Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 51-1

Khi Cố Vấn Sơn nói những lời này, trong lòng y không thể cảm thấy tốt cho được.

Trong ngôi nhà tre biệt lập ở trong núi trước đây, thời gian trôi qua, Giản Tử Yến dường như dần dần buông bỏ sự cảnh giác với y, và bắt đầu cố gắng chấp nhận những lời đề nghị tình cảm của y.

Mặc dù trong lòng y không cảm thấy Giản Tử Yến sẵn lòng đáp lại tình cảm của mình, nhưng thái độ dần dần mềm mỏng của Giản Tử Yến cũng khích lệ y, y cũng thầm nghĩ chỉ cần cho mình thêm thời gian, nhất định sẽ có thể khiến trái tim của Giản Tử Yến ấm áp trở lại, có thể đợi đến ngày cậu đáp lại chính mình.

Nhưng từ khi trở về cung, sau khi biết được nhiều bí mật như vậy, y càng cảm thấy sợ hãi, Giản Tử Yến vẫn luôn cách xa y như vậy, vĩnh viễn sẽ không thể đáp lại tình cảm của y.

Nhất là vào lúc này, đầu óc của y trước nay chưa từng thanh tỉnh như vậy.

"Trong lòng nhϊếp chính vương, trang thiên hạ thương sinh, trang giang sơn xã tắc, Thanh Giới sáu năm trước, nhưng ngài còn không thể để trong lòng, huống chi là một Cố Vấn Sơn." Cố Vấn Sơn đè bả vai Bùi Minh Giác, y chua xót nói: "Hoàng thượng còn chưa nghĩ ra sao? Nhϊếp chính vương sở dĩ muốn giữ lại thần, cũng giống như cúi đầu trước tiên đế muốn giữ lại ngài, ngài ấy mỗi một lần thỏa hiệp đều không phải vì chính mình.”

Bùi Minh Giác nở một nụ cười gượng gạo còn xấu hơn cả khóc.

Cố Vấn Sơn có thể tìm ra vấn đề, làm sao hắn có thể không hiểu chứ.

Chỉ là sau khi trải qua quá nhiều cú sốc, hắn vô cùng muốn tìm một lý do, một cách để hắn làm điều gì đó cho Giản Tử Yến.

Tuy nhiên, giờ đây, Cố Vấn Sơn đã tàn nhẫn dập tắt hy vọng cuối cùng của hắn.

Giản Tử Yến đã phải vật lộn cả đời trong chiếc l*иg khổng lồ và lộng lẫy này, mặc dù biết mình sẽ sớm chết nhưng cậu muốn để lại một tia sáng cho giang sơn, cậu không muốn làm hỏng cảnh tượng vĩ đại vì mình, một viên mãnh tướng.

"Lão sư……"

Giọng nói của Bùi Minh Giác mềm mại và khàn khàn, hắn áp mu bàn tay xám lạnh của mình lên má, nhìn Giản Tử Yến với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Lão sư là người dịu dàng nhất, nhưng sự dịu dàng này là dành cho tất cả mọi người trên thiên hạ, giống như mặt trăng không ai có thể sở hữu, cũng không ai có thể có được."

Cố Vấn Sơn cảm thấy hắn có chút bình tĩnh dị thường, trên mặt không khỏi lộ ra lo lắng, chần chờ gọi một tiếng: "Hoàng thượng. . ."

“Suỵt.” Bùi Minh Giác nhẹ nhàng nói, “Nếu lão sư không muốn đi cùng ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy lão sư nghỉ ngơi.”

Nỗi bất an trong lòng Cố Vấn Sơn ngày càng lớn, y muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn thấy Bùi Minh Giác bất động nhìn Giản Tử Yến với vẻ mặt dịu dàng, hắn có thể sẽ không nghe những gì y nói.

Sau khi Cố Vấn Sơn đi ra ngoài, Bùi Minh Giác lấy thuốc do Cửu Diệp Liên Hoa pha chế và không chút do dự đổ vào người mình.

Ngay lập tức, hắn dùng cánh tay đỡ cổ Giản Tử Yến, nhẹ nhàng giữ môi cậu, cẩn thận đưa dung dịch thuốc vào miệng cậu, đồng thời dùng hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cổ họng Giản Tử Yến để giúp cậu nuốt xuống, phòng ngừa cậu bị nghẹn.

Sau vài ngụm như vậy, Giản Tử Yến đã uống hết thuốc, sau đó trên mặt cậu xuất hiện một vết máu trong một thời gian ngắn, vẻ mặt cậu trở nên yên bình hơn một chút.

Bùi Minh Giác trân trọng lau khóe miệng, sau đó quỳ xuống ngồi ở mép giường, tựa đầu vào nơi gần Giản Tử Yến nhất, giống như một chú gà con bị đuổi ra khỏi tổ khi chưa mọc đầy đủ cánh, dựa vào ổ với đôi mắt đau khổ và tham lam, trong khi cầu xin sự thương hại của con chim lớn.

