Nghe Dương Tuyết Mai nhắc nhở, Dương Tông Hoa cũng giật thót, nhưng ngay sau đó anh lại bình tĩnh lại.
Dù sao chuyện anh và em gái vụиɠ ŧяộʍ với nhau chẳng phải là chuyện hứng thú nhất thời mà là muốn phát triển lâu dài, sớm muộn gì cũng có ngày bị ba phát hiện thôi.
Mối quan hệ này sớm muộn gì cũng bại lộ.
Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình không làm. Anh biết rõ đạo lý này mà.
Dương Tông Hoa nhếch môi, nở một nụ cười xấu xa, tốc độ ra vào của con quái vật dưới háng càng lúc càng nhanh, tần suất cũng ngày một lớn, lần nào cũng đâm sâu vào hoa tâm non mềm của Dương Tuyết Mai.
"A a a... ra, ra rồi, anh ơi, anh ơi không được... ưʍ... không kìm nổi nữa..." Khó khăn lắm Dương Tuyết Mai mới ém được tiếng rêи ɾỉ nhưng dưới sự trêu đùa của anh trai thì tiếng rên đó lại càng to hơn, cả gian phòng đều là tiếng kêu rên dâʍ đãиɠ và âm thanh xá© ŧᏂịŧ va chạm, cực kỳ dâʍ ɖu͙©.
Trong tiếng kêu rên của Dương Tuyết Mai, một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi mất khống chế phun ra, xối thẳng lên côn ŧᏂịŧ của Dương Tông Hoa.
Dương Tông Hoa bị mυ'ŧ chặt, sướиɠ đến mức thở dốc: "A... shh... nhẹ thôi, côn ŧᏂịŧ của anh sắp bị em bẻ gãy rồi."
"Nếu gãy thật thì sau này em không có côn ŧᏂịŧ để ăn nữa đâu."
"Ưʍ... không có, em không có kẹp, a a a... sướиɠ quá..." Cao trào qua đi, Dương Tuyết Mai thở hồng hộc.
Dương Tông Hoa dừng lại một lát, đợi đến khi tiểu huyệt của Dương Tuyết Mai thả lỏng bớt thì mới tiếp tục đâm rút.
"Phụt, phụt!"
Vừa qua cao trào nên tiểu huyệt dâʍ đãиɠ cực kỳ trơn ướt, côn ŧᏂịŧ của Dương Tông Hoa khuấy loạn xạ bên trong có thể nghe thấy tiếng nước òm ọp.
"A a a... sâu quá, sướиɠ quá, thích côn ŧᏂịŧ của anh lắm, anh thao chết người ta rồi..."
Tiếng kêu rên phóng đãng lại vang to trong bếp, Dương Tuyết Mai híp mắt, hoàn toàn đắm chìm vào sự sung sướиɠ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cuộc yêu lén lút này.
Có lẽ là do cô căng thẳng quá nên mới thấy bóng người.
Nếu ba mà thấy cô và anh trai quan hệ với nhau thật thì sao có thể đứng im bất động ở ngoài, ông ấy sẽ xông vào tách cô và anh trai ra mới phải.
Nghĩ thế, Dương Tuyết Mai không còn thấy sợ nữa, cô bắt đầu buông thả bản thân, vặn eo lắc mông phối hợp với tần suất đâm rút của Dương Tông Hoa.
Nhưng khi cuộc mây mưa lσạи ɭυâи lén lút này sắp thăng hoa, hai bên đều sắp đạt tới cao trào thì lại nghe thấy tiếng vặn khóa cửa, hai thân thể đang quấn lấy nhau cùng giật mình.
May mà cửa phòng bếp đã bị khóa, không thì Dương Cảng Quân đã xông thẳng vào rồi. Nhưng Dương Tuyết Mai không biết rằng cửa phòng bếp là kính một chiều.
Người trong bếp không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nhưng người bên ngoài lại có thể nhìn rõ cảnh trong bếp, có khóa cửa hay không cũng chẳng có tác dụng gì.
Dương Tuyết Mai mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giọng run run: "Ba..."
Cô cố hết sức kìm nén giọng nói khác thường của mình, nghe qua có vẻ rất bình thường: "Sao tự nhiên ba lại đến đây, ba đã nói chuyện điện thoại xong rồi ạ?"