Ngục Trưởng Và Bé Tù Nhân Của Hắn

Chương 3

Khi ánh mắt đầy uy hϊếp của Lục Thính Hàn lướt qua đám tù nhân, có vài người mới vào tù bởi vì áp lực tâm lý quá lớn mà run rẩy. Khi bị ánh mắt sắc bén kia lướt qua, dù chỉ một giây, cũng đủ để khiến người khác sợ đến phát run.

Xây dựng uy nghiêm là một trong những cách hiệu quả nhất của những người quản lý trong nhà tù, đôi mắt của Lục Thính Hàn đã đủ làm điều đó, không cần phải nhiều lời.

Từ khi Lục Thính Hàn bước vào nơi này, anh liền bắt đầu chú ý từng cử chỉ của hắn. Cơn đau giúp đầu óc anh tỉnh táo một lúc, gắng gượng mở mắt ra, anh cảm nhận được mình đã tới giới hạn, ánh đèn nhấp nháy làm cản trở tầm nhìn. Người kia vừa như xa tận chân trời vừa như gần ngay trước mắt, bóng dáng quen thuộc, giọng nói cũng quen thuộc.

Lâm Thời muốn giả vờ không thấy Lục Thính Hàn cũng không được, đôi mắt sâu thẳm của hắn đã chìm chằm chằm về phía anh.

Không ngờ nhiều năm không gặp, Lục Thính Hàn lại xuất hiện ở đây làm giám ngục trưởng, nơi đây nhàm chán nhạt nhẽo, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý đen tối vặn vẹo của con người, hơn nữa Lục Thính Hàn đã vốn biếи ŧɦái, thích chơi đùa với Lâm Thời. Nếu anh lại lọt vào tay hắn lần nữa... Lâm Thời tuyệt vọng nghĩ, có khi nào anh sẽ mãi mãi không thoát khỏi nhà tù này, nơi đây sẽ giam cầm sự tự do và thậm chí là mạng sống của anh.

Anh chỉ bị phán ngồi tù mười năm, sau khi ra tù còn có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần yên ổn trải qua khoảng thời gian này, mạng sống không bị đe dọa, ra ngoài một cách an toàn.

Nhưng anh lại gặp phải Lục Thính Hàn đang làm giám ngục trưởng, số phận của anh đang nằm trong tay người mà anh từng chọc giận.

Anh chẳng thể nắm chắc cơ hội sống của mình, Lâm Thời nghĩ một cách tiêu cực, có lẽ anh sẽ bị chơi đến chết ở nơi đây.

Khóe miệng Lục Thính Hàn nhếch lên rồi lại quay về vẻ mặt không cảm xúc. Hắn nên dùng thái độ gì để chất vấn việc Lâm Thời phản bội lúc ban đầu? Trong đầu Lục Thính Hàn nảy ra vô số cách trừng phạt, hắn sẽ tự tay thuần hóa con chó nhỏ này, để anh không còn cơ hội chạy thoát nữa.

Hắn dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Thời, Lâm Thời không thể giả vờ chưa nhìn thấy hắn. Anh đành giữ im lặng, chờ xem số phận của mình sẽ ra sao. Không hề có một tia hy vọng, anh chỉ có thể tạm thời làm tê liệt bản thân.

Lục Thính Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, sốt ruột nói: "Không nghe theo mệnh lệnh, muốn tự tôi phải ra tay huấn luyện sao?" Giám ngục đổ mồi hôi lạnh, liên tục đồng tình, hắn ta còn định tiếp tục xử lý Lâm Thời, muốn nhân cơ hội tốt này thể thể hiện bản thân trước mặt Lục Thính Hàn.

Ngay sau đó, Lục Thính Hàn lại ra lệnh: "Đi qua đây! Tôi nghĩ căn phòng đơn bên cạnh thích hợp để tôi đích thân dạy dỗ cậu." Bất ngờ bởi Lục Thính Hàn đã nói ra những lời này, dưới tầm mắt lạnh lẽo đầy áp lực của hắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Lâm Thời, tất cả đều xuyên qua cơ thể anh như những cây kim. Lâm Thời không thể không ra khỏi căn phòng này cùng Lục Thính Hàn, đi vào một căn phòng nhỏ hẹp khác.

