thế giới 2: em trai tàn tật - 1
[Nhân vật lót đường đã thay đổi, Đường Đường. Đường Đường vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc, tuy không giàu nhưng đủ ăn đủ mặc, cha mẹ yêu thương, anh trai hiền lành, bản thân cậu cũng được nhiều người thích vì nhảy giỏi. Nhưng một ngày, giấc mơ tan thành mây khói. Cậu bị anh trai đẩy xuống cầu thang trường học, máu nhuộm đỏ đất, Đường Đường mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt độc ác của anh trai mình.]
[Cậu bị gãy chân, anh trai nằm trên giường bệnh gào khóc thảm thiết, tự trách mình không kịp ôm em mình lại, khiến cậu trượt chân ngã cầu thang.]
[Cha mẹ an ủi anh trai, nói anh ta không có lỗi. Những người khác cũng nghĩ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng không phải ... Rõ ràng ... Rõ ràng là anh trai cậu ... Cầu thang không có camera, mà anh trai cậu ngày thường cư xử rất được lòng mọi người. Đường Đường mấp máy môi, cuối cùng không thể nói gì.]
[Cậu cũng không thể nhảy được nữa ...]
Đường Đường tỉnh dậy trong khu bệnh viện, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa cùng mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng. Cậu cụp mắt vén chăn bông mỏng lên, chạm vào đôi chân đã bắt đầu teo cơ của mình, thở dài.
Nửa năm đầu nguyên chủ bị gãy chân, bố mẹ cậu còn dư tiền để đổ vào viện phí đắt đỏ cho cậu, nhưng từ khi anh trai vào đoàn múa thay cậu đi học, gia đình càng thiếu tiền, thậm chí 4 năm trước khi họ qua đời, họ còn không còn trả tiền viện phí cho cậu nữa, cứ để mặc con trai út càng ngày càng ít nói ở trong nhà tự sinh tự diệt.
Cho đến một tháng trước, cả bố mẹ đều chết trong một vụ tai nạn ô tô do say rượu lái xe, để lai một đống nợ nần chưa trả hết cho hai đứa con. Thụ chính thấy tình hình không ổn đã trốn mất, không những thế còn lôi em trai tàn tật ra chắn đạn, để em mình bị bọn đòi nợ đánh bể đầu, ngất đi. Đến lúc tỉnh lại cậu thấy mình đã được đem vào một phòng bệnh xa hoa.
Ngay lúc Đường Đường còn đang cảm thán "Thụ chính đúng là một tên tàn nhẫn", thì cánh cửa bị đẩy ra.
Cậu vô thức nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ dịu dàng bước vào, thụ chính chắc chắn luôn đẹp. Anh trai này của cậu luyện tập khiêu vũ nhiều năm, thân hình mảnh mai, nét mặt mềm mại, biểu cảm đang rất nóng nảy chợt nhìn thấy đôi chân đã liệt của Đường Đường dưới lớp chăn bông mỏng lại mỉm cười sung sướиɠ.
Anh ta thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn người em trai đã lâu không gặp, không hề phát ra tiếng động.
Thành thật mà nói, Đường Niệm từ nhỏ đã chướng mắt đứa em luôn hơn mình về mọi mặt này.
Thiếu niên trên giường gầy gò, nhìn anh ta với ánh mắt sợ hãi, làn da trắng nõn như ma cà rồng do nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời, từ khi anh ta bước vào cửa, cậu đã cúi đầu xuống chơi ngón tay. Cái vẻ sợ hãi yếu đuối này bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ ......
À, đúng rồi, từ lúc đứa em này bị gãy chân, bị anh trai cướp mất cơ hội tập luyện trong đoàn vũ đạo, từ lúc trộm nghe bố mẹ nói từ bỏ việc điều trị, ngôi sao luôn tỏa sáng ai ai cũng thích đã tắt ngúm.
Đường Niệm đắc ý trong lòng. Nếu không cần thiết, anh ta cũng không muốn đến gặp đứa em này.
Không khí im lặng một hồi, Đường Đường vẫn cúi đầu nghịch ngón tay, nghe người ngồi trên ghế nói.
Đường Niệm cong môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất vẻ tự hào khoe khoang: "Anh mấy ngày trước đã có người yêu, anh ấy đã trả hết số tiền bố mẹ nợ, còn trả tiền chữa bệnh cho em. Chốc nữa anh ấy sẽ đến thăm em, Đường Đường phải ngoan ngoãn, biết không?"
