Xuyên Nhanh: Cô Là Ánh Sáng Dẫn Lối Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 24-4: Đầu bếp công nghệ (25)

“Tinh võng! Thực tế ảo! Là thật ư!” Đúng vào khoảnh khắc ấy, Vương Xuyên cảm nhận được trái tim mình đập mất kiếm soát, anh ta lên tông giọng, nghe có vẻ có hơi chói tai.

Nhưng phục vụ số 009 vẫn giữ nguyên nụ cười, khách khí nói: “Đúng vậy, là sự thật. Xin các quý khách vào bàn và gọi món, vì hôm nay là ngày khai trương nên nhà hàng sẽ tặng miễn phí một phần canh.”

Cả nhà Vương Xuyên vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, người phục vụ cũng không tức giận, vẫn khách khí dẫn cả nhà bọn họ vào bàn ăn.

Vương Xuyên quyết định ngồi thử trước, vì thế, anh ta cứng đờ chầm chầm ngồi lên ghế.

Ổn áp bất ngờ!

Anh ta sững người.

Cả nhà thấy anh ta ngồi vững thì tất cả đều mờ mịt ngồi xuống.

Thực đơn hiện lên, đầu thực đơn là một dòng chữ ——

Ẩm thực Trình gia, bắt đầu từ… sau đó được Trình Ân kế thừa, chủ nhà hàng Trình gia hiện nay là con gái Trình Bạch Chỉ, cũng là gia chủ đương nhiệm, đổi sang hình thức dùng cơm trên dị võng. Ẩm thực Trình gia kiểu truyền thống vĩnh viễn được lưu truyền.

Sau đó từng món ăn hiện lên trên thực đơn, không những có tên món còn kèm thêm hình ảnh món ăn, trông cực kỳ chân thật, thậm chí còn có lời giới thiệu về nguồn gốc món ăn, cuối cùng là lịch sử sửa đổi món ăn của các đời tổ tiên nhà họ Trình.

Thực đơn được trình bày theo hình thức truyền thống rõ ràng, giúp thực khách hiểu biết ẩm thực Trình gia.

Nhưng tất cả đều liếc mắt nhìn nhau.

Dùng cơm…… thật ư?

Bọn họ còn chưa làm rõ mình ở đâu mà!

“Khụ khụ, cứ gọi món đi.” Vương Xuyên giả vờ bình tĩnh.

Vợ anh ta nhanh tay cầm lấy quyển thực đơn, chọn một vài món, ông cụ nói: “Món ăn đặc trưng nhất của ẩm thực Trình gia là thịt cua đầu sư tử và đầu cá băm ớt, nhà mình gọi hai món này đi.”

Vợ Vương Xuyên nhíu mày theo bản năng, nói: “Ba, ba quên lời dặn của bác sĩ rồi sao? Ba không được ăn cay.”

Người phục vụ đứng bên cạnh nở nụ cười: “Xin thực khách yên tâm, quý khách có thể ăn bất cứ món ăn nào ở đây, món ăn không có ảnh hưởng đến cơ thể.”

Cả gia đình Vương Xuyên tức khắc nhớ tới lời giới thiệu kia.

“Thật à?”

“Là thật ạ.” Người phục vụ vẫn giữ nụ cười chuẩn mực.

“Vậy cứ gọi hết đi! Gọi thêm một phần thịt kho tàu nữa! Khà khà khà khà, béo một chút!”

Con gái nhỏ vội nói: “Con muốn ăn đồ ngọt, muốn ăn đồ ngọt!”

Rất nhanh, cả nhà đã gọi một bàn đồ ăn.

Sau khi người phục vụ giúp đặt món, hết thảy các món ăn đều xuất hiện ở trên bàn, trong chân thật như các quán ăn bình thường vậy! Đủ sắc đủ vị, khói bốc nghi ngút, là trăm phần trăm hàng thật giá thật!

“Giờ tôi sẽ rời đi để không làm phiền đến quá trình thưởng thức của quý khách, nếu có yêu cầu, xin hãy gọi cho 009, 009 vui lòng phục vụ cho quý khách.” Dứt lời, 009 chậm rãi bước ra ngoài, sau khi đi đến một bụi hoa, 009 biến mất.

“Nhà mình… có ăn không?” Vương Xuyên nhìn những món ngon trên bàn cơm, tỏ ra hơi chần chờ.

Ông cụ ở nhà là người cầm đũa lên đầu tiên: “Để ba ăn trước, nếu xảy ra chuyện gì thật thì cả đống người bị như thế, chủ quán cũng không chạy đi đâu được.”

“Thôi cứ để con ăn trước!” Vương Xuyên lập tức gắp một miếng thịt kho tàu, đút vào trong miệng.

“Úi —— nóng quá! Nhưng ngon lắm!! Thơm quá!! Vừa mềm vừa ngon, hương vị tươi ngon!” Vương Xuyên reo lên đầy kinh ngạc.

Cái cảm xúc vô cùng chân thật này, làm anh ta không nghĩ ra họ đang ở trong dị võng gì, chỉ cảm thấy chân thật đến cực hạn, nhà anh ta đang dùng cơm ở một nhà hàng, lại còn được dùng bữa trong hoàn cảnh siêu siêu chất lượng mà còn có cảm giác như được bao cả quán!