Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 53-1: Phế vật giới gải trí

Vẻ mặt Doãn Diệu vốn không để ý đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn theo bản năng muốn đưa tay ra ngăn lưỡi kiếm của Giản Tử Yến đâm về chính mình, nhưng một lúc giơ tay ra lại do dự.

Bất cứ ai chơi piano đều biết những ngón tay quan trọng với hắn như thế nào, hắn vừa giành chiến thắng trong cuộc thi đàn piano, cuối cùng hắn có thể thực hiện được ước mơ của mình và bước lên tinh quang lộng lẫy, chẳng lẽ phải vì người ghen ghét phẫn hận hắn mà hy sinh tương lai của chính mình?

Huống chi, người này vẫn luôn rất giỏi bày trò, ai biết là thật hay giả, mục đích của cậu là gì?

Có lẽ một người ích kỷ như vậy không nên thực sự làm tổn thương chính mình ... phải không ...

Chỉ trong một khoảnh khắc do dự như vậy, con dao của Giản Tử Yến đã xuyên qua trái tim cậu, máu từ bộ vest trắng sạch sẽ trong nháy mắt tuôn ra, sự tương phản màu sắc mạnh mẽ khiến đồng tử của Doãn Diệu co lại.

Đồng thời, những tiếng la hét từ khắp nơi và từ trong ý thức.

【419: "A a a a, ký chủ cậu làm sao vậy! Mất máu nhiều rồi!"

Giản Tử Yến: "Đừng ồn ào, lúc trước máu đổ còn nhiều hơn."

419: "Nhưng lần này chính cậu làm! Vừa tiến vào liền chết, trực tiếp ra khỏi thế giới!"

Giản Tử Yến: "Nếu cậu tiếp tục tranh cãi, tôi sẽ cho cậu thấy cái chết thực sự của tôi ngay lập tức."]

Thoát ly tiếng thét chói tai trong ý thức, trong hiện thực tiếng thét đinh tai nhức óc vẫn không dừng lại, đặc biệt là người dẫn chương trình ở gần bên, vẫn cầm micro trong tay hét lên, hiệu quả thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Khóe miệng Giản Tử Yến giật giật một cách khó hiểu, không cần suy nghĩ nhiều, cậu hoàn toàn đắm chìm vào nhân vật dưới sự dẫn dắt của ý thức thế giới.

Giản Tử Yến không quan tâm đến cơn đau đột ngột bùng phát trong l*иg ngực, để dòng máu đỏ tươi chảy xuống cổ tay gầy guộc, đồng tử bao phủ trong màn sương ngăn cách cậu với thế giới.

Cậu nhìn vẻ kinh ngạc không thể kiểm soát được trên khuôn mặt Doãn Diệu, một nụ cười nhẹ nhõm cong lên trên khóe môi cậu.

Ngay lập tức cậu ngã xuống đất, giống như một bông hoa ngọc lan trắng đang dần héo úa, có loại vẻ đẹp bị tàn phá.

……

Giản Tử Yến không ngờ mình có thể mở mắt ra lần nữa, sau khi nhìn thấy những bức tường trắng của bệnh viện, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu hiện lên vẻ thất vọng.

Cậu nhìn xung quanh, không có ai trong phòng bệnh, chỉ có tiếng bíp bíp yếu ớt của chiếc máy duy trì sinh cơ, cậu cố gắng cử động, cơn đau trong l*иg ngực giống như hình với bóng, gần như đè cậu xuống giường, hoàn toàn không cử động được.

Thất vọng, Giản Tử Yến chạm vào vết thương đau đớn của mình, nghĩ rằng con dao đã xuyên qua cơ thể, vậy tại sao cậu không chết.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, phát hiện cậu tỉnh lại bác sĩ đi vào, bắt gặp ánh mắt của cậu.

“Cậu Giản, cậu thật sự rất may mắn.” Bác sĩ vừa kiểm tra cho cậu vừa vui vẻ nói: “Cũng may con dao gọt hoa quả không đủ dài để đâm vào tim, nếu dài hơn hai ba phân, e rằng cậu sẽ gặp nguy hiểm."

Kém hai ba phân sao? Giản Tử Yến lặng lẽ ghi nhớ.

Cậu không nháo cũng không ồn ào, mặc dù vừa thoát chết trong gang tấc, cậu cũng không hề tỏ ra buồn bã hay phấn khích, vẻ ngoài thanh tú phong thái trầm lặng, giống như một con búp bê tinh xảo, khiến bác sĩ mềm lòng từ cái nhìn đầu tiên.