Đường Đường nghịch ngón tay một hồi, rũ hàng mi dày khẽ "dạ" một tiếng, nhưng trong lòng thầm kêu: Bà mẹ! Mặt dày thế, đã hại cậu liệt chân rồi lại còn hô biến kim chủ thành người yêu?
Ây dà....
Cốt truyện của thế giới này rất cũ, để trả nợ và chăm sóc cậu em trai tàn phế của mình, thỏ trắng nhỏ bé hiền lành ngây thơ không còn cách nào khác là phải bán mình cho con sói lớn độc ác.
Trong cốt truyện, Đường Niệm là một thanh niên không ngại gian khó phấn đấu đi lên, còn Đường Đường là em trai cùng mẹ khác cha, sau khi cha mẹ qua đời, Đường Niệm xin vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố H làm phục vụ, bán rượu. Trong một lần phục vụ, anh ta bị khách dê xồm, trượt chân ngã vào ghế lô của công chính, hai người gặp nhau, mở ra một câu chuyện cũ rích từ bao nuôi đến chung tình.
Tất nhiên, xích mích là điều không thể tránh khỏi trong quá trình đi đến tình yêu đích thực. Một lần tình cờ, Đường Niệm gặp một bác sĩ hiền lành yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế là cả ba người quấn quýt lấy nhau.
...
Nhìn thấy cái gật đầu rụt rè của Đường Đường, Đường Niệm hài lòng, vỗ đầu cậu như một con chó, sau đó nụ cười của anh ta chợt tắt ngúm.
Anh ta túm tóc Đường Đường, bắt cậu phải ngước lên.
"Đau......"
Da đầu cậu đau đớn, buộc phải ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt tối tăm của Đường Niệm, nước mắt sinh lý trào ra vì đau.
Đường Niệm liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, ý cười dần dần biến mất trên mặt. Anh ta thả tay, lấy một quả táo trong bát trái cây chậm rãi gọt vỏ, "Đường Đường đã lớn rồi ..." Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại làm Đường Đường rùng mình.
Quả táo gọt vỏ được cắt miếng đặt trước mắt Đường Đường, ý bảo cậu ăn đi.
Ngay lúc đó, Đường Đường suýt chút nữa tưởng mình là công chúa Bạch Tuyết bị mụ phù thủy kiêm mẹ kế cho ăn táo độc.
Cơ thể này bị dị ứng với táo, ăn vào sẽ xuất hiện những vết đỏ khắp người, nếu nghiêm trọng còn gây ra sốc, Đường Niệm là anh trai nguyên chủ, không thể không biết. Đường Đường nén giận, run rẩy ăn mấy miếng dưới đôi mắt nhìn chòng chọc của Đường Niệm.
Đường Niệm nhìn đồng hồ, cũng sắp đến lúc Kỳ Dục đến. Mấy năm nay không gặp nhau, Đường Đường lại luôn cúi đầu xuống, nên đến khi khi cơn đắc ý qua, anh ta mới nhận ra em trai mình đẹp đến mức nào.
Cơn ghen ghét nổi lên khiến anh ta không che giấu con người thật nữa, ánh mắt quét qua mặt Đường Đường như một con dao tẩm độc, sau khi chắc chắn cậu đã nuốt táo vào bụng, anh ta mới nhẹ nhõm rời đi gọi điện thoại.
Trước khi cửa đóng lại, Đường Niệm nhìn thiếu niên kia đã ngứa ngáy khó chịu gãi gãi liên tục trên giường bệnh, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để "tình cờ" phá hủy đi gương mặt đấy.
...
Khi mọi người rời đi, Đường Đường mới dừng lại động tác, bình tĩnh nói: "Hệ thống, chữa lành vết mẩn ngứa trên mặt tao được không, nhân tiện giảm bớt một chút chứng teo cơ nữa thì càng tốt."
[Hệ thống: Được, ngoài ra, vì ký chủ đã đạt được hết mục tiêu ở thế giới trước, trung tâm mua sắm đã được mở khóa, còn có một gói quà tặng cho người mới.]
[Quà dành cho người mới: một gói nhỏ trông bình thường, nhận được gì còn tùy thuộc vào may mắn ~]
Những vết đỏ trên mặt mờ đi trong lúc hệ thống say sưa nói. Đường Đường tò mò kiểm tra ,chắc chắn mình đã lấy lại được làn da trắng nõn rồi, mới quay sang xem quà tặng.
