Vạn Nhân Mê NPC

Quyển 1 - Chương 14: Người chơi vừa dỗ NPC vừa ch!ch/Tiểu thụ lần đầu khai bao

Sóng Biển vừa hôn lấy đôi môi đỏ thắm của thiếu niên vừa di chuyển lên, cố ý cọ vào giữa khe mông cậu.

Hắn ta buông ra để thiếu niên lấy hơi, sau đó cởϊ qυầи cậu xuống.

Dáng vẻ này lại khiến thiếu niên sợ hãi rơi lệ, run rẩy che lấy đũng quần mình.

“Đừng sợ, tôi sẽ làm chậm.”

Vì Lộ Ly đang ý loạn tình mê nên gò má đã đỏ ửng, cậu cố nén nước mắt, nhìn giống như đóa hồng xinh đẹp nhất đang ngậm sương sớm trong công viên.

Sóng Biển áp cậu lên cửa, lúc cắm vào giữa hai chân cậu thì thoải mái đâm mấy lần, sau đó dùng hai chân của mình kẹp chặt lấy đôi chân mảnh khảnh của thiếu niên rồi bắt đầu dùng sức, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi thô ráp ma sát giữa đôi chân trắng nõn của cậu.

Thiếu niên đang thiếu dưỡng khí lại hoàn hồn, cảm nhận được rõ ràng hơn, cậu bị người đàn ông xa lạ ấn lên tường cᏂị©Ꮒ chân, thậm chí có thể cảm nhận rõ hai túi tinh của Sóng Biển đang dập vào bắp đùi cậu phát ra tiếng vang “bạch bạch”.

Người đàn ông di chuyển eo ngày càng nhanh, Lộ Ly cảm thấy đùi mình đau rát, có lẽ bị rách da rồi.

Sóng Biển vẫn chưa hài lòng, hắn ta luôn cảm thấy như vậy là chưa đủ nên không thể bắn ra.

Hắn ta đưa tay trái lên nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn đáng yêu của Lộ Ly, trên dưới đều di chuyển.

Từ trước đến giờ Lộ Ly chưa từng được người khác phục vụ như vậy, mấy lần trước cậu đều bị người ta ngược đãi, kìm không được mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ, âm thanh đó lọt vào tai Sóng Biển lại giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©.

Nhưng thiếu niên đã không thể chịu đựng được cơn đau rát từ đùi, cậu không nhịn được mà cầu xin tha thứ.

“Tôi đau quá…”

“Đau ở đâu?” Sóng Biển gặm cắn tai của thiếu niên, thở gấp nói: “Nói cho tôi biết em đau ở đâu.”

“Chân tôi đau…”

“Vậy chúng ta đổi chỗ khác, em để cho tôi đâm vào có được không, để tôi đâm vào đi, nhất định sẽ khiến em thấy thoải mái.” Giọng điệu của Sóng Biển rất dịu dàng, hắn ta dùng lưỡi liếʍ láp vành tai cậu, si mê nhìn thiếu niên: “Tôi sẽ không ngược đãi em như bọn họ, em xem, tôi không hề đe dọa em.”

“Chỉ cần em vui thì sau này ở trường tôi sẽ bảo vệ em, em không cần phải sợ đám học sinh chuyển trường nữa, có đúng không nào?”

Không thể không nói, Lộ Ly đã dao động.

Vừa nghĩ đến thứ cương cứng to lớn đến đáng sợ của Sóng Biển ở giữa hai chân mình thì cậu lại khϊếp đảm, nhưng lại nghĩ đến việc bảo vệ thì cậu lại rầu rĩ.

Sóng Biển thấy thiếu niên chậm chạp không trả lời đột nhiên tay trái di chuyển nhanh hơn, ngón tay có vết chai ma sát trên qυყ đầυ khiến thiếu niên vừa sướиɠ vừa đau.

Động tác ma sát của hắn ta dần chậm lại, cẩn thận xoa nắn dươиɠ ѵậŧ nhỏ của thiếu niên, nghe thiếu niên đã không kìm được tiếng thở dốc mà rêи ɾỉ, mê hoặc lòng người, hắn ta càng tuốt nhanh hơn.

Lộ Ly cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trên biển cả, bị sóng biển ập đến lắc lư, lúc sắp xong thì đột nhiên Sóng Biển dừng lại bóp lấy qυყ đầυ cậu, giọng nói dịu dàng kề sát bên tai.

“Bé cưng, để cho tôi vào đi.”

Hai mắt thiếu niên mông lung, cậu nghẹn ngào, khó chịu nín khóc.

“Hu hu… Tôi… Tôi sợ đau, anh có thể đừng làm tôi đau được không…”

Thiếu niên biết mình có trốn cũng không được nên đỏ mắt thương lượng, cậu nói ra yêu cầu của mình, cậu rất sợ đau, hy vọng người đàn ông có thể dịu dàng một chút.

“Đương nhiên, sao tôi lại có thể cục cưng của mình khó chịu được.” Sóng Biển dịu dàng vuốt ve mái tóc của thiếu niên, lấy một chai dầu bôi trơn từ trong ba lô ra, cố gắng nhẫn nại đè nén du͙© vọиɠ xuống để chậm rãi nới lỏng cho thiếu niên.