Giản Tử Yến vào phòng tắm khó khăn cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu đặc, cơ thể cậu run lên vì đau.
Nhưng cậu chỉ nhíu mày, may mà có lẽ bởi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp, máu mới ngừng chảy ra ngoài, nếu không cậu cũng không biết dùng cái gì để ngăn lại.
Cậu vặn ống nước, nhanh chóng dùng nước lạnh bên trong lau sạch vết máu dính trên da, sau đó quấn băng gạc bẩn vừa mới cởi ra, xác định chắc chắn không có vết máu nào chảy ra ngoài, cậu mặc vào một bộ quần áo sạch.
Từ điểm này mà nói, ngoại trừ trên mặt không có huyết sắc, nhìn cậu không khác gì người bình thường, ba ba hẳn là không nhìn ra.
Giản Tử Yến dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Những giọt nước từ từ chảy xuống quai hàm mềm mại của cậu, đôi mắt cậu bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Đôi mắt vô hồn vừa rồi đột nhiên trở nên sinh động, cậu chăm chú lắng nghe, vẻ mặt thay đổi, như thể nghe thấy giọng nói của ai đó đang nói chuyện với mình trong khoảng không.
Càng đáng sợ hơn chính là, cậu mở miệng liền đáp: "Không có chuyện gì mẹ à, con đã ăn cơm tối rồi, ngày mai còn muốn nhận thông cáo, làm minh tinh rất mệt."
Giọng điệu của cậu mềm mại nhẹ nhàng, giống như một cảnh rất bình thường khi một đứa trẻ làm nũng với mẹ mình.
Không có ai khác ngoài cậu trong phòng tắm.
Cậu trầm mặc một lúc, dường như người vô hình lại nói gì đó, cậu bĩu môi, không tình nguyện nói: “Con biết, con sẽ nghiêm túc làm việc, mẹ yên tâm.”
Không biết mình lại nghe được cái gì, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng nhưng rất vui vẻ nở nụ cười, nhìn chính mình đang cười ở trong gương, vừa nhìn, khóe môi dần dần cong lên.
Cậu thẫn thờ nhìn mình trong gương vài giây, rồi rùng mình như vừa mới ngủ dậy.
“Sao mình còn ở đây?” Cậu hoảng hốt lẩm bẩm một mình, cầm lấy khăn mặt vội lau nước trên mặt, “Mình phải đi ra ngoài nhanh, nếu để lâu ba ba sẽ tức giận.”
...
Khi Giản Tử Yến đến phòng khách, cậu nghe thấy hai người nói chuyện trước khi cậu bước vào.
"A Diệu, lần này thực sự là một thành tích tuyệt vời, chưa bao giờ có một quán quân trẻ tuổi như vậy trong Cuộc thi Piano Granston, con là một người phương Đông, bằng cách này, danh tiếng ở quốc tế của con sẽ càng trở nên như mặt trời ban trưa, đối với tương lai của con phát triển sẽ rất có lợi." Giọng nói của Giản Ngọc Trạch nhẹ nhàng ân cần, ông trông giống như một người thầy tốt biết quan tâm đến học sinh của mình, "Tiếp theo, con phải rèn sắt khi còn nóng, nắm bắt cơ hội này để phát triển piano thật tốt, kế tiếp con diễn tấu hội đúng không? Mặc dù ngôi sao điện ảnh cũng rất nổi tiếng, nhưng so với các bậc thầy piano quốc tế, con đường vẫn còn quá hẹp."
Nghe thấy giọng nói ân cần này, Giản Tử Yến theo bản năng muốn rùng mình, sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Doãn Diệu.
"Thầy, con biết, sau này con sẽ không chuyên chú vào giới giải trí, trong lòng con chỉ dành cho đàn dương cầm, con nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội phát triển này."
Khi đối mặt với Giản Ngọc Trạch, giọng điệu của Doãn Diệu không hề lạnh lùng kiêu ngạo, thậm chí còn có một chút dịu dàng, điều này cho thấy hắn coi trọng và tôn kính Giản Ngọc Trạch như thế nào.
Dù sao thì Giản Ngọc Trạch cũng là thầy của hắn, hơn nữa còn là người đỡ đầu của hắn, nếu không có Giản Ngọc Trạch, có thể nói hắn sẽ không được như bây giờ, e rằng hắn vẫn đang vật lộn trong những thăng trầm của làng giải trí, ước mơ được đứng trên sân khấu của cuộc thi Piano Quốc tế là ước mơ vẫn còn rất xa.
Vì vậy, Doãn Diệu rất kính trọng Giản Ngọc Trạch, thậm chí có thể nói rằng hắn coi ông như cha mình.