[Ding dong, chúc mừng bạn đã nhận được: Mùi thơm cơ thể: Tinh khiết (sạch sẽ, thanh thoát, lại có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ, bạn đoán thử xem là mùi gì?)
Chúc mừng bạn đã nhận được: Viên thuốc đẻ con (nói nhỏ nghe nè, thuốc này có thể làm nam giới có bầu đó nha)]
Đường Đường còn chưa kịp phản ứng gì với cái thuốc đẻ con quái quỷ này, cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi, Kỳ Dục vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một thiếu niên mặc áo bệnh viện rộng đang ngồi trên giường bệnh, thiếu niên rất ngoan ngoãn, mắt hơi cụp xuống, rũ hàng mi dày nhìn về phía hai chân, ánh nắng vàng rắc lên người, phác họa đường nét có phần mỏng manh của cậu.
Hình như đã lâu không gặp ánh mặt trời, làn da có chút trắng bệch, áo bệnh viện rộng rãi không che được làn da non nớt nơi xương quai xanh, nhìn kỹ, trên đó có những mảng vết đỏ trông giống như vừa trải qua một trận mây mưa.
Thơ ngây và gợϊ ȶìиᏂ, trong sáng và dâʍ đãиɠ tại thời điểm này hòa vào nhau vô cùng nhuần nhuyễn.
Mắt Kỳ Dục tối sầm lại, tiếng mở cửa đã làm người trên giường hoảng hốt. Thiếu niên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với hắn.
Người đàn ông đứng ở cửa mặc một bộ âu phục, sống mũi cao, gương mặt anh tuấn, có chút hoang dã, giống như một con báo khó chiều. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hứng thú vồ mồi của người đàn ông dấy lên. Đường Đường run rẩy vai, hơi lùi về phía sau.
"Ngài Kỳ, sao anh không đi vào?"
Đường Niệm đứng sau lưng người đàn ông, cất chất giọng ấm áp hỏi, anh ta thấp hơn Kỳ Dục nhiều nên tầm nhìn bị chặn. Còn tưởng cái đầu heo sưng phồng làm Kỳ Dục giật mình, đang đinh giải thích cho em trai, người đàn ông phía trước đột nhiên cất bước.
Không còn bị chắn, Đường Niệm sững người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trên giường.
Kỳ Dục bước đến giường bệnh, hai mắt tối sầm lại, vừa rồi khi ở cửa đã ngửi thấy một mùi rất thơm nhàn nhạt trong không khí, đến gần mới nhận ra đó là mùi thơm cơ thể của thiếu niên này.
Không gọi được tên mùi hương này, có cái gì giống như tuyết trên đỉnh núi, lạnh lùng lãnh đạm nhưng lại làm thần kinh của hắn như bị cào.
Kỳ Dục xoa xoa ngón tay, hắn bao dưỡng Đường Niệm chỉ vì cảm thấy Đường Niệm có khí chất khá trong sạch, hôm nay đến bệnh viện thăm em trai, chỉ là chiều tình nhân một chút, nhưng ngờ đâu gặp người thật rồi lại thấy.... Em trai ngon hơn anh mình nhiều.
"Cổ bị làm sao vậy?" Kỳ Dục cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc cổ trắng nõn của Đường Đường, lại lén lút nhìn vòng eo thon thả chỉ một cánh tay là có thể ôm trọn của cậu, hỏi.
Giọng nói trầm trầm hấp dẫn của người đàn ông khiến Đường Đường cứng đờ người, một lúc sau mới nắm tay lí nhí: "Dị ứng...táo."
Kỳ Dục liếc nhìn mấy miếng táo còn lại sắp bắt đầu bị oxy hóa, lại liếc nhìn Đường Niệm, tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó.
Lúc này sắc mặt của Đường Niệm đã vô cùng xấu xí, anh ta hít một hơi, dịu giọng trấn an, "Anh xin lỗi Đường Đường, anh quên mất em không ăn được táo."
Đường Đường lễ phép lắc đầu, không nói chuyện.
Trong nguyên tác, em trai dị ứng quá nặng, thậm chí còn không nói được lời nào, ngày hôm sau khi Kỳ Dục rời đi, thụ chính thiết kế một tai nạn "vô tình" để làm hỏng khuôn mặt đẹp của cậu.
...
