Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 53-2

Giản Ngọc Trạch quay đầu rời đi, Giản Tử Yến không dám lãng phí thời gian, mặc kệ thân thể mới bị thương không còn chút sức lực nào, cậu lập tức thay quần áo trở lại, bởi vì quá vội vàng, vết thương đã chảy máu không ít, không quan tâm chút nào mặc quần áo vào rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tại quầy tiếp tân, Giản Ngọc Trạch đang nói chuyện với bác sĩ về việc xuất viện, bác sĩ trông có vẻ kinh ngạc.

"Giản tiên sinh, mặc dù bây giờ con trai ông không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao đó cũng là vết thương gần tim, tốt nhất ông nên để ở bệnh viện quan sát một thời gian rồi mới quyết định."

Khi đối mặt với người ngoài, Giản Ngọc Trạch sẽ luôn là hình ảnh của một bậc thầy piano nhẹ nhàng tao nhã: "Bác sĩ không cần lo lắng, dù sao, thân phận của gia đình chúng tôi tương đối nhạy cảm, những tay paparazzi đó luôn tận dụng mọi th , hơn nữa trong nhà còn có bác sĩ gia đình, sẽ chăm sóc vết thương cho bệnh nhân.

"Nhưng……"

Bác sĩ muốn thuyết phục ông một lần nữa, sau khi nhìn thấy con người thật của Giản Tử Yến, ông ấy có ấn tượng tốt với cậu, nhưng khi ông ấy quay đầu lại và thấy Giản Tử Yến vội vàng đuổi tới, cậu rõ ràng đã sẵn sàng xuất viện, nên ông không thể không đem những lời muốn nói nuốt trở về.

"Vì Giản tiên sinh và bệnh nhân đã đưa ra quyết định, nên cứ vậy đi."

Giản Tử Yến thận trọng liếc nhìn Giản Ngọc Trạch, lo lắng nghĩ mình không nên lãng phí quá nhiều thời gian khiến ba mình không cao hứng?

Giản Ngọc Trạch liếc nhìn cậu, trong mắt ông không có dấu hiệu gì là không hài lòng, sau khi làm xong các thủ tục, ông thản nhiên nói: "Đi thôi."

Giản Tử Yến vội vàng đi theo.

Giản gia rất giàu có, họ có một biệt thự độc lập ở trung tâm thành phố, đất đai rất đắt đỏ, Giản Tử Yến không cảm thấy vui vẻ chút nào khi trở về ngôi nhà được trang hoàng lộng lẫy này, cậu cúi đầu xuống nghe thấy giọng điệu của Giản Ngọc Trạch đã hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang và trở nên nham hiểm.

"Vì vết thương của mày, những hình phạt khác sẽ được miễn trừ, tự mình đi đến căn phòng tối và suy ngẫm về lỗi lầm của mình."

Giản Tử Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệch như khuôn mặt, cầu xin: "Ba, ba đánh con đi, ba ba đừng phạt con vào phòng tối..."

Giản Ngọc Trạch nhìn cậu: "Bây giờ mày đã phạm sai lầm, mày có quyền gì mà đặt điều kiện với tao? Tao nuôi mày nhiều năm, chuyện nhỏ như vậy mày cũng làm không xong, ba ba thực sự thương tâm, nhưng bây giờ tao lại không thể đánh mày, đi phòng tối là hình phạt nhẹ nhất."

"Nhưng... nhưng..." Nhưng cậu thật sự sợ hãi...

Giản Tử Yến muốn yêu cầu thêm điều gì đó, nhưng Giản Ngọc Trạch đã hết kiên nhẫn, ông nói: "Chẳng lẽ mày là đứa trẻ hư đã phạm sai lầm còn muốn trốn tránh hình phạt sao? Mày đã khiến ba thất vọng quá nhiều, hoặc vào phòng tối hoặc là cút đi, chính mày lựa chọn."

Giản Tử Yến co rút đôi vai mảnh khảnh, đứng ngây ra đó một lúc rồi quay người đi về phía căn phòng tối.

Cái gọi là phòng tối là một tầng hầm do biệt thự nhà họ Giản tự mở, trong tầng hầm không có đèn điện cũng không có cửa sổ, xung quanh được lát bằng gạch đá lạnh lẽo, không chỉ giữa ban ngày ban mặt, ánh sáng cũng không lọt vào được, thậm chí giữa mùa hè, ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Đây không phải là lần đầu tiên Giản Tử Yến vào phòng tối, từ khi còn nhỏ, mỗi khi Giản Ngọc Trạch muốn trừng phạt cậu, cậu phải ở trong đó thời gian ngắn, dười tình huống này không thể để lại sẹo cho cậu, cậu liền bị trừng phạt đến phòng tối, nơi cậu ở trong vài ngày mà không có nước hoặc thức ăn.

Dù sao cậu vốn là da trắng gầy, nhịn đói mấy ngày đối với cậu cơ hồ không có gì khác biệt.

Tuy nhiên, trước đây không có nhiều cơ hội để cậu bị phạt vào phòng tối, nhưng kể từ khi mẹ cậu qua đời, số lần cậu bị đánh hoặc vào phòng tối ngày càng nhiều, Giản Ngọc Trạch trở nên vô lương tâm hơn.