"Lão sư, Thanh Giới biết người không muốn gặp ta, nhưng lúc người ngủ, để cho ta làm càn một chút, được không? Trước khi người tỉnh, ta sẽ rời đi nơi này, tuyệt đối sẽ không để cho người nhìn thấy mặt của ta nữa.”

Hắn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu hắn, hình ảnh Giản Tử Yến cúi xuống che nắng cho hắn bất giác hiện lên trong đầu.

Hốc mắt của hắn lập tức bị đốt cháy.

Có lẽ lão sư không biết, nhưng đó không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão sư, mà là ở trong hoàng cung, nơi người được phong làm trạng nguyên.

Khi đó hắn đầy người âm u, tuy là thái tử nhưng lại giống như con chuột chui từ trong mương ra, nhìn nam tử nho nhã hàm súc trong cung, trong mắt như có đầy lệ.

Trước mắt đều là bóng dáng hồng y.

Chỉ là khi đó đối với Bùi Minh Giác mà nói, Giản Tử Yến quá xa vời, hắn thậm chí không dám tưởng tượng mình sẽ có quan hệ gì với cậu.

Cho nên, khi Giản Tử Yến một thân bạch y, cúi người che nắng cho hắn nói rằng từ nay sẽ làm thái phó cho hắn, hắn kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể làm ra những biểu hiện vụng về.

Khi Bùi Minh Giác nghĩ đến đây, một nụ cười nở trên môi hắn.

Ở trước mặt lão sư, hắn tựa hồ luôn vụng về non nớt, cái gì cũng không làm tốt, chuyện gì cũng phải tìm lão sư, lão sư quả thật đã bao dung mà dạy dỗ hắn.

Nếu không... Có lẽ bọn họ sẽ luôn duy trì hình thức hòa thuận này cho đến khi hắn đăng cơ, bọn họ sẽ luôn tuân theo lễ nghi của quân thần, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào. Hắn có thể chôn chặt suy nghĩ này trong tim mãi mãi, khi cả hai đã già, thậm chí trước khi chết, ký ức về lão sư sẽ không còn một chút khói bụi nào.

Nghĩ đến khả năng này, Bùi Minh Giác chìm sâu vào trí tưởng tượng của chính mình, thần sức có chút ngây ngốc.

Cho đến khi tay của Giản Tử Yến khẽ di chuyển, hắn mở mắt ra, nhìn Giản Tử Yến với vẻ bất đắc dĩ, quay người rời đi.

...

Giản Tử Yến nghĩ cậu sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Minh Giác khi cậu tỉnh dậy, nhưng cậu chỉ nhìn thấy bức màn quen thuộc.

Cậu mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút này cũng không có khí lực đi quan tâm cùng tức giận, tâm tình tương đối bình tĩnh, nhưng lại không tự chủ được ho khan vài tiếng.

Bức màn đóng kín lập tức bị kéo ra, Giản Tử Yến nhìn theo giọng nói, và thấy khuôn mặt của Cố Vấn Sơn đầy kinh ngạc.

“Là ngươi?” Cậu khá là kinh ngạc.

“Ngài tỉnh rồi.” Cố Vấn Sơn phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy, vội vàng hắng giọng, nhẹ nhàng đi vào, nhìn chằm chằm Giản Tử Yến, “Hiện tại ngài không thể đi lại, ngài muốn làm gì? hãy để ta giúp ngài."

Giản Tử Yến cười nhẹ.

Vì bệnh tật dày vò, khuôn mặt gầy gò xanh xao, đã mất đi vẻ rạng rỡ chói lọi từ lâu, nhưng nền tảng của cậu rất tốt nên đến tận bây giờ, cậu vẫn có cảm giác xinh đẹp.

Nụ cười này giống như phù dung sớm nở tối tàn, trắng tinh mà yếu ớt, khiến Cố Vấn Sơn phải miễn cưỡng quay đi.

“Đỡ ta ngồi dậy.” Giản Tử Yến nói.

Cố Vấn Sơn theo lời, như thể đang nắm giữ món đồ sứ quý giá nhất, rất cẩn thận đỡ Giản Tử Yến dậy.

Cố Vấn Sơn ngồi bên giường, không biết bắt đầu từ đâu, Giản Tử Yến đã chủ động hỏi: "Hoàng thượng đã vào triều chưa?"

Cố Vấn Sơn cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của cậu, thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh không có dấu hiệu tức giận, bèn thận trọng hồi đáp: “Lúc này chắc đã hạ triều, đang cùng mấy vị đại thần trong ngự thư phòng bàn việc."

Thấy y bồn chồn như vậy, Giản Tử Yến không tiếp tục đề tài này, mà là hỏi: "Lần này ngươi trở về có bị trừng phạt gì không?"

“Không.” Cố Vấn Sơn kiên quyết lắc đầu, “Hoàng thượng còn chưa kịp xử lý ta, liền phát hiện…… liền thả ta ra ngoài.”

Vừa nói, y vừa lặng lẽ kéo ống tay áo có thể để lộ vết thương xuống.

Giản Tử Yến nhìn thấy hành động của y, nhưng không nói gì, nâng cổ tay gầy guộc của mình để lấy tách trà bên giường.