Kỳ Dục im lặng, giọng nói trầm trầm hấp dẫn như tiếng đàn Cello: "Nếu vết thương trên trán em trai cậu đã lành, thì đưa em về nhà sống chung đi. Đứa nhỏ này vận động hạn chế, ở bệnh viện không ai chăm sóc."
"Không!" Đường Niệm vặn vẹo mặt, định từ chối, nhưng vừa nói một chữ đã phản ứng kịp, bình tĩnh lại, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Ý em là... chuyện này phiền phức cho anh quá. Anh trả nợ cho nhà em, trả phí điều trị cho Đường Đường vậy là đã quá đủ rồi."
Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, chậm rãi ám chỉ Kỳ Dục rằng hắn giúp đủ rồi, cho dù không lo cho Đường Đường, anh ta cũng sẽ đồng ý lên giường hầu hạ.
Kỳ Dục có chút kinh ngạc nhìn anh ta, không rõ ẩn ý nói, "Tôi nhớ cậu lo lắng cho em lắm mà? Hay là ..." Hắn híp mắt, giọng điệu đột nhiên nguy hiểm, "Cậu lừa tôi?"
Đường Niệm giật mình, áp xuống trái tim kinh hoàng, anh ta cười đáp lại, "Sao em dám. Đường Đường thật đi lại không tiện, em sợ em ấy gây rắc rối làm anh giận."
Trong sự thăm dò mơ hồ của người đàn ông, Đường Niệm trên mặt mang theo nụ cười, nhưng lại cắn chặt răng.
Anh ta rất hối hận, lúc Đường Đường vô tình bị bọn đòi nợ đánh bị thương đưa đến bệnh viện, Đường Niệm cũng không định quan tâm, nhưng cơ hội này quá tốt, để Kỳ Dục yêu thương mình hơn, anh ta lấy chuyện này làm cái cớ, giả vờ bất đắc dĩ lắm mới đồng ý nhận lời bao dưỡng của Kỳ Dục.
Mấy ngày nay anh ta cứ lần lữa chưa cho Kỳ Dục không lên giường cùng mình, ngày nào cũng giả làm anh trai tốt lo lắng cho em, muốn làm người đàn ông này thương hại, ai ngờ giả đò đến mức Kỳ Dục nổi hứng đòi đi thăm bệnh, còn muốn đem Đường Đường về nhà Kỳ.
Kỳ Dục nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tôi biết cách đối xử, cậu cứ yên tâm," Hắn hơi quay người nhìn trợ lý của mình nói, "Mang cho tôi chiếc xe lăn thông minh công ty mới phát triển."
Trợ lý gật đầu, ra ngoài gọi điện thoại.
Đường Đường ngồi ở trên giường, thận trọng lén lút liếc mắt nhìn người đàn ông có thể khiến anh trai mình sợ hãi, nhưng vừa nhìn trộm đã bị đôi mắt đen láy của người đàn ông này bắt quả tang.
Cậu giật bắn mình, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Đường Niệm bây giờ tràn đầy hối hận, khó chịu đứng phía sau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ Dục thấy thiếu niên nhỏ hoang mang lúng túng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
-
Hệ thống càng ngày càng tiến hóa á nó nói chuyện bắt đầu thêm máy câu cảm thán rồi =))) cuối truyện nó còn tự lên mạng tìm tên đặt cho mình =)))
Màn đêm mát mẻ như nước, biệt thự rực rỡ ánh đèn.
Kê đơn thuốc chữa dị ứng trong bệnh viện, lại trở về nơi Đường Đường ở trước đây thu dọn đồ đạc, lúc về đến nhà họ Tề cũng đã đến giờ ăn tối.
Cô giúp việc bưng cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Bữa tối kiểu Trung Quốc được đặt trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch theo phong cách Bắc Âu. Kỳ Dục ngồi ở ghế chính, còn Đường Đường và Đường Niệm ngồi ở hai bên trái phải. Trong phòng ăn không có ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh bát đũa va chạm vào nhau.
Đường Đường mang thân thể gầy yếu, làn da trắng tuyết nhiều năm không thấy mặt trời có chút tái nhợt, lúc này đang yên lặng ngồi trên xe lăn do Tập đoàn nhà Kỳ phát triển, cúi mặt ăn cơm, ngay cả đồ ăn cậu cũng chỉ dám gắp trên những đĩa gần mình nhất, giọng nói nhỏ nhẹ, làm người chỉ muốn yêu thương. Thậm chí còn làm người ta cảm thấy cậu như bé mèo con luôn đề phòng thế giới bên ngoài đầy sợ hãi này, chỉ cần một ngọn cỏ lay cũng có thể giật mình bỏ chạy.