Mẹ……

Giản Tử Yến cúi đầu, không ai có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, nếu có người ngoài ở đây, họ sẽ vô thường khϊếp sợ, đây thực sự là Giản Tử Yến kiêu ngạo độc đóan luôn bắt lỗi Doãn Diệu sao?

Cậu bước vào căn phòng tối đóng cửa lại một cách tự giác.

Tia sáng cuối cùng biến mất khỏi mắt cậu, Giản Tử Yến đứng ngây người ở cửa một lúc lâu.

Căn phòng tối rất lạnh, rất tối và rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở không nặng không nhẹ của chính cậu, như thể cậu là người duy nhất còn lại trên thế giới này.

Mãi cho đến khi vết thương ở ngực đau đến mức không còn sức lực, cậu mới mò mẫm lần theo bức tường trong bóng tối, sau đó mò mẫm đến góc ngồi xổm xuống.

Đau quá, cũng lạnh quá.

Giản Tử Yến đưa tay chạm vào ngực mình, quả nhiên, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo nhớp nháp, máu đã rỉ ra, quần áo của cậu gần như dính chặt vào băng vết thương.

Nhưng trên mặt cậu cũng không có biểu hiện đau đớn hay hoảng sợ, chỉ là mệt mỏi vùi mặt vào trong ngực, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

……

Đêm đã khuya, trong căn hộ Doãn Diệu thuê, Tống Tế sau khi kết thúc công việc ở công ty vội vã chạy đến, Doãn Diệu nhanh chóng mở cửa cho anh.

Tống Tế đã gần 30 tuổi, nhìn Doãn Diệu với chút tán thưởng dành cho những người trẻ tuổi xuất sắc, lúc này trong lòng đầy lo lắng, vừa vào đã căng thẳng kiểm tra xem Doãn Diệu có bị thương hay không.

"Em không sao chứ? Tôi đã xem những gì xảy ra tại lễ trao giải trên truyền hình trực tiếp, tôi gần như sợ chết khϊếp, Giản Tử Yến rốt cuộc muốn làm gì? Những lời cảnh báo trước đây đối với cậu ta hoàn toàn vô ích!"

“Tôi không sao.” Doãn Diệu nghiêng người tránh đi ánh mắt của anh, thanh âm bình tĩnh, “Cậu ấy không có ý hại tôi, dao từ đầu đến cuối đều là nhắm vào cậu ấy.”

Tống Tế nhìn hắn, trên mặt hiện rõ sự tức giận xen lẫn bất lực.

Hắn là người mặc dù không biết Doãn Diệu có phải biết hay không, nhưng hắn chưa bao giờ che giấu sự sủng ái của mình, nhưng Doãn Diệu giống như một khối băng ngàn năm không tan, không ai có thể lấy được lòng hiếu khách hay thiện ý của hắn, cũng không đổi được ánh mắt coi trọng của hắn.

Doãn Diệu là một người băng được tạo ra từ sương và tuyết, hắn chỉ quan tâm đến cây đàn piano của mình và không quan tâm đến những thứ khác, thậm chí hắn đã gia nhập làng giải trí để có điều kiện chơi piano tốt hơn, trùng với thời điểm luyện dương cầm, đôi khi hắn sẽ từ chối mà không do dự, ngay cả tiền cũng không thèm để ý, hắn chỉ vì đàn dương cầm mà thôi, làm sao có thể để ý tới những thứ khác.

Tống Tế thở dài, giọng an ủi: "Doãn Diệu, em còn trẻ, đầu óc đơn thuần, bây giờ đứng ở vị trí quá cao, nhất định sẽ khiến người ta ghen tị, sau này đừng để người khác tới gần mình, không biết sẽ gặp loại người mất trí nào."

Doãn Diệu gật đầu, đơn giản nói: "Cảm ơn."

Tống Tế vô cùng bất lực, đương nhiên anh sẽ không giận Doãn Diệu, anh chỉ có thể trút giận ngược lại Giản Tử Yến, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

"Giản Tử Yến này, chúng tôi đã cảnh cáo cậu ta không nên tìm rắc rối nữa, cậu ta cố ý chọn một ngày quan trọng như vậy để khiến em gặp rắc rối, cậu ta quyết tâm kéo em xuống, đừng để bị ảnh hưởng bởi công ty sẽ xử lý dư luận."

Trên khuôn mặt không thay đổi của Doãn Diệu hiện lên một tia trầm tư, sau khi trở về, hắn quả thật đã nghĩ tới vì sao Giản Tử Yến lại có động thái kinh thiên động địa như vậy, nếu chỉ là muốn gây phiền phức cho hắn thì không cần liều mạng như vậy.

Lúc đó hắn ở gần nhất nên đương nhiên có thể thấy rõ con dao gọt hoa quả đâm vào ngực Giản Tử Yến là thật, hoàn toàn không phải là giả.

Nghĩ không thông.

