Vạn Nhân Mê NPC

Quyển 4 - Chương 3: Người hầu đáng thương bị thiếu gia ép lên giường hầu hạ

Cảm ơn kim chủ Itoshirin 🐧, Hoa Hoa Tiểu Muội, Ngọc hằng Phạm và Quỳnh Đỗ đã đề cử cho truyện nha. Mọi người đề cử quá trời quá đất, tui vào tui thấy mừng gớt nước mắt ☺️

===========================

Đầu thiếu niên vang lên tiếng ong ong, thiếu gia phát điên đè ép cậu, hô hấp nóng hổi phả vào cổ, thiếu niên đã quá quen với loại chuyện này nên cũng không giãy giụa.

Nhưng sức lực thiếu gia rất lớn, gã đè ép ngậm mυ'ŧ cổ cậu hồi lâu, chỗ bị gặm cắn rướm máu rồi bị đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người cậu run lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, vừa đáng thương vừa quyến rũ.

“Không tệ nha, mùi vị thơm hơn nhiều so với đám được huấn luyện đặc biệt kia.” Giọng nói thiếu gia khàn khàn, còn ẩn chứa du͙© vọиɠ.

Gã cảm thấy mùi hương của người hầu còn dễ ngửi hơn đám được bồi dưỡng ngoài kia nhiều.

Thiếu niên chớp mắt, đôi mắt đẫm nước nhìn thiếu gia trước mặt, cho dù đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị dọa sợ không nói nên lời, mất đi cơ hội nói chuyện.

“Thiếu… Ưm…”

Thiếu niên bị hôn không nói được câu nào.

Thấy cậu không phản kháng thì tay đang trói tay cậu lại dần thả lỏng ra, hai tay thiếu niên thuận thế trượt xuống nhẹ nhàng ôm lấy thiếu gia.

Động tác này khiến Côn Hải rất hài lòng, gã cảm thấy vẫn là người hầu nhà mình hiểu mình, so với đám kỹ nam làm như còn trong trắng chỉ biết phản kháng kia thì thú vị hơn nhiều.

Thiếu gia hôn dần xuống dưới, môi chạm lên xương quai xanh, sau đó xé toạc y phục mỏng manh của cậu, gã lưu luyến làn da trắng nõn mềm mại kia, ngậm lấy núʍ ѵú nhỏ xinh mà liếʍ mυ'ŧ.

Núʍ ѵú thiếu niên rất nhạy cảm, bị gã cắn khiến cả người cậu run lên.

Côn Hải cảm thấy có hứng nên lại di chuyển xuống, mãi đến khi xuống dưới bụng, lại gần giữa hai chân, nhìn dươиɠ ѵậŧ nhỏ mềm mại rồi ngậm lấy.

“A…”

Thiếu niên không chịu được sự trêu chọc ngẩng đầu lên, dươиɠ ѵậŧ nhỏ bị khoang miệng nóng bỏng của người đàn ông bao trùm lấy, ngón tay tuyệt vọng nắm lấy khăn trải giường, eo cũng không chịu nổi nữa mà nằm phịch xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Côn Hải vốn không phải là đồng tính luyến ái, cơ thể gã không tốt, lúc sinh đại phu nói gã đoản mệnh không sống được lâu, vì mạng sống nên Côn Hải đã tìm rất nhiều phương thuốc cổ truyền.

Nhưng có một thứ gã rất vừa ý, hiệu quả cũng tốt, đó chính là ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Gã ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hơn hai mươi mấy chàng trai trẻ tuổi, cơ thể thực sự đã tốt hơn rất nhiều nên dần nghiện làm chuyện này, có lúc quá khích thì sẽ dùng thủ đoạn tra tấn bọn họ đến chết.

Vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, Côn Hải thấy thiếu niên còn chưa bắn thì không có kiên nhẫn dùng răng cắn nhẹ qυყ đầυ.

“Ưm… Không… Ha a…”

Điều này khiến cậu không chuẩn bị kịp mà bắn ra, bị khoang miệng nóng rực của gã hút hết.

Côn Hải nghẹn, đôi mắt gã đỏ lên, gã không ngờ hương vị của thiếu niên rất ngon, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, thực sự rất đặc biệt.

So với những mùi buồn nôn kia thì vị của thiếu niên rất được lòng gã.

Rất thoải mái…

Hai mắt Lộ Ly trắng bệch nhìn lên trần nhà, cơ thể chìm vào trong sung sướиɠ, cậu không nghĩ được gì nữa.

Người phía trên lại di chuyển, gã thuần thục đùa giỡn lỗ nhỏ của thiếu niên, dùng ngón tay nới lỏng từng lớp thịt nóng hổi ra, thưởng thức nụ hoa đang phơi bày giữa không khí.

“Nhỏ quá…”

Chỗ đó của thiếu niên thật sự quá nhỏ, Côn Hải cầm dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng của mình rồi chen vào bên trong, chỉ có thể đi vào một nửa.

Chẳng biết tại sao trong lòng gã hơi dao động, gã không muốn tra tấn cậu như những người khác nhưng lại không nhịn được.