Xuyên Nhanh: Nam Phụ Cướp Vai Nam Chính

Chương 2: TG1: Nam phụ khổ tình tại tuyến sửa kịch bản

Một người một mèo bước chậm ở bên trong đường hầm đen nhánh, đỉnh đầu có vô số sao băng kéo sáng ngời với cái đuôi kéo dài, như mũi tên mà xẹt qua.

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn lên đầy trời sao băng, đôi mắt đen nhánh lạc đầy những vụn sáng nhỏ.

996 quay đầu liếc cậu, hoảng hốt cho rằng đó là nước mắt.

“Tích góp đủ tích phân tu bổ tốt thân thể cùng linh hồn, cậu cũng có thể lưu lại làm thần sử. Thần sử có sinh mệnh vĩnh hằng, cậu biết không?” 996 thử nói.

“Không, tôi phải trở về.” Tần Thanh rũ mắt nhìn con đường dưới chân vô biên một mảnh hắc ám.

“Vì cái gì nhất định phải trở về? Lưu lại mới lựa chọn tốt nhất a.”

“Bởi vì tôi phải đi về tìm một người, để hỏi một câu.” Tần Thanh chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài hơi hơi thấm ướt.

“Gặp người nào? Hỏi cái gì?” 996 tò mò mà truy vấn.

Nhưng mà Tần Thanh chỉ là cong môi cười cười, không muốn trả lời.

“Cậu không nói tôi cũng biết! Cậu khẳng định muốn gặp người cậu yêu, hỏi nói đơn giản liền kia một câu —— ngươi yêu tôi hay không? Tôi đoán đúng rồi đi?” 996 dào dạt đắc ý mà lắc lắc cái đuôi.

Lông mi bị thấm ướt bốc hơi không thấy, Tần Thanh cúi đầu nhìn con mèo múp nhỏ, giọng nói có chút khàn khàn: “Đúng mà cũng không đúng.”

“Cái gì kêu đúng mà cũng không đúng? Đoán đúng rồi chính là đoán đúng rồi, cậu đừng ngượng ngùng!” 996 càng đắc ý mà trêu chọc, cuối cùng lại cảnh cáo nói: “Tôi trước đó nói cho cậu, làm nhiệm vụ là một việc rất vất vả. Có khả năng yêu cầu phải trải qua vô số lần tử vong, nhưng cậu sẽ không thật sự chết, chỉ là thân thể ở thế giới nhỏ kia đã chết.”

Tần Thanh bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết, tôi không sợ chết.”

996 nhìn nhìn vết thương đầy người cậu, cảm thấy câu này bảo đảm này rất có lực thuyết phục.

“Trừ bỏ tử vong, cậu có lẽ còn sẽ bị tra tấn, vũ nhục, giẫm đạp, lợi dụng, lừa gạt…… Tóm lại hết thảy những việc không tốt trên đời đều có khả năng phát sinh ở trên người của cậu, mà cậu tuyệt đối không thể phản kháng. Kịch bản cho cậu suất diễn gì, cậu chỉ có thể chiếu theo mà diễn.” 996 tiến thêm một bước báo cho.

“Kịch bản?” Tần Thanh nhíu mày.

“Nga, dùng từ ở Tu chân giới các cậu chính là số mệnh. Thiên Đạo bài bố tốt số mệnh.”

“Tôi hiểu được.” Tần Thanh nhíu mày lại hơi hơi gật đầu: “Thiên Đạo an bài, vận mệnh đã định, tôi nghĩ đối mặt với lực lượng mạnh như vậy bất luận kẻ nào đều không thể phản kháng.”

996 hừ lạnh nói: "Cậu hiểu là tốt, cho nên tới các thế giới nhỏ cậu nhất định phải nghe ta nói! Ai nha, chúng ta tới rồi!”

Vừa dứt lời, bên trong đường hầm đen nhánh bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn ánh sáng trắng, không kịp phòng ngừa mà đem một người một mèo cắn nuốt.

Như ở trong cơn lốc xoáy, Tần Thanh choáng váng quỳ trên mặt đất, 996 ghé vào đỉnh đầu cậu, cố nén cảm giác ghê tởm ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết!