Tống Tế cho rằng hắn vẫn còn lo lắng về dư luận nên an ủi: "Không nghiêm trọng như vậy, hiện giờ truyền thông cũng chỉ là phỏng đoán thôi, họ không nghĩ ra, cũng không làm gì được em. "

Doãn Diệu hoàn toàn không quan tâm đến những gì giới truyền thông nói về hắn, theo hắn, điều quan trọng nhất là con đường đến với dương cầm phải bằng phẳng, về phần những người khác, điều đó không liên quan gì đến hắn.

Chỉ là hắn không trực tiếp phản bác Tống Tế, một là vì Tống Tế là sếp của hắn, hai là trong hợp đồng đã quy định anh thay hắn xử lý dư luận.

Hắn lễ phép cảm ơn: "Cám ơn."

Vẫn theo phong cách ngắn gọn, súc tích càng khoét sâu vẻ bất lực trên gương mặt Tống Tế.

"Bây giờ Giản Tử Yến đã được Giản đại sư đưa về nhà, không cần phải lo lắng về vấn đề sống chết." Tống Tế nói, "Em có muốn thực hiện một số cuộc phỏng vấn hay chương trình tạp kỹ trong khi rèn sắt khi còn nóng không? Nghỉ ngơi sớm một chút, để không bị ảnh hưởng."

Doãn Diệu hiếm khi hỏi ngược lại: “Giản Tử Yến bị thầy đưa về nhà?”

“Đúng vậy, tin tức từ bệnh viện sẽ không làm giả, nếu không hiện tại bệnh viện đã bị paparazzi quét sạch rồi.” Tống Tế nói.

Doãn Diệu cau mày, hắn cảm thấy hành vi của Giản Ngọc Trạch có chút kỳ lạ, rõ ràng ông rất yêu đứa con trai duy nhất của mình, ngay cả khi sợ bị paparazzi đuổi theo, làm sao ông có thể đưa cậu về nhà bất kể vết thương của cậu.

Nhưng Doãn Diệu không nói nhiều, Tống Tế đối với hắn chỉ là mối quan hệ ông chủ nhân viên, hắn tỏ vẻ sẽ nghiêm túc tiếp nhận thông cáo sau này, nên anh không cần phải lo lắng.

Tống Tế ghét hắn là một khúc gỗ, nhưng cũng biết hắn luôn như vậy, nên anh không còn cách nào khác ngoài việc rời đi.

……

Khi Giản Tử Yến tỉnh lại lần nữa, cậu vẫn duy trì tư thế trước đó, toàn thân đau và tê liệt, cử động dù chỉ một chút cũng rất khó chịu.

Cậu chỉ có thể tiếp tục cuộn người lại để giảm bớt phần nào cơn đau.

Trong phòng không có ánh sáng, không có khái niệm thời gian, cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có thể yên lặng che vết thương đau đớn cùng dạ dày đang co quắp vì đói, tiếp tục lẳng lặng ngồi ở chỗ này, giống như một cái xác đang dần thối rữa.

【 "Tôi đang tức giận." Giản Tử Yến nói, "Tôi thực sự tức giận."

419 còn nhớ rõ cậu nói qua không lẽ cậu đã có tình cảm thực sự với người trong sách?

"Không quan trọng thân phận hay vai trò khác, nhưng Giản Ngọc Trạch là một người cha, ông ta là cha sao? Vết thương của đứa trẻ nghiêm trọng như vậy, không để nó chữa trị cũng không sao, ông ta còn mang nó đi ngược đãi." Trong giọng nói của Giản Tử Yến không có cảm xúc, bởi vì điều này, nó có thể khiến mọi người cảm thấy sự tức giận của cậu, "Đừng nói tôi đã thay đổi, tôi thay đổi cái gì cậu là người rõ ràng, nếu ý thức của thế giới cho rằng nó có thể không xảy ra, sẽ không để cho tôi đổi thành công."

419 phát hiện ký chủ có vẻ thờ ơ với sự ngược đãi của những tên đê tiện, nhưng sẽ đặc biệt chú ý đến vai trò của cha mẹ.

“Trong trường hợp này, đừng trách tôi gϊếŧ người thân.” Giản Tử Yến không hy vọng 419 sẽ nói bất kỳ lời an ủi nào của con người, và nói một cách bình tĩnh, “Bất kể tôi làm gì trong tương lai, Giản Ngọc Trạch nhận lại đều là đáng giá.”]

Đột nhiên, cửa phòng tối được mở ra, khuôn mặt ngược sáng của Giản Ngọc Trạch xuất hiện trước mắt cậu.

Căn phòng tối lạnh đến nỗi Giản Tử Yến cảm nhận được hơi ấm khi cánh cửa được mở ra.

“Bây giờ biết sai rồi chưa?” Giản Ngọc Trạch hỏi.

“Ba… Con biết là con sai rồi.” Giọng Giản Tử Yến yếu ớt, “Con không nên tự chủ trương, rước phiền toái cho ba ba.”

"Cho nên tao nên trừng phạt mày, đây là để mày nhận ra sai lầm của mình, mày thật sự biết sao?"

Giản Ngọc Trạch xoay người sang một bên.

"Bây giờ, ra ngoài rửa mặt đi, Doãn Diệu tới gặp mày."