hiện trên màn hình tất cả mọi người sẽ vì cậu mà mê muội! Theo tôi, cậu có thể lập tức thay đổi cuộc sống bây giờ cậu có thể trong khoảng thời gian ngắn kiếm được số tiền mà người khác dùng cả đời để mơ. Mẹ với em gái cậu đều có được mức sinh hoạt tốt nhất.”

Người đàn ông từng bước một thả ra mồi.

Đối với Tần Thanh giờ phút này mà nói, tấm danh thϊếp này chính là một con đường tương lai đầy rực rỡ lại lộng lẫy. Nếu đi lên con đường này, vận mệnh nhấp nhô của cậu sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nhưng mà, đang lúc Tần Thanh muốn mở miệng trả lời đối phương, 996 lại dùng sức gãi gãi mắt cá chân của cậu, lệnh cưỡng chế nói: “Đừng đáp ứng hắn!”

“Thực xin lỗi, tôi có thể suy xét thêm chứ?” Tần Thanh nguyên bản cũng không muốn đáp ứng. Mồi quá mức mỹ vị thường thường mang độc.

Người đàn ông trung niên nỗ lực khuyên bảo vài câu, thấy Tần Thanh không dao động, lúc này cõi lòng đầy tiếc nuối mà rời đi.

“Nếu đáp ứng hắn, cuộc sống của tôi sẽ lập tức được cải thiện, điểm này ngươi biết không?” Tần Thanh rũ mắt hỏi.

“Cậu không thể đáp ứng, kịch bản của cậu không có cái này, cậu không thể làm minh tinh.” 996 lắc đầu.

“Tôi hết thảy đều phải đi theo kịch bản đúng không? Không có nửa điểm tự do sao?” Tần Thanh thưởng thức danh thϊếp trong tay, trên mặt mang theo tươi cười không rõ ý vị.

“Thật cũng không phải. Cậu về sau sẽ có công việc càng tốt hơn so với làm minh tinh. Thời điểm không đi theo cốt truyện, cậu làm gì đều có thể. Chúng tôi là sứ giả truyền bá tình yêu và hoà bình, chúng tôi sẽ không hại cậu.” 996 thề son sắt mà nói.

“Tôi hiểu được.” Tần Thanh cười gật gật đầu, sau đó liền đem tấm danh thϊếp kia nhét vào trong túi quần.

996 nhìn nhìn trí não, ngữ khí dồn dập: “Meo, cốt truyện tiếp theo tới rồi. Cậu lập tức đi WC rửa mặt, trộm lười, mười phút lại sau trở ra.”

Tần Thanh chiếu theo làm.

Đôi tay cậu chống lên bồn rửa mặt, thô nặng mà thở dốc trong chốc lát. Dạ dày giống nhét đầy kim châm, mỗi một lần hít thở sẽ kịch liệt đau đớn.

Sợi tóc rơi xuống dưới che khuất khuôn mặt tái nhợt khuôn mặt, một giọt mồ hôi lạnh theo chóp mũi cao thẳng chảy xuống……

Ở trong WC đến mười phút, cốt truyện như vậy có ý nghĩa?

Bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách nhân nữ đánh gãy suy nghĩ của Tần Thanh. Các nàng đứng ở trước một bồn rửa mặt khác, một bên rửa tay một bên nói chuyện với nhau.

“Chu Lâm Lâm thật đúng là không ra gì! Vừa trở về liền muốn đuổi Chu Vũ Nhu đi. Chu Vũ Nhu tốt xấu cũng là con gái của chú hai, cùng cô ta là chị em, ở nhờ nhà cô ta thì có sao chứ?”

“Chu Lâm Lâm là được ông bà nội nuôi lớn, không có giáo dưỡng sao mà biết được chuyện đời nên hay không.”

“Nghe nói trước kia cô ta ở tại vùng nông thôn Đông Bắc?”

“Đúng vậy, ông bà nội cô ta ở chính là ở chỗ đó.”

“Cười chết người ta, mở miệng là mùi vị giả dối!”

“Còn không biết trang điểm!”

“Mặc quần áo như đồ đi cho!”

“Nếu không phải Vũ Nhu dạy cô ta trang điểm, cũng không biết hình dáng cô ả như nào!”

“Nếu không phải Vũ Nhu mang theo cô ta đi khắp nơi giao thiệp, thì chẳng ai cùng chơi a! Cô ả còn muốn khắp nơi dối nghịch với Vũ Nhu, đồ bạch nhãn lang!”

“Vũ Nhu thật biết nhịn, nếu là ta, ta một tát tai có thể khiến ả đi đời nhà ma rồi!”