“Méo! Tần Thanh, chúng ta xong rồi! Chúng ta tiến vào thế giới chết! Thế giới này đã lâm vào tình trạng chết tuần hoàn! Chúng ta không trở ra được!”

Tần Thanh căn bản không có công phu để ý tới 996 đang lâm vào cực độ hoảng loạn.

Cậu che lại dạ dày đau quặn, quỳ gối xụi lơ bất kham trong WC, cúi người nôn ói trong bồn cầu. Bây giờ đang trong hè oi bức, cảm giác nóng cháy trong không gian chật chội dần lên men.

Mồ hôi dính nhớp, mùi hôi đặc trưng trong nhà vệ sinh, cùng với cảm giác buồn nôn, làm Tần Thanh càng cảm ghê tởm đến choáng váng.

Càng không khoẻ là đau đầu rồi lại mãnh liệt đánh úp. Rất nhiều mảnh nhỏ ký ức dũng mãnh lao vào trong đầu Tần Thanh, làm cậu nhanh chóng hiểu tình cảnh của chính mình. Cậu hiện giờ đang ở trong một quán rượu ở chợ đêm lớn nhất Hải Thị. Vì lấy lòng khách nhân, hắn thường thường sẽ bị buộc uống xong quá nhiều rượu, bởi vậy say như chết là chuyện bình thường.

Dạ dày bỏng cháy, cảm giác loét dạ dày có dấu hiệu phát tác.

“Tôi nghĩ, yêu cầu lập tức phải đi bệnh viện.” Tần Thanh phun ra một ngụm nước bọt, hơi thở mỏng manh mà nói.

“Không được! Nơi này có một cốt truyện quan trọng yêu cầu cậu tới!” 996 từ đỉnh đầu Tần Thanh nhảy lên bồn rửa mặt cách đó không xa, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Làm xong cốt truyện mới có thể đi bệnh viện. Nếu cậu không đi theo cốt truyện, chúng ta liền không có biện pháp đánh vỡ tuần hoàn rời đi.”

“Cái gì tuần hoàn?” Tần Thanh lại tiếp tục nôn mửa, hơi thở càng thêm mỏng manh.

“Thế giới này có vấn đề. Tình duyên trời định không thể cùng đi đến cuối, trong đó một người bị bệnh nan y chết đi. Hắn vừa chết, toàn bộ thế giới liền sẽ khởi động lại, sau đó hết thảy lại đều trở lại ban đầu, giống một vực sâu cái vĩnh viễn không thể thoát ra!

“Nếu cậu có thể đem cốt truyện thuận lợi thúc đẩy, vận mệnh mọi người đều sẽ trở lại quỹ đạo, thế giới cũng sẽ không khởi động lại. Tới lúc ấy, chúng ta mới có thể rời đi, nếu không chúng ta sẽ chết. Bởi vì mỗi một lần khởi động lại tiêu hao hồn lực của chúng ta, mà hồn lực luôn có một ngày sẽ bị tiêu hao hết.”

996 lo lắng sốt ruột mà nói.

“Cho nên tôi ở thế giới này chỉ có một đường sống?” Tần Thanh đình chỉ nôn mửa, gian nan mà thở hổn hển.

“Đúng vậy, cậu là biến số duy nhất, cũng là con đường sống duy nhất, cậu rất quan trọng.” 996 chắc chắn gật gật đầu.

Tần Thanh dùng bàn tay lạnh băng tay che lại dạ dày càng ngày càng quặn đau, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.

996 biết cậu hiện giờ chính gặp tra tấn như thế nào. Cảm giác loét dạ dày phát tác lên thật sự là đau muốn chết, nhưng cốt truyện chính là bố trí như vậy, khổ như vậy Tần Thanh không muốn chịu cũng phải chịu, ai kêu cậu là nam phụ? Huống chi cốt truyện kế tiếp sắp phát sinh, sẽ làm Tần Thanh càng lâm vào càng lâm vào thảm thiết.

“Cậu còn muốn trở về nhìn thấy người kia sao? Cậu còn muốn hỏi hắn một câu sao?” 996 cố ý lấy đau đớn của Tần Thanh ra uy hϊếp.

Tròng mắt chậm rãi mất đi tiêu cự, phảng phất như giây tiếp theo liền lăn ra ngất, bỗng nhiên cậu liền cắn chặt khớp hàm.