Kỳ Dục âm thầm liếc nhìn thêm vài cái nữa, dùng đũa gắp một miếng sườn lên đĩa sứ trước mặt cậu, nói: "Ăn thêm thịt đi, sau này đây cũng là nhà của em, đừng ngại."
Đũa và đĩa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ, Đường Đường ngẩng đầu khỏi chén cơm, ngơ ngác nhìn miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa sứ trắng.
Kỳ Dục gắp thức ăn cho cậu xong lại ưu nhã ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Ở bên kia bàn ăn, bàn tay đang cầm bát canh của Đường Niệm hơi khựng lại, sau đó anh ta đặt bát canh đến trước mặt Kỳ Dục như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói: "Món canh của dì Trần hôm nay khá ngon, anh nếm thử xem."
Nghe tiếng anh trai mình, Đường Đường hoàn hồn trở lại, và cơm hai ba lần rồi thưa dạ nói: "Em.. em ăn xong rồi. Em xin phép đi trước ạ."
Vừa dứt lời, cậu nhấn nút xe lăn, chạy vào thang máy lên tầng hai, hớt hơ hớt hải như chạy trốn.
Trên chiếc đĩa sứ trắng, miếng sườn xào chua ngọt đỏ au hấp dẫn vẫn còn nguyên, lặng lẽ nằm đó.
Chờ trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, Đường Niệm mới đặt đũa xuống. Anh ta luôn hiểu vẻ dịu dàng của mình hấp dẫn đến mức nào, nên cố ý làm dịu vẻ mặt, trưng bày ra bộ dạng có-thể làm-tất-cả-cho-em-trai đã chuẩn bị từ trước, nở nụ cười có phần ẩn chứa nỗi đau, ám chỉ nói:
"Cảm ơn ngài Kỳ, anh trả hết nợ cho gia đình, còn trả hết tiền thuốc men cho Đường Đường. Em sẽ phục vụ anh thật tốt theo thỏa thuận trước đó."
Kỳ Dục nheo mắt, từ từ khuấy chiếc thìa trong tay, không phải hắn không hiểu ý tứ của Đường Niệm, chỉ là hắn đang lơ đãng nghĩ, làm sao để biến mèo con sạch sẽ kia thành của riêng mình.
Một con vật nhỏ luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài, nhưng nếu dang tay ra, nó lại không thể từ chối mà lao vào, thậm chí cuối cùng còn lật lại cái bụng mềm mại, dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ lòng bàn tay, grừ grừ nhẹ nhàng trong cổ họng, chỉ cần nghĩ thôi Kỳ Dục đã nôn nóng không chờ nổi.
...
Trời đã khuya, căn phòng Kỳ Dục chuẩn bị cho Đường Đường không quá lớn, nhưng bởi vì chủ nhân căn phòng bày biện không nhiều đồ nên có vẻ hơi trống trải.
Đường Đường không thích nơi quá sáng nên đã sớm tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, ngồi trên xe lăn, lấy một bộ đồ ngủ vào phòng tắm, chật vật tự tắm rửa xong, rồi lại thở hổn hển bò ra khỏi bồn tắm mặc quần áo.
Chưa kịp cài cúc áo thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Đường Đường dừng lại, nhìn về phía cửa, thấp giọng hỏi: "Là ai?"
Cánh cửa im lặng, một giọng đàn ông trầm thấp phát ra.
"Là tôi, mở cửa."
Đường Đường nhướng mày, mò đến nhanh vậy? Cậu còn tưởng mình phải đợi ít nhất hai ngày.
(chiếc công thiếu nghị lực =)) )
Chỉnh lại vẻ mặt, Đường Đường không mở cửa, thận trọng hỏi: "Ngài Kỳ, ngài có chuyện gì vậy?"
"Em bị dị ứng, tôi đến bôi thuốc cho em." Ngoài cửa, Kỳ Dục khoanh tay, vẻ mặt bình thản như thường nhưng ánh mắt lại sâu không đáy, không đợi Đường Đường từ chối lại nhàn nhã bồi thêm một câu, "Đừng để anh trai em lo lắng."
Bên trong cửa không có động tĩnh gì, nhưng Kỳ Dục cũng không lo lắng, ngược lại thầm đếm ngược vài con số, đếm đến 0, cánh cửa đóng chặt cũng được mở ra.