Bước vào căn phòng nhỏ, bên trong chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế, ngoài ra không còn gì khác, vô cùng sơ sài, đây chắc hẳn là phòng thẩm vấn tội phạm.

“Lâm Thời, cởϊ qυầи ra!” Lục Thính Hàn khoanh tay ngồi trên ghế với dáng vẻ nhàn nhã, hắn dõi theo động tác của Lâm Thời, chiếc qυầи ɭóŧ chưa kịp cởi ra nằm chắc trong tay anh.

Lâm Thời siết chặt ngón tay, phải cam chịu mà tụt quần xuống, anh không lo việc bị Lục Thính Hàn nhìn thấy. Khi hai người còn học cấp ba với nhau, bí mật này đã bị Lục Thính Hàn khám phá và tham quan vô số lần, không còn gì để giấu giếm.

Dù giấu như thế nào, ở trước mặt Lục Thính Hàn cũng không thể trốn được. Ngay cả khi không cam lòng, ở dưới con mắt của Lục Thính Hàn, anh như quay về những ngày tháng bị ép buộc kia, dường như bản thân anh chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng đen tối sâu thẳm này.

Ngón tay của Lâm Thời khẽ run, anh không còn lựa chọn nào khác, đành từ từ tụt qυầи ɭóŧ xuống, để lộ ra bí mật mà anh đã ra sức che giấu, hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© xấu xí quái dị.

Anh là một trong những người song tính hiếm gặp, có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam, chỉ là nhỏ hơn bình thường, còn có cả bộ phận của nữ. Phần lông bên dưới ít và nhạt màu, sạch sẽ gọn gàng.

Bởi vì cơ thể này, Lâm Thời đã chịu khổ rất nhiều. Yết hầu của Lục Thính Hàn cuộn lên xuống, ánh mắt không hề rời khỏi phía dưới của Lâm Thời, giọng nói vang lên ẩn chứa sự nguy hiểm: "Xoay một vòng."

Lâm Thời chần chừ một chút, dưới sự theo dõi của Lục Thính Hàn, anh vẫn phải nghe lệnh mà xoay một vòng, tiểu huyệt ở phía trước vẫn nhỏ nhắn như vậy. Một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Thính Hàn, đáy mắt long lanh nước, mang theo cảm giác khó nói.

"Con mẹ nó đừng có quyến rũ người khác nữa, trừ việc dùng đôi mắt này lừa tôi thì còn gì nữa!" Giọng Lục Thính Hàn trầm khàn, ẩn chứa ý tức giận, dự báo một trận bão lớn sắp tới.

Cả người Lâm Thời tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bởi vì những vết đánh của giám ngục vẫn chưa kịp chữa trị, những vết thương xanh tím trên người anh càng đậm hơn, rất dễ nhìn thấy vì nằm trên làn da trắng như tuyết, khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng người.

Lâm Thời bị giọng nói của Lục Thính Hàn dọa sợ, ngây người trong chốc lát, nhất thời không nói được gì. Đến khi phản ứng lại mới nhỏ giọng giải thích: "Tôi... Không có." Anh xanh xao yếu ớt, Lục Thính Hàn cũng gạt đi chút kiên nhẫn mỏng manh, không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào của Lâm Thời nữa.

Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch, hắn chọn coi như không nhìn thấy nó.

Trong suy nghĩ của Lục Thính Hàn, Lâm Thời luôn lừa hắn. Hắn đã không dám tin vào lời nói của Lâm Thời nữa, tin tưởng vào đối phương cuối cùng chỉ đổi lại tổn thương chính mình.

"Cậu cho rằng cậu còn đáng tin cậy sao?" Lục Thính Hàn hùng hổ đe dọa.

Lâm Thời giữ im lặng, không nói gì nữa. Dù sao cũng có gì để nói đâu? Lúc này sự im lặng đã lấn át tất cả, Lục Thính Hàn hoàn toàn thất vọng.

Lâm Thời đã nhìn rõ thực tế, rốt cuộc Lục Thính Hàn là thủ lĩnh ở nơi đây, mà bản thân chỉ là tù nhân nằm ở tầng lớp thấp kém nhất. Thậm chí đến cả số phận sống chết của mình cũng không nắm được, người khác là dao anh là cá, chỉ có thể im hơi lặng tiếng, hắn nói cái gì thì chính là cái đấy. Nếu ít chọc giận hắn, bản thân còn có thể sống tốt hơn một chút.