“Cốt truyện thứ nhất của tôi là cái gì?” Cậu một bên lau sạch miệng một bên cất tiếng nói khàn khàn hỏi.

“Cốt truyện thứ nhất là cậu bán rượu. Cậu nhanh bò dậy, đem rượu tồn kho bán xong, không bán xong, tiền phụ đạo cho em gái cậu cũng không còn.” 996 làm như thật mà nhìn trí não nói.

Kỳ thật cái cốt truyện thứ nhất này cũng không phải là bán rượu, mà là lúc bán rượu dẫn phát một loạt tai nạn. Sở dĩ không nói cho Tần Thanh tình hình thực tế là bởi vì tai nạn qua đi, cậu sẽ biến thành một người tàn tật.

996 sợ Tần Thanh tạo phản.

Bất quá Tần Thanh hẳn là sẽ không tạo phản, trong lòng cậu có chấp niệm. Đối với người Tu chân giới mà nói, chấp niệm chính là tâm ma. Tâm ma nào có dễ dàng như vậy bài trừ?

“Nếu cho cậu một cơ hội trở lại thế giới cũ lại chỉ có 1% tỷ lệ sẽ làm bảo cậu trả giá tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, cậu nguyện ý sao?” 996 lần nữa thử.

“Nguyện ý! Tôi sớm đã vì hắn tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.” Tần Thanh đem mái tóc mướt mồ hôi vuốt ra sau đầu, nhẹ giọng cười.

996 lập tức liền nghĩ tới Tần Thanh vết thương đầy người cùng với trái tim bị đâm rách nát. Cho nên, cậu thật sự nguyện ý vì chấp niệm trong lòng trả giá hết thảy.

996 hoàn toàn yên lòng, thúc giục nói, “Vậy cậu còn thất thần làm gì? Nhanh lên đi ra ngoài đem rượu tồn kho đem bán.”

Tần Thanh che lại dạ dày kịch liệt quặn đau, lảo đảo chuẩn bị đứng lên, tới cửa WC lại bị một người đàn ông trung niên một chân đá văng, âm thanh hung ác mà nói: “Tần Thanh, cậu con mẹ nó lại uống say! Đi bán rượu cũng không có ai uống nhiều như cậu, đi làm lại uống nhiều như vậy, ông đây sớm hay muộn bị cậu làm cho phá sản! Ông đây nói cho cậu, hôm nay phải đem rượu trong kho bán hết, nếu không một phân tiền cũng đừng nghĩ lấy!”

“A, cốt truyện tới rồi. Cậu mau đi bán rượu.” 996 ngồi xổm ngồi ở trên bồn rửa mặt phụ họa một tiếng, ngay sau đó lại nói: “Cậu cứ ở trong lòng cùng tôi nói chuyện là được, tôi sẽ nghe thấy. Tôi nói chuyện những phàm nhân thì không thể nghe thấy, nếu tôi không muốn, bọn họ cũng nhìn không thấy tôi.”

Tần Thanh mới vừa đứng lên chân cẵng lại nhũn ra mà quỳ trở về, đôi tay che lại dạ dày đang kịch liệt quặn đau, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, giọng suy yếu mà nói: “Xin lỗi Giang ca, là tôi không có năng lực, chậm trễ sinh ý. Tôi lập tức liền đi bán rượu.”

Giờ phút này cậu đã say không còn biết gì, hai mắt mê mang ẩm ướt, đuôi mắt hẹp dài có chút hồng, cái trán bóng loáng cùng với cái mũi cao trên mũi dính đầy mồ hôi, nguyên bản môi khô khốc giờ phút này lại trở nên đỏ thắm.

Cậu suy yếu, cũng rất suy sút, rồi lại bởi vì có một phân suy yếu cùng suy sút càng có vẻ thêm yêu dị tuấn mỹ, như là một đóa hoa đang đến dộ nở rộ cũng suy tàn thật nhanh, tản ra hơi thở hủ bại mà lại nùng liệt.

Đang muốn dọa người mặt mày hung thần người đàn ông trung niên bỗng nhiên sững sờ ở tại chỗ.

Tần Thanh…… Tần Thanh nguyên bản vẫn luôn là cái dạng này sao? Hắn tinh thần hoảng hốt mà nghĩ.

