Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 51-2

Trái tim của Cố Vấn Sơn trầm xuống, tất cả sự căng thẳng và kỳ vọng cùng nhau chìm xuống.

Giản Tử Yến thanh âm khàn khàn, nhưng lại tựa hồ ẩn chứa một cỗ lực lượng vô hình: "Nếu như ta muốn rời đi, trong ba năm hoàng thượng xuất cung, ta có vô số cơ hội rời đi, nhưng ta lựa chọn ở lại."

"Tại sao?" Cố Vấn Sơn lo lắng hỏi, "Bây giờ không ai có thể quản ngài, hoàng thượng đã dần trở thành một vị minh quân, trong cung sẽ không có gì mà ngài quan tâm, phải không?"

Giản Tử Yến thở dài, ở lúc vắng mặt của Bùi Minh Giác, cậu cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt phức tạp.

“Thanh Giới…” Cậu lẩm bẩm cái tên này, nhưng không có nói tiếp, mà là nói: “Cố Vấn Sơn, ngươi là tướng quân Đại Cảnh, ta lúc đầu cứu ngươi không chỉ vì thương tiếc ngươi, ngươi từ nhỏ đã tài hoa dẫn quân đánh trận, điều này đã được xác minh nhiều lần trong các trận chiến, ngươi là một vị tướng tài giỏi, Đại Cảnh cần ngươi, một tồn tại như ngươi, không thích hợp để có những suy nghĩ riêng tư."

Vẻ mặt của Cố Vấn Sơn nhất thời vặn vẹo, không phân biệt được lúc này trong lòng gợn sóng là bi ai, hay là tức giận: “Trong lòng ngài, thật sự chỉ có Đại Cảnh, chỉ có bá tánh sao? Làm một người sống sờ sờ, ngài làm sao có thể không vì chính mình mà suy xét?

Giản Tử Yến nhìn y và nói: "Ta có, nếu ta không có chút tư tâm nào, ta đã không chăm chỉ học tập mười năm, nếu ta không có chút tư tâm nào, ta đã không phải chịu đựng những lời sỉ nhục đó mà sống tiếp trong thế gian này."

Cố Vấn Sơn hỏi, "Vậy thì tư tâm của ngài là gì?"

“Tư tâm của ta…” Giản Tử Yến ngẩn ra một lúc, con ngươi lại trở nên trong trẻo, “Ta đã từng ích kỷ, chính là có thể ghi chép tỉ mỉ vào sử sách ghi danh ta là một vị đại thần tài đức.”

Lúc này, vẻ tiều tụy do bệnh nặng mang đến trên người cậu tựa hồ đã giảm xuống, trong mắt bốc lên một đoàn ngọn lửa sáng ngời, thiêu đốt đi vẻ ngoài gầy yếu tái nhợt của cậu, một loại sức mạnh bộc phát từ trong linh hồn nhảy ra ngoài .

“Ký đăng tước vị, lộc ban di hiền, bố khâm sơ thực, dùng kiệm sức thân, ta đã làm, tự nhiên không hổ với trời không thẹn với đất, cho dù có chết cũng không hổ thẹn với lương tâm."

Cố Vấn Sơn đứng ngây ra đó, bị chấn động trước tư tâm độc nhất cô nhị này.

"Tại sao... Tại sao." Y sửng sốt hỏi, "Mọi người đều muốn làm một vị đại thần tài đức, nhưng không ai... có thể làm được như ngài."

"Tại sao? Chỉ bởi vì ta là Giản Tử Yến." Giản Tử Yến trên mặt lộ ra một chút xa cách, "Ta từ nhỏ đã sống dựa dẫm vào người khác, không ai quan tâm đến điều đó. Ta đã thề rằng một ngày nào đó khắp thiên hạ sẽ nhớ tên ta, dù đó chỉ là một ý tưởng trẻ con, nhưng đó là lý do giúp ta chống đỡ đến hiện tại."

Cố Vấn Sơn mím môi, nhớ lại cuộc đời của Nhϊếp chính vương mà y đang điều tra.

Phụ mẫu của Giản Tử Yến đều qua đời, gia cảnh bần hàn, khi cậu còn rất nhỏ đã bị họ hàng bán cho một gia đình phú quý làm thư đồng, gia đình đó là ác bác nổi tiếng ở địa phương, ỷ vào gia đình có tiền có thể nói địa đầu long, đối với tiểu đồng bỏ tiền ra mua đương nhiên sẽ không tốt.

Sau khi trải qua tuổi thơ bị đánh đập và chửi bới, Giản Tử Yến thiên tư thông minh đã thông qua nghe lén lớp học của thiếu gia, luyện tập với cát đất và đá, dần dần biết đọc biết viết, đồng thời tìm cách lấy lại khế ước bán thân của chính mình để trốn thoát.

