Cạm Bẫy Của Anh Rể (NPH)

Chương 16: Cô không phải loại người không biết xấu hổ như vậy ( phần 16)

Nghiêm Tử Hạo đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, búng tay gọi phục vụ đến, sau đó bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Nhìn miếng bít tết béo ngậy thơm ngon, Mộng Như Nguyệt biết mình có được phúc khí như vậy là nhờ có phúc của chị gái, đây gần giống như được nhận làm con nuôi vậy, mà người bao nuôi lại chính là anh rể cô.

Cầm lấy dao và dĩa bên cạnh, cô bắt đầu dùng sức cắt bít tết, ăn miếng đầu tiên, miếng bít tết mềm muốn chết mất, thật sự rất ngon, rất nhanh cô liền ăn đến miếng thứ hai.

" Ăn chậm chút." Nghiêm Tử Hạo nói.

Mộng Như Nguyệt không trả lời, cô biết Nghiêm Tử Hạo là đang thông qua cô để nói chuyện với chị, cả bữa ăn hai người đều không nói chuyện như vậy, Mộng Như Nguyệt xoa xoa cái bụng của mình, cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Cô duỗi người về phía trước, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vận động cơ bắp và xương cốt, Nghiêm Tử Hạo bị trò hề này làm cho khó hiểu:

" Em đang làm gì vậy?"

" Anh quản tôi làm gì." Mộng Như Nguyệt nói chuyện với Nghiêm Tử Hạo ngày càng không khách khí, mà Nghiêm Tử Hạo cũng không để ý, dù sao hắn cũng chỉ cần cô ở trước mặt người khác diễn tốt là được, lúc ở riêng cô có thô lỗ như thế nào hắn cũng không bận tâm.

Hai người cuối cùng trở về công ty, buổi chiều cũng trôi qua khá bình thản.

Về đến nhà, phát hiện trong nhà có thêm một quản gia, Mộng Như Nguyệt nhìn những món ăn được bày biện ở trên bàn, biết là bản thân không phải nấu ăn, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra chị gái gả vào nhà được trà dâng tận tay, cơm dâng tận miệng, đúng là một vị thiếu phu nhân được cưng chiều.

Sau bữa tối, quản gia rửa bát xong, liền rời đi.

Mộng Như Nguyệt tò mờ nhìn Nghiêm Tử Hạo, hắn đang ngồi đọc báo trên sofa, hai người đều không nói chuyện, Mộng Như Nguyệt nghĩ trong lòng như này cũng tốt, nếu như không xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ không để ý đến hắn.

Lúc trước khi còn đang trong giai đoạn yêu thầm, mỗi khi nhìn thấy hắn cô sẽ vô cùng lúng túng, muốn nói vài câu, nhưng lại vì ngại ngùng mà không biết nói gì. Cũng có lẽ, tình cảm của cô dành cho hắn là vì vậy mới bị phát hiện, vốn tưởng rằng bản thân đã giấu giếm rất kỹ, kết quả người xung quanh đều biết hết, có lẽ chị gái Mộng Như Tâm cũng đã biết chuyện.

Bỏ đi, cô không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa, đi thẳng lên lầu, muốn đi tắm rửa.

Sau khi bước vào phòng ngủ chính, cô nhịn không được nhìn về phía giường, đêm qua cô cùng Nghiêm Tử Hạo đã dây dưa không dứt trên chiếc giường này, trên người cô vẫn còn dấu vết của hắn, cô thật đúng là rẻ mạt, cùng với anh rể lên giường mà vẫn có thể hét to khi làʍ t̠ìиɦ như vậy.

Không khỏi che mặt, thở dài, bước vào phòng tắm.

Đêm qua hắn không quan tâm đến lần đầu tiên của cô, trong đêm tối hết lần này đến lần khác, nửa người bên dưới của cô vẫn còn đang đau âm ỉ, hôm nay lúc đi lại thỉnh thoảng lại cọ vào chỗ đó, thật sự rất khó chịu.

Cẩn thận chạm vào vết thương, nơi đó vẫn còn hơi sưng, cô sau khi tắm xong, mặc áo choàng vào, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Nghiêm Tử Hạo đang khoanh tay ngồi trên giường lạnh lùng nhìn cô, Mộng Như Nguyệt bị dọa sợ.

" Chết đi!" Cô hét lên, đồng thời vỗ ngực.

" Nhìn thấy chồng mình thì kinh hãi cái gì chứ?"

" Anh còn đang nằm mơ sao? Anh căn bản không phải chồng tôi!" Mộng Như Nguyệt đính chính lại.

Nghiêm Tử Hạo sờ sờ cằm:

" Không tệ! Vẫn còn nhớ em tên Mộng Như Nguyệt, còn nhớ rõ tôi là anh rể của em."

" Nghiêm Tử Hạo, anh có tâm bệnh sao?"

" Tôi còn tưởng rằng em sau khi lên giường với tôi đã bắt đầu tự coi mình là vợ tôi rồi chứ."

" Haha…." Mộng Như Nguyệt cười vài tiếng:

" Cái này anh yên tâm, tôi sẽ không phải loại người không biết xấu hổ như vậy!"