Đứng ở trên bồn rửa mặt 996 thấy rõ bộ dáng Tần Thanh, ngữ khí đột nhiên trở nên kinh ngạc: “Tần Thanh, mặt của cậu là chuyện như thế nào?”

Tần Thanh là linh hồn xuyên qua, bám vào người nguyên chủ, cậu sử dụng vốn nên là khuôn mặt nhạt nhẽo thanh lãnh của nguyên chủ, nhưng mà giờ phút này lại trở thành Tần Thanh lại vẫn là bộ dáng cũ.

“Đây là thiên phú của chủng tộc tôi.” Tần Thanh lung lay mà đứng lên, đi đến trước bồn rửa mặt.

Đôi tay hứng một chút nước rửa mặt, ở nơi 996 không thấy được, Tần Thanh cực kỳ quỷ dị mà cười cười. Kết quả này hiển nhiên là cậu sớm đã đoán được trước.

“Thiên phú chủng tộc như vậy trước nay tôi không nghe nói qua! Cậu không phải là hoa tường vi sao?” 996 dồn dập mà truy vấn.

Nhưng mà Tần Thanh sớm đã không rên một tiếng mà đi ra WC, chậm rì rì mà đối với tráng hán nói: “Giang ca, quần áo trên người ta quá bẩn, ta đi tới phố đối diện mua một bộ quần áo mới quay lại đây tiếp tục bán rượu.”

Phố đối diện có rất nhiều cửa hàng quần áo bán sỉ, mua một bộ quần áo đi qua lại chỉ cần mười phút. Giang ca nhìn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tần Thanh nhuộm đầy màu hồng, biểu tình rất chi là ôn hòa mà gật gật đầu.

Tần Thanh cực lực ổn định bước chân, chậm rãi đi tới phố đối diện.

996 đuổi theo ở phía sau, ngữ khí thập phần sầu lo: “Tôi có dự cảm, gương mặt này của cậu sẽ rước lấy đại phiền toái cho chúng ta!”

Tần Thanh thấp giọng cười, dạ dày quặn đau phảng phất giảm bớt vài phần.

“Đúng vậy, gương mặt này xưa nay đều sẽ chọc phiền toái.” Hắn nhẹ vỗ về gương mặt hồng hồng của mình hơi hơi nóng lên, tiếng nói khàn khàn: “Chính là nó vô luận như thế nào đều che không được, ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?”

“Cậu là hồn xuyên, không có khả năng không che được! Cậu thật là hoa yêu sao? Cậu sẽ không gạt tôi đi?” 996 bắt đầu hoài nghi.

Nó nguyên bản cảm thấy Tần Thanh tính cách ôn hòa, rất dễ lừa, sẽ trở thành công cụ tốt nhất trong tay mình. Nhưng hiện tại lại xuất hiện biến cố làm nó không còn xác định như vậy.

Rốt cuộc cũng đi đến đường phố đối diện, Tần Thanh ở ven đường đứng yên, rũ mắt nhìn con mèo múp nhỏ, thấp giọng hỏi nói: “Ngươi biết sứ mệnh của một đóa hoa là cái gì sao?”

“Là kết trái?” 996 đầu đầy mờ mịt. Nó không hiểu đề tài vì sao sẽ chuyển thành như này.

Tần Thanh nhẹ nhàng đong đưa ngón trỏ thon dài, giọng nói thấp mà hoãn: “Không, là nở đến thật xinh đẹp.” Dứt lời, cậu câu lấy môi mỏng đỏ thắm hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng.

996 nhìn đến dại ra, qua một hồi lâu mới tức muốn hộc máu mà chửi nhỏ một câu: “Méo! Thì là như thế này! Hoa yêu thật phiền toái, đẹp như vậy làm gì!”

Lúc mèo múp tức giận đến dậm chân, Tần Thanh đã đi đến cửa hàng quần áo duy nhất còn mở cửa. Bây giờ đã là đêm khuya 12 giờ, là thời điểm chợ đêm nhất náo nhiệt nhất, cửa hàng khác cũng đã đóng cửa.

Chủ cửa hàng tắt đèn, cầm một cái ổ khóa từ trong tiệm đi ra.