Điều tra sau đó không rõ ràng lắm bởi vì niên đại đã lâu, chỉ biết rằng cậu một mình lang thang khắp nơi, được một phu tử nhận nuôi, từ đây thế gian liền nhiều ra một vị trạng nguyên kinh tài tuyệt diễm.

"Bây giờ ta không sống bằng lý do này nữa." Giản Tử Yến nói, "Và sự ích kỷ của ta đã được đánh thức như thể đó là một giấc mơ, ta không còn bị ám ảnh nữa."

“Nhưng nếu là ta có chấp niệm thì sao?” Cố Vấn Sơn không khống chế được cảm xúc hỗn loạn, thanh âm có chút run rẩy, “Ta tìm ngài nhiều năm như vậy, hiện tại ngài lại để cho ta nhìn ân nhân của mình chết sao?”

Giản Tử Yến im lặng một lúc, lông mày đôi mắt cậu dịu lại.

"Ta xin lỗi," cậu nói, "nhưng ta nghĩ sẽ khó khăn hơn cho ngươi để thoát ra nếu ta chết ở nơi chỉ có hai chúng ta."

Cố Vấn Sơn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, dù bị thương nặng hấp hối trong trận chiến ở biên giới, dù bị tra tấn nhiều lần suýt mất nửa mạng sống, nhưng y, người chưa bao giờ khóc trong đời, vẫn rơi nước mắt.

Ngay cả lúc này, Giản Tử Yến vẫn đang dịu dàng lên kế hoạch cho người khác.

[Giá trị tha thứ của Cố Vấn Sơn đã đầy]

“Ngài còn có chuyện muốn làm sao?” Cố Vấn Sơn khàn khàn hỏi, “Ta đều giúp ngài.”

Giản Tử Yến suy nghĩ: "Vậy thì, tìm cho ta bút mực."

...

Giản Tử Yến, người đã cận kề cái chết, đứng dậy một cách thần kỳ sau khi Cố Vấn Sơn mang đến một cây bút và mực tốt.

Cậu thậm chí không cần đến sự hỗ trợ của Cố Vấn Sơn, từng bước một, cậu chậm rãi đến trước án thư, đôi mắt nhìn vào cây bút và nghiên mực sáng ngời.

Cậu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chấm bút vào mực, vừa viết, trên giấy hiện ra nét chữ đẹp đẽ uy nghiêm, lại có chút điên cuồng không hợp với cậu.

Cố Vấn Sơn, một vị đại tướng quân, tự tay hầu hạ bút mực, Bùi Minh Giác, người đã lặng lẽ trở về, ẩn mình bên ngoài cung điện lộ vẻ si mê, những người hầu trong cung xung quanh cũng bị thu hút.

Tất cả mọi người đều bị phong thái của Giản Tử Yến mê hoặc, cho dù chưa từng gặp qua trạng nguyên năm đó, cũng không khó tưởng tượng ra loại khí chất thanh nhã, điềm đạm và xuất trần đó.

Làm sao họ có thể nghĩ rằng một người như vậy lại làm một việc đáng khinh bỉ?

【419: "Đếm ngược còn hai ngày."】

Sau khi lấy lại được bút mực, Giản Tử Yến không còn giống một người sắp chết vì chất độc trong người nữa, dường như sức lực không cạn kiệt, ngày nào mở mắt ra cũng cầm bút lên, nếu Cố Vấn Sơn không đánh gãy, cậu có thể viết cho đến khi đầu bút thô ráp.

Dường như Bùi Minh Giác đã hoàn toàn biến mất trước mặt Giản Tử Yến, Giản Tử Yến cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về hắn nữa, cậu nhấp một ngụm trà trong giờ giải lao, đột nhiên vẻ mặt của cậu trở nên cứng đờ.

Vừa vặn, thanh âm của Cố Vấn Sơn truyền đến: "Ngoài cửa có người muốn gặp ngài."

Giản Tử Yến im lặng uống trà dính máu và hỏi: "Là ai?"

"Thượng Quan Lâm." Cố Vấn Sơn nói, "Ngài có muốn gặp hắn không? Ta sẽ kêu hắn đi nếu ngài không muốn gặp."

Giản Tử Yến sửng sốt một lúc nói: "Để hắn vào."

...

Khi Thượng Quan Lâm nhìn thấy Giản Tử Yến lần nữa, dường như đã qua mấy đời, anh chỉ đi được một nửa, sau khi nhìn thấy bộ dạng nhợt nhạt, hốc hác, gầy guộc của Giản Tử Yến, anh sững người tại chỗ, đôi mắt dần dần đỏ lên.

