“Tôi, xin lỗi, em?”
Kiều Dã đột nhiên ngồi dậy, kéo Lộ Tuyết không biết sống chết lên, tát một cái bốp lên đùi cô.
“Say rượu ở quán bar, tình một đêm, không mang theo tiền đã chạy trốn, ăn nói thô tục, tôi xin lỗi em? Xin lỗi tôi không dạy dỗ em tốt?”
“Anh đừng có hẹp hòi như vậy……” Lộ Tuyết hừ một tiếng, nhưng không tránh: “Rõ ràng là anh lừa tôi, cho nên tôi mới như vậy, sau này anh không lừa tôi không phải tốt sao?”
“Từ trước đến giờ tôi không lừa em.”
“Vậy chuyện của mẹ tôi!” Lộ Tuyết tủi thân nhìn anh: "Còn không phải là anh lừa tôi?”
Kiều Dã xoa xoa huyệt thái dương, xé khăn tắm của cô ra.
Bầu ngực trắng nõn mềm mại nảy ra, động tác của anh vô cùng gợϊ ȶìиᏂ, hai tay nắm lấy bầu ngực xoa nắn, hai ngón tay vê đầu nhũ hoa màu hồng nhạt kéo ra.
“Đừng chạm vào, chúng ta nói chuyện đàng hoàng! Không phải anh nói có chuyện thì nói sao?”
Điểm nhạy cảm mỏng manh nhất đã bị anh khống chế toàn bộ, Lộ Tuyết vặn eo từ chối, nhưng Kiều Dã dùng sức xoa mạnh.
Bầu ngực liên tục tràn qua từ kẽ tay, bị anh bóp chặt suýt nữa gần như nghẹt thở sung sướиɠ.
Nhũ hoa nhỏ bé bị kéo ra, lại bị móng tay ấn ngược vào trong quầng vυ', nhanh chóng khảy nhào nặn, cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực.
Miệng huyệt bắt đầu chảy nước, drap giường màu xám bị nhuốm bẩn.
“Em cái gì cũng không hiểu, tôi không nói chuyện với em.” Kiều Dã nhéo hai núʍ ѵú cương cứng, cười ngả ngớn: “Em có gì có thể nói với tôi? Xin tôi chơi em cũng không tệ.”
“Tên súc sinh, biếи ŧɦái!”
Lộ Tuyết đẩy anh, ngược lại bị Kiều Dã ấn vai đè xuống, anh há miệng ngậm núʍ ѵú bên trái, răng cắn một cách tàn bạo.
Tay phải đâm vào tiểu huyệt ẩm ướt của cô, dùng sức đâm thọc mang ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Uống say liền leo lên giường của tôi, tôi nuôi em mười lăm năm, lại nuôi em thành đồ dâʍ đãиɠ muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi như vậy, tôi phải xin lỗi em thật tốt.” Kiều Dã nhả nhũ hoa ướt đẫm ra, hai tay tách chân cô ra, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cắm vào tiểu huyệt một cách tàn bạo.
Hai quả trứng gần như cũng chen vào, kích thước quá to chọc vào, làm huyệt nhỏ của Lộ Tuyết căng đầy, đau như muốn nứt ra.
Toàn thân cô run cầm cập, hai chân gác lên cánh tay anh run rẩy, mở miệng nói không nên lời.
Đôi mắt ngấn nước nhìn anh như đang lên án.
Vẻ mặt không dám tin.
Cô còn nghĩ anh mang cô ra khỏi viện phúc lợi, cho cô ăn no, chăm sóc cô thật tốt.
“Cho em thi đại học, cho em cuộc sống tốt không muốn, muốn ở lại bên cạnh tôi đúng không? Làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho tôi cũng rất tốt, nuôi em mười lăm năm cũng không uổng.”
Kiều Dã lật người Lộ Tuyết lại, bắt cô quỳ trên giường giống chó nhỏ ưỡn mông lên, nắm lấy eo cô đẩy về phía trước hết lần này đến lần khác.
“Không muốn……không muốn.”
Lộ Tuyết cảm thấy Kiều Dã thật sự đã rất tức giận.
Hoàn toàn không xem cô là người, giống như thể chỉ biết phát tiết, chơi cô đến chết.
Hoa huyệt non nớt bị làm đến mức liên tục chảy nước, mỗi lần đâm vào cổ tử ©υиɠ, vừa tê vừa ngứa, kɧoáı ©ảʍ vượt xa sự kiểm soát của Lộ Tuyết.
Cô sẽ bị anh làm hư.
“Em đoán xem tại sao tôi không tìm phụ nữ?”
Lợi dụng lúc Lộ Tuyết lên cao trào rút dươиɠ ѵậŧ dính đầy da^ʍ thuỷ ra, anh kéo bé con đang thất thần khóc thút thít lên, chần chừ một chút cuối cùng vẫn nhẫn tâm đè xuống.
Miệng của cô rất nhỏ, không thể nuốt, chỉ có thể miễn cưỡng ngậm qυყ đầυ rêи ɾỉ.
“Em nghĩ là vì em?”
Lộ Tuyết nuốt rất miễn cưỡng, ngước mắt nhìn anh, tủi thân gật đầu.
“Thật sự đã nuông chiều em đến vô pháp vô thiên.” Kiều Dã không quan tâm cơn đau do hàm răng cô vướng vào, chen vào trong miệng cô: “Thứ gì tôi nắm chắc trong tay mới yên tâm, lúc đầu đưa em về, muốn trực tiếp gϊếŧ em, nhưng thấy em vừa mắt, nuôi vài ngày cũng xem như thú vị, hiểu rất rõ gốc rễ, so với những người phụ nữ bên ngoài thì sạch sẽ, dễ khống chế.”
Kiều Dã bắn vào trong miệng cô, nhân lúc cô suýt nữa ngất xỉu vì bị sặc, lấy một cái vòng tròng lên cổ cô.
Da mềm màu đen, còn có một vòng tròn.Giống như dây xích chó.
Anh lấy ra từ tủ đầu giường, kích cỡ vừa khớp với cổ của cô.
Là anh đã chuẩn bị từ trước.
Anh không nuôi cô như cô dâu nuôi từ bé.
Anh nuôi cô như một con chó.