Ẩm thực Trình gia, thuộc về Trình Đinh Hương cô đây!
“Được!” Hướng Bắc Ẩn cũng gật đầu thật mạnh.
Gã không nợ nhà họ Trình, gã đã trả tiền, vậy gã không phải là hạng người khi sư diệt tổ, gã có thể…… gây dựng lại, gã có tay nghề, cái gì cũng không sợ.
Hai người ôm lấy nhau.
Trình Đinh Hương cười lạnh.
Ẩm thực của Trình gia được đong đếm bằng tiền được à? Đúng là con nhỏ ngu!
–-----------
Ngay lúc hai người họ rời đi, Bạch Chỉ cũng bị mọi người vây quanh.
“Bạch Chỉ, cô ngốc quá! Sao cô có thể bán ẩm thực Trình gia bằng tiền được chứ?!”
“Cô hồ đồ quá! Đó chính là tâm huyết của sư phụ cơ mà!”
“Đúng thế, Bạch Chỉ, cô không làm thế được đâu, cô mau trả chứng từ lại cho họ đi, chỉ cần cô nói một câu, chúng tôi sẽ giúp cô lấy lại ẩm thực Trình gia về ngay ấy mà!”
“Đúng vậy, đến lúc đó chúng tôi sẽ nấu ẩm thực Trình gia, chúng ta còn có thể tiếp tục hoạt động cửa hiệu này mà!”
……
So sánh với việc Hướng Bắc Ẩn đền tiền, tất nhiên bọn họ sẽ muốn Bắc Ẩn dạy công thức ẩm thực Trình gia cho mình rồi!
Tổn hại tới ích lợi chung, đám người này lại hướng lửa đạn vào Bạch Chỉ.
“Trình Bạch Chỉ! Nếu sự phụ còn sống thì nhất định sẽ đánh chết cô! Cô sống hổ thẹn với ông bà tổ tiên của nhà họ Trình lắm đấy!” Có người nọ phẫn nộ khiển trách.
Bạch Chỉ âm thầm cười lạnh, những người trông có vẻ căm phẫn đến vậy, đơn giản là vì mình chẳng sơ múi được gì mà thôi.
Cô tỏ vẻ yếu ớt, nói: “Mặc dù tôi không thể xuống bếp, nhưng tôi biết rõ công thức của ẩm thực Trình gia, hay là các vị sư huynh và sư tỷ cũng mua đi.”
Cả đám sửng sốt.
Bạch Chỉ mỉm cười: “Không mua được hết thì có thể mua dăm ba món mà.”
Sau đó, nửa ngày sau.
Những người này đều tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình, một số đó còn bán nhà, vay tiền, vay mượn khắp nơi mới góp đủ mua mấy món.
Bạch Chỉ lại chẳng buồn giảm giá cho bọn họ.
Nhưng không sao hết, có mấy món ăn này làm mồi dụ, bọn họ có thể bắt đầu gây dựng lại!
Đây là thứ vô giá đấy nhé, Trình Bạch Chỉ đúng là con ngốc!
Đám người này cười tủm tỉm rời khỏi nhà hàng nhà họ Trình gia, cầm hợp đồng rồi sốt ruột đi ra ngoài dành dụm tiền của.
Bọn họ còn nói với cô rằng ——
“Bạch Chỉ, cô yên tâm đi, anh chị nhất định sẽ làm rạng danh sư phụ! Không làm ô nhục cửa hiệu của sư phụ đâu, ha ha ha!”
Lúc này chẳng ai hó hé với Bạch Chỉ rằng bán công thức món ăn là chuyện hổ thẹn với tổ tiên nữa.
Ngoài chú Toàn, tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn mỗi Bạch Chỉ đang cầm trong tay vô số hợp đồng đứng ở trong sân.
Chú Toàn thở dài, bước tới: “Ai, được rồi, bắt đầu từ lúc Hướng Bắc Ẩn phản bội, nhà hàng ẩm thực Trình gia của chúng ta đã tiêu đời rồi, lấy tiền cũng là chuyện tốt. Tiểu Chỉ à, sau này con phải sống thật tốt đó, con sống tốt thì ba con mới hạnh phúc, đừng nghe bọn họ nói bừa, ba con không trông mong cái gì cả, chỉ hy vọng con sống vô tư và vui vui cả đời thôi.”
Bạch Chỉ vỗ vào hợp đồng rồi nở một nụ cười: “Chú Toàn, chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ làm ẩm thực Trình gia lên một tầm cao mới, khiến cả nước đều biết đến cửa hiệu này, cũng sẽ khiến …… cả nước đều công nhận mỗi một mình ẩm thực Trình gia của nhà cháu thôi!”
Chú Toàn sửng sốt.