"Chậc." Khóe miệng Lục Thính Hàn nhếch lên, ánh mắt giống như một khách hàng đang thoải mái đánh giá món đồ, thỉnh thoảng lại còn bình luận về nó. Thần kinh của Lâm Thời căng thẳng, bất giác mím chặt môi, đôi đồng tử đen láy không ngừng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Sau khi loại bỏ quần áo, có thể nhìn rõ điểm kỳ lạ trong kết cấu cơ thể của Lâm Thời. Ở dưới dươиɠ ѵậŧ không phải là tinh hoàn của nam giới bình thường mà là lỗ thịt của nữ giới.

Nhà tù tràn đầy khí lạnh, Lâm Thời không nhịn được mà run rẩy. Hoa huyệt bên dưới co lại trốn tránh nhưng vẫn lộ ra trước mặt người khác, vẫn non nớt mịn màng như xưa.

Ánh mắt Lục Thính Hàn tối hơn, một bên đùi kẹp vào giữa hai chân của Lâm Thời, cánh môi ướŧ áŧ dán sát bên tai anh như một loài bò sát, vùng da ở chỗ đó sởn gai ốc.

Không khí thở ra vừa nguy hiểm vừa mờ ám, nét mặt hắn lại vô cùng lạnh lùng, không biết từ lúc nào nước bọt đã dồn ở cổ họng, không kịp nuốt xuống.

Lâm Thời né tránh ánh mắt của Lục Thính Hàn, lập tức bị hai ngón tay cao quý với những khớp xương rõ ràng siết chặt cằm, dùng cách thô bạo để ép anh nhìn thẳng vào hắn.

Ngón tay trượt dọc theo bên eo mà không ngừng vuốt ve xuống dưới, giống như đang đánh giá một dải lụa cao cấp. Động tác dần trở nên gợϊ ȶìиᏂ táo bạo hơn, khi ngón tay dừng ở dưới thắt lưng và đốt sống cụt, ngón tay cái khéo léo xoay tròn, liên tục ấn vào cửa sau, cửa huyệt yếu ớt chống lại kẻ xâm nhập.

Không nói cũng biết hắn định làm gì, ngón tay thô dài mất hết kiên nhẫn, xoa nắn vài lần xung quanh cửa huyệt, coi như nới rộng.

Lâm Thời quá căng thẳng, bên trong khô khan, nếu trực tiếp đâm vào thì sẽ rách. Lục Thính Hàn cố gắng kiên nhẫn, khống chế bản thân, đến khi lỗ hậu hơi mềm lỏng, ngón tay mới ngập ngừng ấn vào một chút, sau đó đâm thẳng vào trong, một ngón chạm tới tận nơi sâu nhất.

"Hự..." Lâm Thời đột nhiên cảm thấy trong người mình trào lên cảm giác chứa vật lạ và căng chướng, bên trong bị xé toạc một cách đáng sợ. Trong cơn sợ hãi, cơ thể không kiềm chế được mà vùng về phía trước, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm rồi lại thả ra.

Lục Thính Hàn giữ Lâm Thời trong lòng mình, ngăn anh giãy giụa. Ý nghĩ trong ánh mắt không rõ ràng, hắn cảnh cáo: "Đứng im!" Ngón tay cắm sâu ở bên trong khám phá mọi ngóc ngách, mô phỏng động tác đâm rút khi làʍ t̠ìиɦ.

Khớp xương trên ngón tay của Lục Thính Hàn quá rõ ràng, bàn tay cầm súng lâu ngày đem đến cảm giác chà xát thô cứng. Mà trong cơ thể Lâm Thời lại là nơi mềm mại và nhạy cảm nhất, bị Lục Thính Hàn chơi đùa như vậy, eo của anh không nhịn được mà run rẩy. Lục Thính Hàn cố ý giày vò anh một cách mạnh mẽ, Lâm Thời không chống cự được, chỉ có thể khóc nấc lên.

Lục Thính Hàn giữ chặt Lâm Thời đang mềm nhũn rồi rút ngón tay ra. Đầu ngón tay dính dịch nhờn trong suốt, hắn tùy ý quệt lên má của Lâm Thời, anh không tránh kịp, bị hắn dùng chất lỏng tiết ra từ chính cơ thể mình để chơi đùa, vô cùng xấu hổ.