Mặc dù có rất nhiều tin đồn về vị Giản thiếu gia này, nhưng hầu hết đều là tiêu cực, chẳng hạn như tại sao cậu ghen tị với vương tử piano Doãn Diệu, không chỉ ngáng chân mà còn vũ nhục hắn trước công chúng, là một ngôi sao nhưng có năng lực chuyên môn kém, dựa vào danh tiếng của gia đình để chơi lớn, v.v., không có gì tốt để nói về cậu ngoại trừ lời khen ngợi về khuôn mặt của cậu.

Và lần này cậu trước công chúng tự sát, điều này chắc chắn đã gây náo động trong dư luận, đồng thời kéo Doãn Diệu xuống nước, bây giờ tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đoán Doãn Diệu đã làm gì với cậu, thế nên cậu có mặt trong lễ trao giải làm ra sự việc gây náo động, người vừa giành được hai giải thưởng quốc tế và trong nước, lẽ ra là phong cảnh vô hạn, Doãn Diệu lại rơi vào một vụ gièm pha.

Nhưng dù thế nào cũng phải công nhận... Khuôn mặt này quá ưa nhìn khiến người ta không thể không bỏ qua những việc làm xấu xa của cậu.

Vị bác sĩ kiểm soát suy nghĩ của mình, giữ vững đạo đức nghề nghiệp và nói rõ thêm: "Tuy không tổn hại đến tính mạng nhưng nếu đâm thẳng vào tim thì không ai có thể chịu được. Cậu Giản tốt nhất là gần đây nên nằm viện an tâm tĩnh dưỡng trong một thời gian, quan sát xem có bị nhiễm trùng hay chuyển biến xấu không."

Giản Tử Yến im lặng lắng nghe, lông mi giống như cánh quạt của cậu thậm chí không chớp, không biết cậu có nghe hay không.

Có vẻ như cậu đối với cuộc sống của mình không mấy bận tâm.

Bác sĩ tiếp tục: "Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi đã thông báo cho ba của cậu, Giản Ngọc Trạch tiên sinh, ông ấy đang trên đường đến."

Nghe những lời này, Giản Tử Yến cuối cùng cũng phản ứng.

Như chậm nửa nhịp, hai ba giây sau khi nghe xong câu này, trong mắt cậu chợt hiện lên vẻ kinh hãi, cậu quay đầu mạnh nhìn về phía bác sĩ, tựa hồ đang hỏi có phải là thật không.

Vị bác sĩ lớn tuổi nhìn thấy mà đau lòng, tuổi trẻ ngày nay đúng là dù bề ngoài có tung hoành ngang dọc đến đâu, nghe thấy bố mẹ đến cũng sẽ có bản năng sợ hãi.

Vì Giản Tử Yến cũng trạc tuổi con trai ông, nên ông chỉ nói vài câu: “Cậu Giản, mặc dù cậu là minh tinh, áp lực ngày thường khả năng rất lớn, nhưng trên đời này không có chuyện vượt qua vết thương như vậy, cho nên lần này bảo toàn tính mạng cũng không dễ dàng. Không có việc gì, lần sau đừng xúc động như vậy, chờ ba cậu tới, cậu cùng ông nhận sai, ông ấy sẽ không trách cậu."

Ba sao, ai thật sự có thể trách con của mình, huống chi tình trạng hiện tại của Giản Tử Yến còn yếu như vậy, cho dù Giản Ngọc Trạch có tức giận cũng sẽ không trút lên đầu cậu.

Sau khi làm xong kiểm tra định kỳ, lại đi đến sửa lại đầu giường kèm theo lời dặn dò của bác sĩ, nhưng ông không chú ý đến khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Giản Tử Yến.

Di chúc còn chưa kịp viết xong, ngoài cửa truyền đến tiếng giày da nện xuống đất, rất nhanh, một người đàn ông trung niên nho nhã xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Ngoại hình của Giản Ngọc Trạch không giống Giản Tử Yến, ông ấy có đường nét cứng cỏi, thậm chí khi không cười trông có vẻ dữ dằn, mà Giản Tử Yến lại có nét mặt mềm mại, rõ ràng giống mẹ cậu hơn.

Chỉ là mọi người đều biết mẹ của Giản Tử Yến sức khỏe không tốt, vài năm trước đột ngột qua đời vì bạo bệnh.

Nhìn thấy Giản Ngọc Trạch đến, bác sĩ trên mặt hiện lên vẻ hiểu rõ, vị Giản đại sư nổi tiếng này thực sự rất quý trọng đứa con trai duy nhất của mình, ông ấy bận rộn như vậy, nhưng khi nhận được tin tức, ông đã vội vàng chạy tới.

Bác sĩ cũng không nấn ná lâu, chỉ đơn giản giải thích tình huống của Giản Tử Yến cho Giản Ngọc Trạch, đồng thời nói mình sẽ không quấy rầy cuộc nói chuyện của hai cha con họ, rồi quay người đi ra ngoài.

