Ngày hôm sao tỉnh ngủ, Lộ Tuyết lập tức gọi đến lớp ôn học lại tốt nhất thành phố để báo danh.
Trong trường hợp thiếu điểm, tổng điểm của cô chỉ top đầu một chút.
Thái độ của giáo viên đối với cô rất tốt: "Tình huống của em chắc chắn rất đáng hoan nghênh! Nhưng em hỏi quá muộn, lớp ôn thi đại học đã bắt đầu học được một tháng rồi, bây giờ em vào bắt buộc phải loại những người khác khỏi danh sách, như thế nào cũng phải cần hai nghìn tệ mới được.”
“Nhưng em xem qua phần giới thiệu tuyển sinh của trường, điểm số cao có thể được miễn phí.”
“Nhưng em thiếu một môn, điểm số xác thực không đủ, chúng tôi tuy hiểu rõ tình huống của em, nhưng vẫn phải dựa theo thủ tục mà thu phí.”
Có lẽ là nghe ra Lộ Tuyết do dự, giáo viên vội vàng nói: “Năm nay trường học bỏ ra số tiền lớn để thuê một vị tiến sĩ giáo dục, nếu em đến chỗ này của chúng tôi để học lại, nhất định thi đỗ vào trường đại học tốt nhất trong nước, chuyên ngành tốt nhất! Tương lai rộng mở!”
“Cảm ơn cô, em sẽ gọi lại sau.”
Lộ Tuyết cúp điện thoại, lần đầu phát hiện hai vạn tệ lại nhiều như vậy.
Cô nhìn tủ quần áo của Kiều Dã.
Những đơn đặt hàng cao cấp từ nước Pháp nước Ý được vận chuyển bằng đường hàng không qua đây, hơn một nửa chưa từng mặc qua, chỉ cần tùy ý lấy một cái là có thể trả tiền học phí của cô, cô bị tủ quần áo vứt đi cũng bị Kiều Dã nhét đầy những quần áo này, rất nhiều cái cô cũng chưa thấy.
Dưới chân chính là tấm thảm lông dê được làm thủ công.
Lấy một cuộn đi bán hạ giá, có khi được một nửa giá.
Lộ Tuyết bị chính mình chọc cười.
Cô ngã xuống giường, ngửi thấy mùi hương của Kiều Dã, rất yên tâm, nhưng cũng rất cô đơn.
Trong mười lăm năm, Kiều Dã là tất cả khát khao và mục tiêu của cô.
Hiện giờ, ngoại trừ Kiều Dã, cô cái gì cũng không có.
Cô không có bạn bè, càng không có người nhà, cùng đường bí lối, lẻ loi hiu quạnh.
Không còn cách nào khác, Lộ Tuyết chỉ có thể tìm Kiều Dã đòi tiền.
Kiều Dã đang ngồi trong phòng ăn uống cà phê, TV đang chiếu bản tin buổi sáng. Giọng nói của người dẫn chương trình rất ấm áp, biểu cảm của Kiều Dã khi xem báo cáo cũng có vẻ thâm trầm.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà bằng lụa sẫm màu, hai nút trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh sắc nét.
Lộ Tuyết chỉ nhìn nhiều một cái, đã bị Kiều Dã bắt gặp.
“Đăng kí được rồi?” Kiều Dã khép tạp chí lại: “Không có bữa sáng của em.”
Người ngủ nướng sẽ không có cơm ăn.
Lộ Tuyết biết điều này.
Cô đứng cúi đầu ở cầu thang, chặn đường Kiều Dã vào thư phòng.
“Cho tôi hai vạn tệ được không?” Lộ Tuyết rất chột dạ: “Là học phí học lại, tôi đi làm thêm sẽ trả lại cho anh.”
“Em làm công việc gì có thể kiếm được hai vạn tệ?” Kiều Dã không nể nang chút nào: “Em biết làm cái gì?”
Lộ Tuyết nhất thời mất tự nhiên, bị Kiều Dã một phát bế lên ném vào thư phòng.
Khi không đến công ty, Kiều Dã dành phần lớn thời gian trong thư phòng, những bức tường đầy sách và tài liệu, dày đặc trong môi trường áp lực cao.
Nếu không phải có thể nhặt được lọn tóc rơi của anh, Lộ Tuyết cũng không thích tới đây.
“Thay tôi làm việc nửa ngày, hai vạn.” Kiều Dã đặt hai hợp đồng và ba đề xuất kinh doanh trước mặt Lộ Tuyết, đưa cho cô một cây bút: “Làm cho tốt, tiền lương sẽ được thanh toán ngay.”
Kiều Dã xuống lầu đi uống cà phê.
Lộ Tuyết đứng bên cửa sổ nhìn trộm, anh thật sự rất giống đi nghỉ mát, thay một chiếc quần bơi rồi đi bơi trong bể bơi.
Lộ Tuyết lục lọi trong chốc lát, quyết định từ bỏ, chuyên tâm đứng ở bên cửa sổ ngắm Kiều Dã đang bơi.
Kỳ thật những bản in Kiều Dã có thể mang về nhà, phần lớn đều là anh đã làm xong xem xong, chỉ thiếu ký tên đóng dấu.
Nhưng Lộ Tuyết xem không hiểu.
Thời gian một buổi sáng đừng nói học để xem cho hiểu.
Xem thôi cũng đã xem không xong.
Lộ Tuyết tẻ nhạt đặt đồ đạc của mình xuống, lật giở những cuốn sách trong thư phòng.
Sâu trong đống sách không xuất bản nữa, Lộ Tuyết phát hiện một bảo bối, một túi văn kiện cũ, bên trong chứa thỏa thuận nhận nuôi cô.