Trong công ty, Mộng Như Nguyệt an phận làm tốt từng phần công việc, suy cho cùng Nghiêm Tử Hạo vẫn trả tiền lương cho cô, nếu như hỗn loạn không làm gì mà nhận lương, cô thực sự băn khoăn, hơn nữa công việc vô cùng nhẹ nhàng mà lương lại rất cao, có lẽ trước đây chị thực sự đã giúp hắn rất nhiều việc. Mặc dù Nghiêm Tử Hạo đã giảm bớt nội dung cho cô, nhưng không giảm lương cho cô, cho nên cô vẫn nên làm tốt công việc.
Công việc vốn thuộc về Mộng Như Nguyệt, là trợ lý nghiên cứu của giáo sư ở trong trường, lương cũng tạm được, nhưng đột nhiên rời công tác giữa chừng, cô cảm thấy hơi có lỗi với giáo sư.
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Lời thở dài này bị Nghiêm Tử Hạo nghe thấy, hắn nhíu mày, nhìn thấy Mộng Như Nguyệt ủ rũ chống cằm, ánh mắt thất thần. Từ góc độ của hắn nhìn qua, cô quả thực giống Mộ Như Tâm như đúc, chẳng trách trong công ty không ai phát hiện ra vợ của tổng giám này có gì không ổn, đối với những người chưa từng tiếp xúc với Mộng Như Tâm, đểu cho rằng Mộng Như Nguyệt chính là cô ấy, Mộng Như Tâm.
“Em thở dài cái gì?”
Hắn lên tiếng hỏi, đi lại gần cô rồi ném công văn đã ký lên bàn của cô:
“Giúp tôi gởi đến các bộ phận, công việc này đã đủ đơn giản rồi chứ?”
“Ồ.”
Mộng Như Nguyệt rút tay về, miễn cưỡng cầm chồng công văn lên, vòng qua người Nghiêm Tử Hạo, đi về phía cửa văn phòng.
Nghiêm Tử Hạo nhìn bóng lưng cô, cho đến khi cô khuất dạng sau cửa hắn vẫn chìm chằm chằm về hướng đó.
Sau khi Mộng Như Nguyệt phát xong công văn theo bảng hiệu của công ty, trở lại văn phòng, tình cờ nhìn thấy Nghiêm Tử Hạo đang cởϊ áσ, để lộ thân hình đẹp mắt của hắn.
“A!”
Cô hét lên, mặt cũng ửng đỏ.
“Không phải chưa từng thấy qua đâu, hét cái gì?”
Hắn chậm rãi mặc một chiếc áo bình thường, chỉnh cổ áo, rồi nói tiếp:
“Lát nữa tôi đi đánh golf với bạn, cô tự mình bắt taxi về nhà.”
“...Vâng.”
Cô nói.
“Quản gia sẽ nấu đồ ăn cho cô, cho nên cô không cần lo lắng sẽ đói.”
“Tôi không lo chuyện này.”
Không có gì ăn thì có thể ăn mì gói! Mì gói thơm ngon có gì không tốt?
Cô bĩu môi, hành động này bị Nghiêm Tử Hạo thu vào tầm mắt, hắn không nhịn được mà đi lên sờ mặt cô, nhớ lại Mộng Như Tâm chưa từng có hành động nhỏ nào như vậy trước mặt hắn, cô ở trước mặt hắn luôn giống như một nữ thần xinh đẹp.
“Làm gì vậy?”
Mộng Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nhưng không đẩy tay hắn ra.
“Hôm nay em rất ngoan.”
Hắn cười với cô.
“Làm như tôi thường xuyên gây rắc rối vậy, tôi vẫn được nhận lương, nhận lương thì vẫn nên làm việc, nhưng không có không biết xấu hổ như anh, được chưa?”
Nghiêm Tử Hạo nghe xong thì bật cười thành tiếng, nhìn Mộng Như Nguyệt giống như đang nhìn kẻ điên, hắn mới ngừng cười, nhẹ giọng nói:
“Tối nay đợi tôi về nhà.”
Nói xong, hắn cúi người hôn lên môi cô, Mộng Như Nguyệt bị dọa lùi về phía sau một bước, nhưng bị hắn giữ gáy, ấn vào hôn sâu.
Lười của hắn quen thuộc len lỏi vào miệng cô, tham lam giữ lấy hương thơm của cô, Mộng Như Nguyệt lại lùi về phía sau thêm một bước muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng tay kia của hắn ấn giữ eo cô, kéo cô về phía mình.
“Ưʍ...ư...”
Mộng Như Nguyệt muốn đẩy ra, nhưng tay hắn lại nhân cơ hội từ phía sau cô trượt ra trước, trực tiếp luồn vào vạt áo của cô, móc mép nội y của cô, nhào nặn một bên ngực của cô.
“A...”
Lúc chạm vào quả việt quất nhạy cảm đó, Mộng Như Nguyệt không ngừng thở dốc, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo của hắn.
Nghiêm Tử Hạo hài lòng nhìn phản ứng của cô, cố ý dùng dùng móng tay nhéo vào chỗ mẫn cảm ở trên, đồng thời cũng hôn sâu hơn.
“Ưʍ...”
Mộng Như Nguyệt bắt đầu đáp lại nụ hôn này trong vô thức, Nghiêm Tử Hạo lại nhân cơ hội kéo cô ra khỏi hắn:
“Tối nay đợi tôi ở trên giường .”
Nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của cô, màu hồng khá dễ thương, nụ cười trên mặt hắn càng hiện rõ.
Sau khi định thần lại, Mộng Như Nguyệt tức giận trừng mắt với hắn:
“Anh đúng là đồ khốn nạn!”