“Ta còn chưa chết, không cần vội vàng khóc tang.” Giản Tử Yến nói: “Ngươi gặp ta chỉ để khóc sao?”

"Không, không phải." Thượng Quan Lâm hoảng sợ lau nước mắt, không biết vì sao, nhϊếp chính vương so với anh tuổi cũng không lớn bao nhiêu, nhưng ở trước mặt cậu luôn cảm thấy mình non nớt như một đứa trẻ, nhất cử nhất động điều trở nên câu nệ.

"Nhϊếp chính vương đại nhân, hạ quan lần này tới đây là muốn cảm tạ ngài."

“Nói lời cảm tạ?” Giản Tử Yến lặp lại từ này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, “Xem ra ngươi cũng biết chút gì đó.”

Thượng Quan Lâm lúng túng đứng trước mặt Giản Tử Yến, có thể thấy rằng anh rất ngại ngùng, nhưng anh vẫn dũng cảm ngước mắt lên nhìn Giản Tử Yến.

"Trần Huệ Hải công công trước khi qua đời có nói với bệ hạ một số chuyện, lúc đó hạ quan may mắn có mặt, lúc đó ta mới biết người giúp đỡ hạ quan chính là nhϊếp chính vương, cho đến nay vẫn chưa nói lời cảm tạ, quả là không nên.”

Vừa nói, anh vừa chắp tay, cúi xuống eo cong như trúc, biểu thị thành kính cùng kính trọng.

"Vì báo đáp ân tình của tiên sinh, hạ quan chết không chối từ."

Đôi mắt của Giản Tử Yến rơi xuống đỉnh mái tóc đen của anh, đôi mắt cậu rơi vào trạng thái xuất thần trong giây lát.

"Nếu ngươi đã có ý định này, chỉ cần hứa với ta một chuyện."

Thượng Quan Lâm ngay lập tức đứng thẳng dậy cẩn thận lắng nghe lời chỉ dẫn của Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến nhìn khuôn mặt tuấn tú chính trực của chàng trai trẻ, với đôi mắt trong veo thành thật, nói: "Điều ta yêu cầu ngươi làm là đảm nhận vị trí thừa tướng, đừng nhường cho người khác."

Thượng Quan Lâm đột nhiên giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Đây là báo đáp mà ta cần.” Giản Tử Yến bình tĩnh hỏi: “Ngươi có thể làm được không?”

Thượng Quan Lâm cảm thấy một cảm giác vô cùng vinh dự và kinh ngạc bao trùm lấy anh, anh nghiêm túc cúi đầu khi gánh vác kỳ vọng và trách nhiệm nặng nề này.

"Hồi Nhϊếp chính vương, hạ quan sẽ tận lực."

Giản Tử Yến nhẹ gật đầu, như thể cậu đã đoán trước được kết quả này.

Nhìn thấy nhϊếp chính vương lại bắt đầu mài nghiên mực, ngón tay thon dài tái nhợt ấn vào nghiên mực đen, hiện ra màu sắc khác thường, Thượng Quan Lâm không dám nhìn tiếp, vội vàng chuyển ánh mắt về phía trên mặt nhϊếp chính vương.

Giản Tử Yến cụp mi, thân hình cao gầy nhưng lại có dung mạo độc nhất vô nhị, phảng phất lạnh lùng không giống người phàm.

Thượng Quan Lâm ngẩn người, trong tiềm thức hỏi ra câu hỏi đã lởn vởn trong đầu bấy lâu nay: “Dám hỏi nhϊếp chính vương… hạ quan năm đó chỉ là một tiểu quan, tại sao đại nhân lại để ý giúp hạ quan đi tới bước này?"

Giản Tử Yến ngừng xoa nghiên mực trong tay, cậu không ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Lâm mà nói: "Lúc đầu ta không muốn giúp ngươi, chỉ là muốn giúp chính mình."

Yếu đuối vô lực như vậy mà còn cố giật lấy thứ gì đó, làm sao không phải là anh.

Thượng Quan Lâm nhận ra điều gì, một vẻ đau khổ dần dần hiện lên trong mắt anh.

【Giá trị tha thứ của Thượng Quan Lâm đã đầy】

Anh đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình đến nỗi không chú ý đến khuôn mặt đột nhiên tái nhợt của Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến dùng một tay che bụng dưới lớp áo choàng, mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán chỉ trong chốc lát.

Cậu duy trì ngữ khí bình tĩnh: "Ngươi có thể đi."

Thượng Quan Lâm áy náy vì chính mình thất thần, ngượng ngùng khi làm phiền việc tu dưỡng của Giản Tử Yến, anh định nói lời cáo lui, nhưng lại thấy cơ thể của Giản Tử Yến mềm nhũn ngã xuống.

"Nhϊếp chính vương đại nhân!"