Ông không chú ý rằng khi Giản Ngọc Trạch bước vào, đồng tử của Giản Tử Yến đã co rút đến cực điểm, cơ thể cậu không khỏi khẽ run lên, nhìn thấy ông sắp rời đi, Giản Tử Yến vô thức đưa tay về phía ông, như muốn bắt lấy áo blouse trắng của ông.

Giản Ngọc Trạch ôn thanh nói lời cảm ơn bác sĩ, đôi mắt lạnh lùng của ông rơi vào Giản Tử Yến.

Bàn tay đang vươn ra của Giản Tử Yến bị đông cứng lại, cậu run rẩy rút nó về.

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh và chu đáo đóng cửa cho hai cha con, Giản Ngọc Trạch bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt Giản Tử Yến!

Trận đòn này không chút nương tay, không chút đắn đo mà Giản Tử Yến vẫn là một bệnh nhân bị thương trong phòng chăm sóc đặc biệt, cái tát này khiến khuôn mặt cậu nhăn nhó, một mùi máu tươi nhanh chóng lan ra từ miệng.

Bốn dấu vân tay rõ ràng xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo đến gần như trong suốt của cậu, Giản Tử Yến dường như đã quen với việc bị đối xử như vậy, chỉ là xuất phát từ trong tiềm thức cậu co rúm bả vai lại, không hề có ý định phản kháng.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Giản Ngọc Trạch biến mất, ông mím môi nhìn chằm chằm Giản Tử Yến một cách nghiêm khắc, giọng nói đầy sự ghê tởm và khiển trách, chứ đừng nói là quan tâm.

"Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Cho dù mày muốn gϊếŧ Doãn Diệu, tại sao mày phải chọn dịp này? Doãn Diệu vừa giành được giải quán quân trong Cuộc thi Piano Granston, còn ở lễ trao giải ảnh đế, có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm nó? Làm ầm ĩ như vậy không phải là đang làm khó dễ tao sao? Tao còn có thể để mặt mũi đi đâu?"

Trong mắt Giản Tử Yến hiện lên một tia mờ mịt, cậu nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, ba ba."

"Được rồi, hiện tại nói chuyện này có ích lợi gì?" Giản Ngọc Trạch sốt ruột nói: "Mày biết bây giờ các phương tiện truyền thông kia đang nói về tao như thế nào không? Bọn họ nói tao coi trọng Doãn Diệu nên không quan tâm đến mày, dẫn đến mày quá chán nản đến mức đã thực hiện một hành động không thể tin được như vậy."

Giản Tử Yến đối với mức độ buộc tội này đã thành thói quen, cậu thậm chí còn vui mừng vì mình đang ở trong bệnh viện, ngăn cản Giản Ngọc Trạch làm nhiều hành động hơn nữa.

Chỉ là một cái tát cùng vài câu mắng chửi cũng không có gì, huống chi ngay từ đầu cậu đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, ba ba tức giận cũng là chuyện đương nhiên.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng ghê tởm của Giản Ngọc Trạch đang nhìn chằm chằm vào đầu cậu, nhưng cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Tất cả dũng khí của cậu đã cạn kiệt trên con dao đó, bây giờ lý trí của cậu đã quay trở lại, cậu chỉ nghĩ sao mình có thể ngu ngốc như vậy, tại sao cậu lại làm điều này?

Nhìn dáng vẻ co rút trầm mặc của cậu, Giản Ngọc Trạch cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn trong lòng lần nữa dâng lên.

Mệt ông trông cậy vào thứ phế vật rác rưởi này làm nên chuyện, nếu lần này cậu có thể đâm chết Doãn Diệu thì cũng không sao, ông có thể thừa dịp để bày tỏ sự đau khổ của mình, và hai rắc rối lớn có thể cùng nhau giải quyết.

Kết quả tên rác rưởi này quả nhiên được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nên cậu đã tự cầm dao đâm mình trước mặt mọi người trong khán phòng? Nó chỉ gây rắc rối cho ông thôi!

Giản Ngọc Trạch càng nhìn Giản Tử Yến, ông càng tức giận, ông không quan tâm đây là bệnh viện, trực tiếp trở tay lại cho cậu một cái tát, đánh vào cùng một nơi.

Hai má của Giản Tử Yến lập tức phù ra, miệng của cậu cũng bị vỡ ra, máu chảy ra từ khóe môi.

Giản Ngọc Trạch lắc lắc bàn tay tê dại của ông, lạnh lùng nói: "Tao hiện tại làm thủ tục xuất viện cho mày, không chết được liền lập tức cùng tao về nhà."

Giản Tử Yến vô thức run lên, như thể từ "về nhà" là hồng thủy mãnh thú đối với cậu, nhưng cậu không dám nói một lời nào, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Vâng ... ba ba."