Lời này rót vào tai Niên Thụy càng khiến cậu ta dao động.
Cậu ta là một người rất cởi mở, dù Lộ Ly làm nghề gì thì cũng không khinh thường đối phương.
Trong lòng ngứa ngáy, cậu ta nhìn eo thon của thiếu niên: “Lộ Ly, bọn họ cho cậu bao nhiêu tiền một đêm?”
“Không cần tiền…”
“Hả!” Phản ứng của Niên Thụy rất dữ dội, cậu ta trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin được, “Chơi không công à!”
Cậu ta ngồi bật dậy trên giường rồi ôm lấy thiếu niên, kéo thiếu niên ngồi dậy, giống như người lớn đang dạy cho đứa trẻ cách để tồn tại trong xã hội này.
“Lộ Ly, cậu làm nghề này mà lại không lấy tiền thì sống thế nào chứ!” Niên Thụy cảm thấy đau lòng cho cậu, cậu ta cho rằng thiếu niên làm nghề đặc biệt này, tuổi lại nhỏ nên không hiểu chuyện, chắc là đã bị người ta lừa rồi.
Lộ Ly không nhìn cậu ta, cũng không giải thích, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu như con thỏ nhỏ.
“Hầy…” Niên Thụy thở dài một tiếng rồi vuốt ve đầu bé thỏ.
Không biết tại sao mà cậu ta rất thích Lộ Ly, bị dáng vẻ đáng yêu của cậu thu hút, nhìn cậu mà đáy lòng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cho cậu.
Cậu ta cũng không dám hỏi quá nhiều, luôn cảm giác như thiếu niên không quá tin tưởng mình, cậu ta đè nỗi bất an trong lòng xuống, nằm trên giường lăn qua lăn lại rồi mới ngủ được.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Niên Thụy hai mắt thâm quầng đi đến công ty, trợ lý Thẩm Dương nhìn thấy thì cầm tài liệu vỗ đầu cậu ta.
“Buổi tối ngủ cho ngon đi, kem nền còn không che được quầng thâm của cậu kìa.”
“Được rồi được rồi, tôi sẽ bôi thêm…” Niên Thụy la lên rồi lại dặm kem nền.
Cậu ta rất xinh đẹp, sau khi trang điểm xong càng đẹp hơn, cậu ta mặc chiếc áo ngực, đúng là đại mỹ nhân.
Cậu ta bật livestream lên nhưng hôm nay phòng livestream có gì đó là lạ, phần bình luận cũng kỳ quái.
Niên Thụy cũng không nói nên lời vì lời nói có hơi quá đáng.
[Con đĩ da^ʍ này, tôi muốn cᏂị©Ꮒ chết nó!]
[Cưỡиɠ ɧϊếp tập thể luôn đi! Tôi thích cái này lắm!]
[Đủ rồi đó, người chết cũng không tha…]
Càng lướt xuống sắc mặt Niên Thụy càng u ám, hiện tại những người đang xem livestream đều là những người thô lỗ, cực kỳ dâʍ ɭσạи, quản lý cũng không nhìn thử.
Tức thì tức nhưng vẫn phải livestream.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Dương đứng ngoài cửa nói: “Có một ông lớn thưởng rất nhiều tiền, bảo cậu múa thoát y.”
Sắc mặt Niên Thụy không tốt, “Chúng ta livestream đứng đắn mà!”
Trợ lý cũng không còn cách nào khác, anh ta lắc đầu: “Ông lớn nói cậu nhảy thì cậu nhảy, bây giờ công ty tổn thất lớn, cậu là trụ cột nên đương nhiên sẽ áp lực hơn, không cần phải quan tâm đến phần bình luận.”
Tuy nói như vậy nhưng sắc mặt Niên Thụy vẫn rất u ám.
Cuối cùng cậu ta cũng múa thoát y, tất nhiên là không cởϊ áσ ngực mà chỉ giẫm chân lên ghế, chổng mông lên rồi kéo viền qυầи ɭóŧ ren màu trắng xuống, nhìn phần bình luận đang nịnh bợ một cách hèn mọn rồi thỏa mãn cười một tiếng.
Bán sắc thì cũng phải kiếm lại được gì chứ.
Cậu ta cố gắng nhịn đến buổi tối, đang chuẩn bị tan làm thì trợ lý say khướt đi vào.
“Mẹ nó, anh Dương, anh uống rượu à…”
Thẩm Dương vừa đến thì bổ nhào lên người Niên Thụy, cậu tránh né nhưng anh ta vẫn không buông tha, cuối cùng không khống chế nổi áp lực và tình cảm nữa, nó đã hoàn toàn sụp đổ.
“Tiểu Niên, theo tôi đi… Có được không…”
“Anh Dương, anh uống say rồi!” Niên Thụy đẩy anh ta ra, anh ta ôm eo cậu chặt như keo 520, hai người đều ngã sấp xuống trên nền đất mát lạnh.
Người đàn ông phát điên lên, anh ta ôm chặt lấy eo Niên Thụy rồi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng uy hϊếp: “Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ nói công ty cấm sóng cậu!”
“Anh!” Niên Thụy tức điên lên đạp anh ta một phát.
“A!” Người đàn ông kêu đau thảm thiết, anh ta che đũng quần lại rồi lăn lộn.
Niên Thụy thừa cơ hội nhảy ra ngoài, chỉ cảm thấy phía sau như có ma đang đuổi, cậu ta chạy đến trạm xe buýt rồi mới dừng lại thở.