Tần Thanh một bàn tay chống ở trên cửa kính, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi có thể mua một bộ quần áo sao? Chỉ cần mười phút thôi.”

Bà chủ đưa lưng về phía Tần Thanh đem ổ khóa móc lên không kiên nhẫn mà trả lời: “Không thể! Cậu không nhìn thấy tôi đã khóa cửa hay sao?”

“A, xin lỗi, tôi đây đi nơi khác nhìn xem.”

Âm thanh chàng trai thất vọng lại trầm thấp lại khàn khàn, giống như đàn violon chậm rãi kéo vang trong bóng đêm.

Màng tai bà chủ cảm thấy phát ngứa, sau đó dồn dập mà quay đầu nhìn về phía Tần Thanh.

Tầm mắt hai người đối diện.

Một đôi mắt men say mông lung ẩm ướt, trong mắt lập loè ánh sáng nhỏ vụn mà lại ôn nhu, màu đỏ ửng che đậy khuôn mặt đầy yêu dị, khóe miệng chua xót mà cười, tản mát ra tâm trạng mất mát……

Trên đời này có đời này có người như vậy thật sự tồn tại sao?

Bà chủ ngẩn ngơ, qua một hồi lâu mới lại phát hiện, cánh tay chàng trai chống ở cửa kính, mà bà lại tựa trên cửa kính đứng thẳng, liền phảng phất như được ôm ở trong ngực.

Đầu óc bà chủ như bị choáng váng, thân thể mập mập thế nhưng không chịu khống chế mà mềm mại ngã về hướng Tần Thanh.

Nhưng mà Tần Thanh lại thu hồi cánh tay chống trên cửa kính, lễ phép mà lui ra phía sau một bước, sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy bà chủ, đỡ bà đứng yên lại lập tức thu hồi tay, ôn hòa hỏi: “Xin hỏi tôi có thể vào cửa hàng mua một bộ quần áo sao? Thực xin lỗi quấy rầy, nhưng hiện tại tôi thật sự quá chật vật.”

Tần Thanh cười khổ cúi đầu, nhìn về phía quần áo mặc ở trên người, áo thun cùng quần jean đã bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp.

Giờ phút này cậu thập phần chật vật, nhưng mà loại này chật vật không những không khiến người ta chán ghét, ngược lại có thể kích phát ra nồng đậm cảm giác thương xót triều mến.

Mặt bà chủ đỏ lên, sau đó liền luống cuống tay chân mà mở ra cảnh cửa mới vừa khóa, ngữ khí dồn dập mà nói: “Có thể có thể! Tôi lập tức giúp cậu mở cửa!”

Mười phút sau, Tần Thanh mặc một kiện áo sơ mi mới trắng tinh cùng một chiếc quần tây đen, chậm rãi đi tới chợ đêm hướng phố đối diện.

Lão bản nương đứng trước cửa tiệm, thất hồn lạc phách mà hướng về phía cậu phất tay, nói: “Tần Thanh, ngày mai chỗ tôi có lô quần áo mới, cậu nhất định phải tới a! Tôi đưa cậu mấy bộ quần áo mới! Cậu mặc gì cũng sẽ đẹp!”

Tần Thanh quay đầu lại hướng bà chủ phất phất tay, trên mặt mang theo ôn nhu mỉm cười.

Bà chủ che lại khuôn mặt nóng bỏng, cả người đều ngây ngốc.

996 một bên vùa đi vừa lo lắng sốt ruột mà đánh giá Tần Thanh.

Lớn lên đẹp như vậy, thật sự có thể làm nam phụ?

Tần Thanh phảng phất như hoàn toàn không nhận thấy được sự lo lắng của cèo múp, nhìn chợ đêm phía trước ồn ào náo nhiệt, khẽ cười: “Ngươi xem, gương mặt này cũng có lúc không chọc ra phiền toái.”

996 dùng phì phì móng vuốt nhỏ ngắn ngủn nôn nóng bất kham mà ma sát trên nền xi măng. Đã xảy ra biến cố như vậy, kịch bản sẽ không bị quấy rầy đi?

Không chọc phiền toái? Cái này sao mà được! Nó muốn chính là Tần Thanh phải gặp phải phiền toái ùn ùn không dứt!