"Kiểm tra xong rồi, mặc quần áo vào rồi cút!" Lục Thính Hàn nhàn nhã nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại của Lâm Thời, châm chọc anh một cách xấu xa: "Thích bị người khác đâm, trong tù toàn là đàn ông, chỉ cần dạng đôi chân dâʍ đãиɠ kia ra tiếp khách là kiếm được nhiều lắm."

Mặt Lâm Thời trở nên trắng bệch, không đáp trả lời nói tục tĩu của hắn. Anh nhặt quần áo vừa cởi ra, nhanh chóng mặc vào rồi vội vã rời đi.

Lục Thính Hàn nhìn bóng lưng Lâm Thời rời đi mà trầm ngâm. Nơi bị hắn đâm vào dường như vẫn có cảm giác kỳ lạ, Lâm Thời mang tư thế khá kỳ lạ quay về căn phòng kia.

Sau khi về phòng, anh phát hiện những tù nhân đã cởi đồ từ trước vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng đợi kiểm tra. Có người bị giám ngục kiểm tra ra giấu thuốc lá trong hậu môn. Khi cai ngục đeo găng tay cao su và thô bạo móc hậu môn của tù nhân, mò thấy thứ gì đáng nghi liền trực tiếp kéo ra, đoạn ruột đỏ hồng bị lôi ra một cách không hề thương tiếc. Sức chứa của hậu môn có giới hạn, số lượng thuốc lá lấy ra khỏi người của tên bụng phệ kia rất đáng kinh ngạc.

Khắp căn phòng ngập tràn tiếng kêu la thảm thiết của tù nhân, đây giống như địa ngục trần gian, giám ngục sẽ lạnh lùng cầm dùi cui đâm vào trong lỗ sau của tù nhân, chỉ cần có chút âm thanh kỳ lạ liền dùng tay kéo ra ngoài, phương pháp này rất hiệu quả.

Những tù nhân muốn đem đồ từ bên ngoài vào đây chính là đang mạo hiểm. Trước lúc vào tù, ở trại tạm giam hay là khi bắt đầu kiểm tra ở những nơi khác, giám ngục đã nhấn mạnh lại nhiều lần là không được mang bất cứ đồ gì từ bên ngoài vào.

Chỉ là khi đến một nơi đặc biệt như này, giá trị của bất cứ món đồ nào từ bên ngoài cũng sẽ bị đẩy lên cao, hiếm có nên quý. Nơi đây đã mất đi con đường lưu thông tiền bạc, quay về kiểu trao đổi hàng hóa nguyên thủy nhất của con người.

Những món đồ phải vắt óc để nghĩ cách mang vào, đến bước cuối cùng khi vào tù lại bị các giám ngục có kinh nghiệm dày dặn phát hiện ra. Bây giờ trình độ khoa học phát triển, dùng thiết bị điện tử cũng có thể quét ra những vật lạ đang giấu trong người. Nhưng theo đó cũng đã sản xuất ra những vũ khí chống lại nó, có những chất liệu đặc biệt mà kỹ thuật điện tử không kiểm tra ra được. Lúc này, giám ngục sẽ dùng biện pháp ra đời sớm nhất và trực tiếp nhất, vừa cẩn thận lại chính xác, hoàn toàn không cho tù nhân có bất cứ cơ hội nào.

Lâm Thời được Lục Thính Hàn tự dẫn đi kiểm tra, đương nhiên sẽ không ai dám đυ.ng vào anh, giám ngục cứ thế bỏ qua anh, tiếp tục cẩn thận kiểm tra người bên cạnh.

Lâm Thời lặng lẽ đứng một góc nhìn người bên cạnh bị lục soát. Người kia vóc dáng thừa cân, bụng cũng to, làn da trắng bóc trông càng béo hơn.

Anh ta cười lấy lòng giám ngục, chủ động khoe các bộ phận trên cơ thể ra. Giám ngục mang theo vẻ chán ghét mà lườm anh ta một cái, dùng dùi cui đâm vào cái lỗ phía sau, miệng lẩm bẩm phát ra những tiếng chửi mắng. Ngay cả như vậy, tên béo cũng không dám chống cự chút nào, ngoan ngoãn như một đứa cháu, anh ta là người thấy rõ Lâm Thời bị đánh đập tàn nhẫn như thế nào nhất.