Rốt cuộc, Bùi Minh Giác vẫn lo lắng cho cơ thể của cậu, không dám không buông tay, hắn nức nở nhìn Giản Tử Yến, ánh mắt đầy sợ hãi đáng thương, điều này khiến Giản Tử Yến nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Bùi Minh Giác nghĩ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ là đằng sau hòn non bộ, nhưng không phải vậy, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở Kim Loan điện, nơi cậu được khâm điểm trạng nguyên.
Khi đó, Giản Tử Yến là tiêu điểm của mọi người, như tiên y nộ mã, với khung cảnh vô lượng, nhưng cậu vẫn nhìn thấy thái tử nhỏ trốn sau cột đá với sự ngưỡng mộ.
Tiểu thái tử còn quá nhỏ, sống trong bóng tối, nhưng khuôn mặt của hắn tràn đầy khao khát ánh sáng.
Khi đó, cậu thầm quyết định trong lòng rằng nếu có thể, nhất định phải đưa tay ra giúp đỡ đứa trẻ này, để nó không phải gào vào bức tường trống rỗng như mình hồi nhỏ nữa, chỉ có thể hướng về bức tường trống trải hò hét, lại không chiếm được bất cứ tiếng vang nào.
Chỉ là cậu không ngờ sau đó cậu đã kéo đứa trẻ ra, nhưng đứa trẻ lại trở tay đẩy cậu xuống vực sâu.
Giản Tử Yến nhìn khuôn mặt đang khóc của Bùi Minh Giác, đôi mắt hắn lấp lánh, và cuối cùng nó bị đông cứng thành một màu xám xịt im lặng.
Cậu giơ tay lên, và với một cái "tát", cậu dùng hết sức đập vào mặt Bùi Minh Giác.
Bùi Minh Giác sững sờ, hắn ngơ ngác nhìn đôi mắt chết chóc của Giản Tử Yến, trong lòng cảm thấy hoang mang chưa từng có.
"Lão sư, lão sư? . . ."
“Cái tát này là trả lại ngươi.” Giọng điệu Giản Tử Yên yếu ớt như ngọn nến lung linh, tràn đầy sự bất lực của tuổi già, “Từ nay về sau, ta không còn là lão sư của ngươi, ngươi cũng sẽ không là học trò của ta nữa. Sống chết của ta không cần lo lắng, ta cũng không có quyền can thiệp tương lai của ngươi, Bùi Minh Giác, từ nay về sau, giữa chúng ta chỉ có quân thần, không có phu tử .”
Nói xong những lời này, thân thể Giản Tử Yến không chống đỡ được nữa, trực tiếp ngã xuống.
Bùi Minh Giác hai mắt rưng rưng: "Lão sư ——!"
...
Đêm đó ngự y vội vàng, điện Diêm Phúc thắp đèn suốt đêm.
Khi Cố Vấn Sơn biết tin, y lo lắng đến mức nhảy qua tường vào cung trước bình minh, khi ra ngoài Diêm Phúc cung, y thấy Bùi Minh Giác đang đứng trước cổng cung, thẫn thờ nhìn trăng.
Cố Vấn Sơn ổn định tâm tình, trước tiên quỳ xuống nhận tội: "Bệ hạ, thần nửa đêm trèo qua tường lén vào cung, xin hoàng thượng trách phạt..."
"Vấn Sơn, ngươi cũng rất thích ánh trăng sao?"
Nghe câu hỏi bất chợt, Cố Vấn Sơn im lặng một lúc rồi trả lời: “Từ xưa đến nay, ánh trăng luôn là biểu tượng đẹp nhất trong lòng người.”
"Đúng vậy, mọi người đều biết rằng ánh trăng là đẹp nhất."
Cố Vấn Sơn trong lòng lo lắng, không để ý đến lời nói khó hiểu của hoàng đế, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, nhϊếp chính vương xảy ra chuyện gì?”
Bùi Minh Giác quay lại, và dưới ánh trăng đặc biệt sáng sủa đêm nay, Cố Vấn Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt hắn, đôi mắt sưng đỏ và vết bầm tím rõ ràng trên trán hắn.