Cố Vấn Sơn vội vàng rót nước ấm cho cậu, tất cả đồ ăn và y phục trong Diêm Phúc cung đều là loại tốt nhất, kể cả nước, lúc nào cũng thay, chỉ để đảm bảo Giản Tử Yến có thể uống bất cứ lúc nào cậu muốn.

Giản Tử Yến nhấp một ngụm, nhưng nó không làm dịu cơn khát của cậu chút nào, ngược lại, mùi máu ngày càng nồng nặc hơn, cậu biết đại nạn của mình sắp đến.

Nhưng cậu không có biểu hiện gì khác lạ, cậu bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cậu đặt tách trà trở lại và nhìn vào mắt Cố Vấn Sơn.

“Những chuyện đó tướng quân cũng biết đúng không?”

Cố Vấn Sơn giống như một đứa trẻ bị lộ bí mật, lúng túng nhìn Giản Tử Yến một lúc rồi nói với vẻ mong đợi: “Hoàng thượng không nói cho ta biết mọi thứ, nhưng có một số việc ta đã phái thuộc hạ của mình đến điều tra..."

"Ngươi đang hoảng loạn cái gì? Ta không trách ngươi." Giản Tử Yến nói, "Kỳ thực, cái gọi là sự thật, cùng với thế nhân suy đoán không sai biệt lắm, mọi người khắp thiên hạ đều biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ còn kém ngươi một cái sao?"

Mặc dù giọng điệu của Giản Tử Yến rất bình tĩnh, nhưng Cố Vấn Sơn vẫn có thể nghe thấy một chút chán nản bất lực và tự giễu từ đó.

“Ngài nói đúng.” Y kiên định nói, “Hiện tại mọi người đều biết, nhϊếp chính vương Giản Tử Yến tận tâm vì thiên hạ, với Đại Cảnh trung trinh như một, chỉ là đương kim hoàng thượng bị tiểu nhân lừa bịp, mới có thể xử phạt trung thần, hơn nữa hoàng thượng đã ban bố chiếu cáo tội của mình, hướng người trên thiên hạ thừa nhận sai lầm, cũng vì nhϊếp chính vương biện minh."

Giản Tử Yến sững sờ.

“Ta không muốn vì hoàng đế mà nói những lời tốt đẹp, chỉ là không muốn ngài cảm thấy oán hận, dù sao đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.” Cố Vấn Sơn cay đắng nói, “Nhưng ta muốn ngài biết ngài trong sạch thanh danh không bị tổn hại dù chỉ một chút, ngài vẫn là một vị quan tốt trong lòng bá tánh."

Đôi mắt của Giản Tử Yến run lên, cậu không biểu lộ sự vui mừng hay tức giận, nhưng tràn đầy sự mệt mỏi.

"Thanh danh trong sạch không dựa vào lời nói, vốn là không tính trong sạch, cải chính thanh danh này có ích lợi gì?"

"Không!" Cố Vấn Sơn lo lắng nói, "Ngài bị ép buộc, ngài chưa bao giờ sử dụng các thủ đoạn như suy đoán của thế gian. Ngài làm sao có thể không được coi là vô tội, làm sao ngài có thể không đáng được cải chính? Bây giờ chỉ là để cho cả thiên hạ đều biết sự thật, ngài đừng... nghĩ nhiều."

Lúc này, Cố Vấn Sơn vô cùng hận chính mình, từ nhỏ đã mê võ công, hiện tại muốn an ủi cậu cũng không biết làm sao để an ủi người này.

Giản Tử Yến không nói gì, có lẽ trong lòng cậu đã vô cùng mệt mỏi, cậu không màng danh lợi, hoàng thất và thậm chí là những người trong thiên hạ đã hiểu lầm cậu quá sâu, cậu chỉ bình tĩnh ngồi trên đầu giường, khuôn mặt cậu như một cái giếng cổ không gợn sóng.

Cố Vấn Sơn ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng mong mỏi cùng hối hận dâng trào, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, không nhịn được thốt ra câu nói mà y đã ngàn lần mong đợi.

"Ta mang ngài đi thì thế nào? Chúng ta không muốn đồ của hoàng thượng, trốn ở một nơi hắn không thể tìm thấy, từ nay về sau tránh xa hoàng cung, tuyệt đối không được để cho ngài bị nơi này đây làm tổn thương nữa."

Y hối hận vì đã nói những lời này, nhưng nhìn vào mắt Giản Tử Yến rất kiên định, thể hiện quyết tâm của mình.

Đôi mắt của Giản Tử Yến cuối cùng cũng dao động, đôi mắt trong veo rơi trên người Cố Vấn Sơn, như thể cậu có thể nhìn thấu tất cả những suy nghĩ trong lòng y trong nháy mắt.

Cố Vấn Sơn căng thẳng hơn bao giờ hết.

Nếu Giản Tử Yến đồng ý thì sao? Cậu nhất định cũng rất muốn rời đi cung điện này, vạn nhất có một chút khả năng cậu nguyện ý đi cùng y...

"Ta không thể đi được nữa."