"Thật tốt." Một tia không hài lòng và hung ác nhanh chóng lướt qua đôi mắt của Giản Ngọc Trạch, Doãn Diệu cúi đầu không nhìn thấy nó, ông ngay lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. “Thầy biết con là đứa nhỏ có chí hướng có tiên đồ, nhất định sẽ đáp ứng mong đợi của ta. Hiện tại trong giới dương cầm không có ai kinh tài tuyệt diễm như con, vì vậy con phải trân trọng tài năng của mình."
Doãn Diệu nói: "Chỉ là thầy, còn có một người con rất để ý."
Giản Vũ Trạch: "Ồ?"
“Vừa rồi thầy nói con là người trẻ tuổi nhất đoạt giải trong cuộc thi piano Granston, nhưng không phải vậy.” Giọng nói của Doãn Diệu tràn đầy khao khát, “Lần này con sẽ đến hải thánh khách để thi đấu, đó là một vinh dự lớn để gặp chính đại sư Glanston, theo những gì đại sư nói, vài năm trước, một người phương Đông đã đến cuộc thi và đánh bại các nghệ sĩ piano từ khắp nơi trên thế giới, cậu ta đã có danh hiệu quán quân, chỉ là thời điểm năm đó ở lễ trao giải lại không xuất hiện, nên quán quân đã trao cho người vị trí thứ hai."
Khi hắn nói những lời này, hắn không chú ý đến biểu cảm của Giản Ngọc Trạch đột nhiên đông cứng lại, cùng lúc đó, Giản Tử Yến, người đang trốn sang một bên, lại có phản ứng rất lớn.
Giản Tử Yến giật mình lùi lại một bước vô tình đυ.ng phải chiếc bình phía sau, nếu không tay mắt nhanh nhẹn của cậu thì chiếc bình cổ đắt tiền này sẽ bị đập thành từng mảnh.
Động tác cậu thành công khiến hai người trong phòng khách phát hiện ra cậu đồng thời nhìn sang.
Giản Ngọc Trạch nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo, trong khi ánh mắt của Doãn Diệu vẫn không thay đổi, như thể đang nhìn vào một vật thể đã chết.
“Nếu đã tới, thì con còn lén ở đó làm gì, mau tới ngồi xuống đi.” Giản Ngọc Trạch nói.
“Vâng… ba ba.” Giản Tử Yến rụt rè đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống góc xa nhất với họ.
Doãn Diệu không ngạc nhiên với hành vi của cậu, mặc dù thầy rất yêu con mình, nhưng cậu thực sự không có năng lực, đàn không giỏi, gia đình bỏ tiền ra để cho cậu vào làng giải trí, điều đó đã gây ra rất nhiều rắc rối, lần này lại gây ra chuyện lớn như vậy, thái độ của thầy nghiêm khắc hơn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Giản Tử Yến quá tệ, chỉ có thầy mới có thể miễn cưỡng áp chế cậu.
Doãn Diệu chỉ liếc nhìn cậu, tiếp tục nói chuyện với Giản Ngọc Trạch: "Đại sư Granston nói nhà vô địch không nhận được giải thưởng trên sân khấu chỉ khoảng mười tuổi, cậu ta được gọi là thiên tài tuyệt thế."
Giản Tử Yến cúi đầu, chăm chú nhìn những ngón tay đan vào nhau, nếu không phải dùng hết lý trí để khống chế bản thân, rất có thể sẽ phản ứng kịch liệt.
Giản Ngọc Trạch tùy ý liếc về phía cậu, giả vờ ngạc nhiên nói: "Cái gì, một thiên tài như vậy xuất hiện trong giới piano từ khi nào? Ta chưa bao giờ nghe nói về chuyện đó, sau khi tính toán năm đó, vừa lúc Tiểu Yến nghịch ngợm, mẹ của nó vừa vặn bệnh nặng, ta lúc ấy thật sự không có chú ý tới những chuyện này."
Nghe ông nhắc đến mẹ, Giản Tử Yến cắn chặt môi.
Doãn Diệu vô cùng kinh ngạc nói với vẻ thấu hiểu: "Một bên chăm sóc cậu nhỏ một bên chăm sóc người vợ ốm nặng, thầy đã vất vả rồi."
Giản Ngọc Trạch lắc đầu nhẹ nhõm: "Vợ ta chính là qua đời năm đó, bây giờ ta cảm thấy rất may mắn vì đã từ bỏ công việc của mình và ở bên cạnh cô ấy trong những ngày cuối đời."
Bậc thầy piano Giản Ngọc Trạch đã nghỉ hưu trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp để chuyên tâm chăm sóc người vợ ốm nặng, đây là một câu chuyện nổi tiếng khắp thế giới.
Giản Tử Yến suýt nữa cắn môi đến bật máu, cậu muốn đứng dậy hét lên gì đó, nhưng thói quen lâu ngày vẫn khiến cậu im lặng, không nói lời nào.