"Ánh trăng sao có thể bị người phàm bắt được? Người bình thường chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ánh trăng, có thể được ánh trăng chiếu rọi trong chốc lát đã là phúc lớn, nhưng phần lớn phàm nhân đều là mộng tưởng." Bùi Minh Giác chậm rãi nói, "Mọi người muốn bắt ánh trăng đều phạm tội vĩnh sinh không thể tha thứ."
Trái tim của Cố Vấn Sơn trầm xuống.
Y sâu sắc nhận ra không chỉ Giản Tử Yến nên lo lắng vào lúc này, mà có lẽ vị hoàng đế nhỏ này cũng đã phát điên.
“Hoàng thượng thứ lỗi, thứ lỗi cho thần thất lễ.” Cố Vấn Sơn cẩn thận đứng dậy, vừa nói vừa tới gần Bùi Minh Giác, “Chỉ là thần cảm thấy có lẽ Hoàng thượng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút.”
Ngay khi y định đánh bất tỉnh hoàng đế bằng lòng bàn tay của mình với nguy cơ tội bất kính, y đã nghe thấy những lời long trời lở đất của hoàng đế.
"Vấn Sơn, chờ lão sư tỉnh lại, liền mang người đi."
Cố Vấn Sơn đột nhiên sững người tại chỗ, không thể tin vào những gì mình nghe được.
Bùi Minh Giác không nhìn y, như thể y nhìn hắn thêm một lần nữa, hắn không thể không xé nát người đàn ông đã cướp đi kho báu của mình.
"Lão sư đã quá thất vọng về ta đến nỗi người sẽ không còn muốn tin ta nữa."
Giọng nói của hắn cực kỳ khô khan, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, khi đối mặt với những người khác ngoài Giản Tử Yến, hắn không còn bộc lộ cảm xúc của mình nữa.
"Lúc đầu người nguyện ý cùng ngươi rời đi, đại khái là bởi vì tin tưởng ngươi, ta sẽ giữ chức tướng quân của ngươi, sẽ đều đặn gửi cho ngươi tất cả dược liệu, tài nguyên, bảo vật quý giá trong cung. Ngươi cũng không cần lo lắng về tiền bạc, cũng không cần lo lắng về khế đất, ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ngươi, ngươi. . . vì lão sư cứu mạng ngươi, giúp người."
Cố Vấn Sơn không còn biết tâm trạng của mình như thế nào nữa, điều mà y mong mỏi nhưng biết là không thể đã đột nhiên trở thành sự thật, ngược lại trong lòng y không còn nhiều vui mừng.
Họ đều biết rằng Giản Tử Yến sắp chết, cho dù vật quý giá như thế nào và bảo vật trần thế có treo mạng sống của cậu, họ cũng không thể bảo vệ cậu bình yên đến già, chuyến đi này không phải là để chăm sóc và bầu bạn, mà là vì cậu tiễn đưa.
"Bệ hạ... thật sự quyết định sao? Một khi thần cùng nhϊếp chính vương rời cung, hoàng thượng cùng nhϊếp chính vương có thể vĩnh viễn không gặp mặt nữa."
Đêm lạnh hơn nước, Cố Vấn Sơn thở ra khí nóng, làm mờ đi khuôn mặt tiểu hoàng đế.
Mặc dù không có giọt nước mắt nào rơi trên mặt Bùi Minh Giác, Cố Vấn Sơn có thể cảm thấy hắn đang khóc.
"Vậy... rất tốt." Bùi Minh Giác nói, "Cho dù là sống hay chết, lão sư cũng sẽ không muốn gặp lại ta, cả đời này ta đều làm chuyện có lỗi với người, chỉ có thể làm điều cuối cùng, thỏa mãn ước nguyện của người."