“Ai kêu Vũ Nhu ở tại nhà của cô ta đâu, không muôn nhịn cũng phải nhịn.”

“Ở nhà cô ta thì làm sao? Cô ta 22 tuổi mới được Chu gia tiếp trở về, Vũ Nhu từ nhỏ đã ở Chu gia. Thật muốn lại nói tiếp, Chu gia khẳng định cảm tình đối với Vũ Nhu hơn so với đứa con gái ruột này! Cô ta kiêu ngạo cái đếch gì!”

“Chính là a! Lần nào cô ta khi dễ Vũ Nhu, Chu gia còn không phải đứng về phía Vũ Nhu? Chu Lâm Lâm cái người này thật đúng là không tự mình hiểu lấy!”

“Đúng là tiện nhân!”

“Ha ha……”

Hai nữ khách nhân một bên mắng một bên hi hi ha ha mà rời đi.

Tần Thanh lúc này mới nâng lên khuôn mặt tái nhợt mồ hôi lạnh đầm đìa, như suy tư gì mà nhìn nhìn bóng dáng hai người. Ở trong WC mười phút chính là vì nghe đoạn đối thoại này đi?

Chu Lâm Lâm, Chu Vũ Nhu, là nhân vật trong cốt truyện?

“Ok, cậu có thể đi ra ngoài bán rượu. Cái cốt truyện thứ ba sắp tới.” 996 gián tiếp thúc giục chứng thực suy đoán của Tần Thanh.

Vì thế mấy phút đồng hồ sau, Tần Thanh bưng mấy chai bia gặp được hai nhân vật chính trong cuộc đối thoại Chu Lâm Lâm cùng Chu Vũ Nhu.

Chu Vũ Nhu người cũng như tên, lớn lên ôn nhu đáng yêu, nhu nhược động lòng người, mặc quần áo trang điểm cũng rất có phẩm vị.

Chu Lâm Lâm khuôn mặt gầy hẹp, xương gò má rất cao, ngũ quan ngạnh lãng, lông mi cong vuốt, cùng với lớp trang điểm đậm, mặc cùng chiếc váy ren.

Có thể nói, Chu Lâm Lâm trang điểm rất thời thượng, nhưng diện mạo cùng khí chất lại hoàn toàn không hợp.

Liên tưởng đến trang điểm như vậy là do Chu Vũ Nhu dạy dỗ, Tần Thanh ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Chu Vũ Nhu một cái, sau đó buông bia, ôn thanh nói: “Xin mời dùng.”

“Anh trai nhỏ, Lâm Lâm chúng tôi đã nhìn anh thật lâu anh có thể bồi cổ uống một ly sao?” Chu Vũ Nhu bỗng nhiên cười nói.

996 lập tức dùng móng vuốt bụ bẫm ôm lấy mắt cá chân Tần Thanh: “Cự tuyệt cô ta! Phải dứt khoát!” Ở trong cốt truyện, nghe lén được hai cô gái nói chuyện, Tần Thanh có ấn tượng với Chu Lâm Lâm là chán ghét, cậu tự nhiên không có khả năng bồi đối phương uống rượu.

Tần Thanh theo lời mà nói: “Xin lỗi, tôi không thể uống.”

Ngẩng mặt nhìn Chu Lâm Lâm đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn cậu, ánh sáng trong ánh mắt tối sầm xuống. Mấy cái đồng bạn vội vàng che miệng khe khẽ bật cười.

Thật là mất mặt muốn chết! Đến cả anh trai phục vụ cũng đều chướng mắt cái đồ nhà quê Chu Lâm Lâm.

Chu Vũ Nhu chớp chớp mắt, tiếp tục mỉm cười nói: “Vậy anh bồi ta uống một ly có thể chứ?” Dứt lời thẹn thùng mà cầm lấy một ly rượu.

996 vội vàng phân phó: “Uống nó, đừng do dự!” Trong cốt truyện, Tần Thanh đối với Chu Vũ Nhu rất có hảo cảm, sẽ uống ly rượu này.

Cự tuyệt Chu Lâm Lâm, lại không cự tuyệt Chu Vũ Nhu, tất nhiên việc này sẽ dẫn phát hai người mâu thuẫn xung đột, huống chi quan hệ hai người vốn dĩ không hòa hợp. Tần Thanh biết dụng ý của 996, cũng biết Chu Vũ Nhu là cố ý, lại vẫn bưng lên lt rượu uống một hơi sạch.

996 vội vàng nhìn về phía Chu Lâm Lâm, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông đầu trọc phía trước.