“Tính toán lại, nếu như thiên tài kia còn ở đây, cậu ta hẳn là khoảng mười tám tuổi đi.” Doãn Diệu con ngươi đen nhánh sáng lên, “Nếu như con có thể trực tiếp tìm tới cậu ta, cùng cậu ta đường đường chính chính thi đấu, con mới thật sự trở thành nhà vô địch.”
Giản Tử Yến nhanh chóng ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia lấp lánh.
“Điều đã 18 năm rồi, đứa trẻ đó nhất định đã ngừng luyện tập piano từ lâu.” Giản Ngọc Trạch nói, “Nếu cậu ấy thực sự muốn đi theo con đường này, cậu ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ sân khấu để nhận giải thưởng năm đó, cho nên không cần nhớ đến loại người hư vô mờ mịt này, nên đem nhiều chú ý tới đối thủ hiện tại."
“Có thể.” Doãn Diệu trên mặt lộ ra chân chính hận đến muộn, hiển nhiên hắn rất chờ mong cùng vị thiên tài kia giao thủ, nhưng hắn không thể không thừa nhận Giản Ngọc Trạch nói đúng, vì vậy hắn chỉ có thể thở dài, “Thật đáng tiếc, con thậm chí còn không được chạm vào cây đàn piano vào thời điểm đó.”
"Bây giờ con đã chạm vào nó, còn chạm rất tốt." Giản Ngọc Trạch cười nói, "Con là niềm tự hào của thầy, nếu Tiểu Yến có thể có một nửa thành công của con, người cha này cũng thấy mỹ mãn."
Cho dù Doãn Diệu không thích Giản Tử Yến, hắn cũng sẽ không thể hiện điều đó trước mặt Giản Ngọc Trạch, hắn nói: "Con đường piano không được thì đi con đường khác, nhất định sẽ có cách."
Giản Tử Yến, người được họ nhắc đến, luôn cúi đầu, gần như vặn vẹo ngón tay.
"Nói đến chuyện này..." Giản Ngọc Trạch cúi gằm mặt, giả vờ không vui quở trách: "Tiểu Yến, ta kêu con xuống dưới làm gì? Mau cùng Doãn Diệu ca ca xin lỗi đi!"
Khi nhìn Doãn Diệu, ông lại chuyển sang vẻ hiền từ: "Đứa trẻ này thực sự không biết gì, nó càng lớn càng không nghe lời. Hôm qua nó đã gây ra một mớ hỗn độn lớn như vậy, còn náo loạn không chịu nhập viện, hôm nay nó lại ngủ tới giờ mới chịu dậy, thật là quá đáng."
Doãn Diệu không thể không cho Giản Ngọc Trạch thể diện, vì vậy cho dù sự việc kinh hoàng của Giản Tử Yến ngày hôm qua trực tiếp đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, hắn cũng không thể nói gì thêm vào lúc này.
Giản Ngọc Trạch không buông tha Giản Tử Yến, thấy Giản Tử Yến không di chuyển, ông không thể không tăng thêm ngữ khí: "Còn không mau tới?"
Giản Tử Yến hơi co vai, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Doãn Diệu, giọng nói mỏng như muỗi kêu.
"Doãn Diệu ca ca, thực xin lỗi."
"A Diệu, chuyện này Tiểu Yến quả nhiên đi quá xa, con trừng phạt nó như thế nào, ta cũng sẽ không can ngăn." Giản Ngọc Trạch lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng không thể không tàn nhẫn, "Các ngươi đều là con trai của ta, ta không thể thiên vị người này hơn người khác."
Nhìn thấy ông như vậy, Doãn Diệu làm sao có thể thực sự trừng phạt Giản Tử Yến, hắn chỉ nhẹ gật đầu, như thể đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
“Chỉ có một điều tôi không hiểu lắm.” Doãn Diệu chân thành hỏi, ánh mắt dò hỏi rơi vào trên người Giản Tử Yến, “Tại sao cậu lại làm như vậy?”
Giản Tử Yến run lên, vô thức nhìn Giản Ngọc Trạch.
Khuôn mặt của Giản Ngọc Trạch tối sầm lại, ông nhìn Giản Tử Yến với ánh mắt cảnh cáo khẽ lắc đầu.
Giản Tử Yến vội vàng cúi đầu: "...không vì sao cả."
Không vì sao cả? Đó là loại câu trả lời gì?
Không thể nào đột nhiên mất trí chạy đến tự sát trước mặt hắn trong lễ trao giải chứ?
Doãn Diệu cau mày, ánh mắt âm trầm: "Khi đó, cậu là muốn tự sát hay là muốn gϊếŧ tôi?"