Cố Vấn Sơn không nói nữa, y cúi đầu cố nén một tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
Lúc này lời nào cũng thừa, theo góc độ của Giản Tử Yến, cậu không thể tha thứ cho hành động của Bùi Minh Giác, ngay cả phụ hoàng cũng từng đối xử với cậu bằng thái độ khinh bỉ và xúc phạm như vậy, nhưng hắn lại được chính cậu che chở và bảo vệ, những đứa trẻ này được dạy mà đối xử với cậu như vậy, càng đối với chúng nhất định sẽ mất hết hy vọng.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Bùi Minh Giác bây giờ, bất kể là quân thần hay bằng hữu, y cũng không còn có thể nói bất kỳ lời buộc tội nào.
Khi trời đã nhá nhem tối, Vương thái y của thái y viện đi ra, đầu đầy mồ hôi, mặc dù nhìn thấy Cố Vấn Sơn đứng ở đây vào lúc này, điều này không phù hợp với quy củ, nhưng ông cũng không dám nói một lời, quỳ xuống.
"Bệ hạ, độc của Nhϊếp chính vương đã ngấm sâu vào nội tạng, bản thân hắn cũng quyết tâm muốn chết, vô luận là châm cứu hay là uống thuốc, hắn đều không chịu phun ra... Chỉ sợ hắn đã không có sức hồi phục!"
"Cái gì? !" Bùi Minh Giác còn chưa kịp mở miệng, Cố Vấn Sơn trong nháy mắt trợn to hai mắt, "Mới có một đêm mà thôi, buổi chiều ngài ấy còn không có việc gì, làm sao đột nhiên vô lực như vậy!"
Vương thái y cả kinh: "Chính là nhϊếp chính vương đã hạ quyết tâm muốn chết, dưới tình huống này, ta cũng không thể làm gì..."
Vương thái y nhắm mắt hét lên câu này, vốn tưởng rằng hoàng thượng quan tâm nhϊếp chính nhiều bao nhiêu, hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, Bùi Minh Giác không nói lời nào, hắn trực tiếp nhấc chân đi vào sảnh trong.
Cố Vấn Sơn lập tức theo sau, nhìn hắn đi ngang qua những cung nữ và thái y đang quỳ trên mặt đất, rồi vén rèm bước thẳng vào.
Cố Vấn Sơn do dự một lúc, nhưng dừng lại khi nghe thấy giọng nói của Bùi Minh Giác: "Vấn Sơn, vào đi."
Cố Vấn Sơn ngay lập tức bước vào nhìn thấy Bùi Minh Giác đang quỳ trên mặt đất bên cạnh giường, nắm tay Giản Tử Yến và nhìn cậu.
"Lão sư, mở mắt ra nhìn xem Cố Vấn Sơn ở chỗ này, hắn tới mang người đi, chỉ cần người tỉnh lại, liền có thể rời cung, muốn đi đâu thì đi."
Giản Tử Yến nhắm mắt lại, sự lên xuống của l*иg ngực gần như không thể nhìn thấy.
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Bùi Minh Giác đột nhiên nứt ra, hắn nhìn Giản Tử Yến với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói sắc bén.
"Mở to mắt ra mà xem, Thanh Giới thật sự không lừa người, người không phải vẫn luôn muốn cùng hắn rời đi sao, không phải vẫn luôn cầu hắn sao? Hiện tại hắn ở đây, người muốn đi đâu cũng được, bất kể người đi bao xa, Thanh Giới cũng chỉ có thể cầu phúc cho người, người hãy mở mắt ra đi..."
"Bệ hạ. . . Bệ hạ!"
Dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại của vị hoàng đế điên rồ, Cố Vấn Sơn đã nắm lấy vai hắn.
"Có lẽ tất cả chúng ta đều hiểu sai một điều."
“Nhϊếp chính vương, có lẽ không phải vì thần cứu ngài ấy ra khỏi cung, xin ngài đừng gϊếŧ thần, càng không phải cái gì gọi là yêu thích…”
"Ngài ấy sở dĩ muốn bảo hộ thần, chính là bởi vì thần có thể... vì ngài canh giữ đại cảnh này, cho nên ngài lấy lý do này cầu xin ngài ấy, ngài ấy sợ là sẽ không nguyện ý tỉnh lại."