Vạn Nhân Mê NPC

Quyển 2 - Chương 5: Sau khi bị é.p bứ.c, xử nam Niên Thụy phá thân

Đột nhiên dưới ánh đèn chung cư, một bóng người dần đi tới.

“Tiểu Lộ!” Cậu ta chạy đến gọi Lộ Ly.

Quần áo của thiếu niên đã bị xé rách, quần không biết ở đâu, làn da trần trụi đầy vết sẹo, chất lỏng màu trắng đυ.c chảy ra giữa bắp đùi.

Thiếu niên ngơ ngác quay lại nhìn, sau đó lại rủ mi, nói xin lỗi: “Là tôi đánh thức cậu sao…”

Niên Thụy không nói nên lời, lập tức cởi đồ trùm lấy thiếu niên, lo lắng ôm lấy bờ vai cậu, vẻ mặt thay đổi khó lường, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lo lắng.

“Muộn như vậy cậu còn ra ngoài làm gì, còn nữa… Cậu làm sao vậy…”

“Tôi đi gặp…” Lộ Ly im lặng ngơ ngác nhìn cậu ta, cuối cùng cũng khôi phục chút lý trí, cậu thận trọng giống như chim con mới mất mẹ, dựa sát vào l*иg ngực Niên Thụy.

“Tôi đi gặp chủ nhân…”

“Chủ nhân gì? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi được không?”

Dù cậu ta hỏi thế nào đi chăng nữa thiếu niên cũng không trả lời, nước mắt lã chã rơi xuống, khóc rất thương tâm.

Cậu ta ôm chặt cậu vào l*иg ngực, vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

“Lộ Ly, đừng sợ, không cần phải sợ, tôi ở đây rồi!”

Niên Thụy an ủi hồi lâu rồi đưa thiếu niên về nhà.

Sau khi về nhà thiếu niên vẫn không chịu nói sự thật, cậu ta đau lòng vuốt ve đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ kia, lo lắng nói: “Lộ Ly, cậu nói thật cho tôi biết, có phải những tay chơi kia uy hϊếp cậu không!”

Thiếu niên lắc đầu, nước mắt chảy nhiều hơn, cậu muốn giải thích nhưng cổ như bị người ta bóp lấy không để cậu nói sự thật ra ngoài.

Nếu Lộ Ly biết mình đang ở trong game thì sẽ biết đây là quy tắc của trò chơi đang hạn chế cậu, cậu không thể vượt qua l*иg giam, cũng không thể nói ra được chân tướng.

Càng như vậy thiếu niên càng đau khổ.

“Hu hu… Tôi không nói được… Tôi không nói được…”

Cậu vừa khóc vừa bất lực moi móc cổ họng, không thể nói được những từ ngữ quan trọng liên quan.

“Không nói được cái gì?” Niên Thụy không hiểu, nhìn dáng vẻ yếu ớt của thiếu niên xong thì vội vàng ôm cậu vào lòng an ủi: “Không sao không sao, đừng khóc, dù cậu xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn sạch sẽ, Tiểu Lộ…”

Niên Thụy không biết nên an ủi Lộ Ly thế nào, chỉ có thể không ngừng an ủi cậu, vỗ nhẹ lưng cậu để cậu dựa vào l*иg ngực mình.

Cậu ta cảm giác thiếu niên giống như một con cừu con lạc đường, đáng thương đến mức khiến người khác đau lòng.

“Tiểu Lộ, không sao, không nói được thì đừng nói, ngoan…”

Cậu bị ánh mắt yếu ớt của thiếu niên nhìn chằm chằm, hô hấp cũng nặng nề hơn, vẻ mặt cũng bất an.

“Tiểu Lộ, đi, đi tắm rửa thôi…” Nói xong thì ôm thiếu niên vào phòng tắm, xả nước nóng vào bồn.

Thiếu niên ngơ ngác rửa sạch đất trên chân, ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm không nhúc nhích. Niên Thụy thấy vậy thì cởi đồ mình ra, hai tay run run cởϊ qυầи áo bẩn của thiếu niên rồi nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta nhìn núʍ ѵú bị nắn nhéo đầy vết thương thì gò má đã đỏ ửng.

Niên Thụy sốt ruột nhìn lối vào giữa đôi chân trắng nõn nà của cậu, hô hấp trở nên nặng nề, lúc này mới để ý thấy thiếu niên không mặc đồ lót.

Cậu ta ho khan một tiếng vội vàng dời mắt đi, ép mình bình tĩnh lại, nửa quỳ trên bồn tắm lau sạch đất trên mặt cậu.

“Tiểu Lộ… Đây là lần đầu tiên tôi tắm rửa giúp người khác, nếu làm không tốt thì cậu đừng tức giận…”

Lộ Ly ngơ ngác gật đầu nhẹ, cậu ngoan ngoãn tách hai chân ra, kiểu này nhìn giống như đang van xin người khác tới cᏂị©Ꮒ mình.

Niên Thụy có hơi ngượng ngùng, cậu ta thoa sữa tắm, cẩn thận thoa lên cánh tay và lưng thiêu niên, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào núʍ ѵú của cậu bị người ta chà đạp, muốn sờ nhưng không dám.

Đột nhiên Lộ Ly cảm nhận được, cậu nhìn núʍ ѵú bẩn thỉu của mình rồi lại nhìn Niên Thụy đang đỏ mặt, cậu chủ động đưa tay nắm lấy tay cậu ta đặt lên vυ' mình, giọng nói yếu ớt.

“Muốn sờ thì cứ sờ đi.”

Niên Thụy nghe vậy bối rối chạm vào núʍ ѵú mềm, cảm xúc mềm mại trên tay rất dễ chịu, còn có hai núʍ ѵú hồng hào xinh đẹp khiến người ta nuốt nước miếng.

Đột nhiên cậu ta có hơi ghen tị với những người đã cưỡиɠ ɧϊếp thiếu niên.