Có lẽ là do thời tiết nóng bức.
Trên trán trắng nõn của Giản Tang hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, thiếu niên sắn tay áo lên, làm những vết thương trên tay càng trở nên rõ ràng hơn.
Thẩm Minh Yến duỗi tay ra: "Tôi đỡ cậu xuống."
Cầu thang này hơi cao, lên thì dễ, xuống thì thật sự phải cần người giữ lại.
Giản Tang do dự một chút cũng không từ chối, từ từ khom người xuống, cuối cùng đưa tay cho hắn, nhờ sự giúp đỡ của hắn, cậu bước xuống cầu thang.
Thẩm Minh Yến nắm chặt cổ tay của Giản Tang. Không biết tại sao, hắn lại cảm thấy cổ tay này rất gầy yếu, gầy hơn trong ký ức của hắn rất nhiều, trên đó còn có không ít vết thương khác nhau.
Giản Tang muốn rút tay lại.
Nhưng Thẩm Minh Yến lại không buông tay, hắn cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt có chút u ám.
Giản Tang nhíu mày một chút, lại cố gắng rút tay mình ra, nhưng sức lực của Thẩm Minh Yến quá lớn, dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể rút tay ra dù một chúy, cậu chỉ có thể thở dài trong lòng, thầm nghĩ, tính cách bá đạo cố chấp của người đàn ông này thực sự không thay đổi chút nào.
Thẩm Minh Yến nói: "Sao lại bị thế này?"
Vẻ mặt của Giản Tang lạnh nhạt, mở miệng nói: "Vô tình bị thôi."
Thẩm Minh Yến đau lòng nhìn cậu, giọng điệu đầy trách móc: "Giản Tang, cậu đã lớn thế này rồi, không thể không chú ý đến bản thân mình được sao, không cẩn thận một chút được hả?"
Kiếp trước hắn từng gặp Giản Tang lúc cậu học lớp 12. Lúc đó, cậu cũng không có nhiều vết thương như vậy. Nhớ lại, dù đang sống trong xã hội hiện đại, sau khi kết hôn với Giản Tang, dù cậu nấu ăn hay làm việc nhà, trên tay cũng chưa từng có nhiều vết thương như vậy.
Quả nhiên xem ta chỉ có mình hắn trùng sinh.
Sao vợ năm lớp 10 lại ngốc đến vậy chứ, haiz, thậm chí em ấy còn không biết tự chăm sóc bản thân.
...
Thẩm Minh Yến nhìn vết thương trên tay vợ mình, cảm thấy rất đau lòng. Anh không suy nghĩ mà đã nói: "Nhà tôi có một thuốc trị vết thương này, mai tôi sẽ mang một ít đến cho cậu."
Ánh mắt của Giản Tang rung lên một chút, đáy lòng hoàn toàn tĩnh lặng trước Thẩm Minh Yến lúc này lại khẽ gợn sóng, cậu đè xuống cảm xúc trong lòng, cố gắng trở nên bình tĩnh nhất có thể: "Cho tôi làm gì?"
Thẩm Minh Yến cứng ngắc, hắn chưa nghĩ ra một lý do phù hợp.
"Chúng ta rõ ràng không quen biết nhau." Giản Tang lại nhìn hắn một cách nghiêm túc, hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn cho tôi?"
Thẩm Minh Yến nhìn vào đôi mắt trong veo trước mặt, phản chiếu hình ảnh của hắn. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng ấm áp ấy như lớp ánh sáng dịu dàng chiếu lên người thiếu niên.
"Chúng ta rõ ràng không quen biết nhau."
Thẩm Minh Yến sửng sốt.
Đúng vậy, hắn không còn là chồng của cậu nữa, cậu đã không nhớ về hắn, cậu đã không nhận ra hắn nữa. Vậy tại sao hắn còn phải tốt với cậu?
Bây giờ, hắn đã được tự do rồi!
Cho nên, hắn phải nên tránh xa Giản Tang, trong kiếp này không nên có bất cứ giao thoa nào mới đúng!
Thẩm Minh Yến nghĩ như vậy, nhưng khi bị Giản Tang nhìn như vậy, không hiểu sao tim lại đập nhanh, có chút căng thẳng, hắn vừa chuẩn bị mở miệng, thì Vương Dương và Lý Quảng phía sau đã chơi xong một ván game đi tới.
Chưa kịp nghĩ ra lý do, cộng với tâm trạng hỗn độn, hắn không kiên nhẫn nói năng lung tung: "Làm có lý do gì cả, nhà tôi có quá nhiều không dùng hết mà thôi!"
...
Bầu không khí im lặng một thoáng.
Ánh nắng chiều vẫn ấm áp, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi, có lẽ là ánh sáng trong mắt của Giản Tang dần nhạt đi.
Khuôn mặt lạnh lùng của Giản Tang không có biểu cảm thừa thãi, cậu nhìn xuống đất một chút, nói: "Tôi hiểu rồi."
Thẩm Minh Yến nhìn cậu.
"Cảm ơn ý tốt của cậu." Giọng nói của cậu mang theo sự xa cách, lúc cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Tôi đã có thuốc rồi, không cần bạn học lo lắng."