Kỳ Dục cong môi nhìn vào trong.
Căn phòng có chút tối, Đường Đường thay đồ ngủ, cứng đờ ngồi trên ghế, hình như vừa mới tắm xong, bộ đồ ngủ cài sai nút, tóc đen hơi ướt, môi đỏ mọng.
Ngay cả mùi thơm cơ thể quyến rũ lòng người cùng ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp đều như tiếp tay cho trận mở màn da^ʍ mỹ sắp tới này.
Kỳ Dục ánh mắt tối sầm lại, cổ họng khẽ lăn.
Đường Đường chỉ mở ra một khe cửa, cứng đờ một hồi mới cho hắn vào, nói nhỏ: "Phiền ngài rồi."
Kỳ Dục vào phòng, đóng cửa xong trong phòng càng ngày càng tối, mặc dù có thể nhìn rõ, nhưng hai người ở cùng nhau có vẻ quái quái.
Đường Đường xấu hổ nói: "Để em bật đèn." Sau đó cậu quay xe lăn đi bật đèn.
"Không," Kỳ Dục ngăn cậu lại, nhìn về phía giường cách đó không xa hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Đường Đường biết hắn đang nói giúp cái gì, siết chặt tay, giọng vo ve như mũi kêu, "Cảm ơn, em tự..."
Thấy cậu khăng khăng từ chối Kỳ Dục cũng không ép, lấy thuốc mỡ trong túi ra đọc hướng dẫn sử dụng, nghe tiếng lách cách phía sau. Chỉ một chốc, tiếng nói còn mang theo giọng mũi của Đường Đường từ sau lưng vang đến.
"Được ạ."
Kỳ Dục quay lại, cừu non đã nằm trên nệm chăn trong bóng tối sắp bị hiến tế cho ác quỷ nhưng không hề hay biết.
Đường Đường thân hình xinh đẹp, chân dài không thể động đậy, eo rất nhỏ, nhưng lại hơi gầy, lộ cả đường nét sống lưng và xương bướm, làn da trắng nõn mỏng manh còn nổi những vệt đỏ rải rác.
Kỳ Dục hít sâu một hơi, ỷ Đường Đường quay lưng không nhìn thấy, hắn không thèm che dấu du͙© vọиɠ của mình nữa, ngồi ở bên giường, dùng ngón tay bôi thuốc mỡ lên vết đỏ trên người.
Khoảnh khắc đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào lưng, Đường Đường cứng đờ nằm
trên giường không dám nhúc nhích.
Động tác hắn rất nhẹ, thuốc mỡ trên đầu ngón tay chậm rãi bôi lên vết đỏ, người đàn ông không nói, chỉ lặp lại động tác, dần dần Đường Đường mới thả lỏng một chút.
Thân hình to lớn của Kỳ Dục ẩn nửa trong bóng tối, dưới ánh sáng màu vàng, hắn từng li từng tí xoa lên những vết đỏ này, ánh mắt càng ngày càng tối, bị mắc kẹt trong tìиɧ ɖu͙©, khiến hành động bôi thuốc có chút mập mờ không đứng đắn.
Một lúc sau, người phía sau rốt cuộc ngừng động tác.
"Được.... Được rồi... a ..."
Đường Đường chưa kịp nói xong liền mở to mắt, trên người truyền đến độ ấm của người khác, cậu bị người đàn ông từ phía sau ôm vào lòng, hắn giống như dã thú, cắn cắn da thịt sau gáy cậu.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ Đường Đường, đôi môi ẩm ướt ấm áp mυ'ŧ chặt lấy da thịt, cắt đứt sự khϊếp sợ ngẩn ngơ của Đường Đường.
Cậu giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay bạo ngược này, nhưng lại bị Kỳ Dục ôm chặt, nghe thấy người vừa dịu dàng bôi thuốc cho cậu khẽ cười.
Hắn nói, "Bé yêu, lúc em cho tôi vào phòng chẳng phải đã biết tôi muốn làm gì rồi sao?"
Tai Đường Đường bị giọng nói hấp dẫn của người đàn ông làm choáng váng, mặc dù trong lòng đã bắt đầu khao khát, nhưng vẫn kinh hãi giãy dụa theo tính cách nhân vật: "Không, không phải."
Cậu úp mặt vào gối, sợ tới mức sắp khóc, giọng nức nở, "Ngài Kỳ, xin ngài .. đừng.... Anh trai.... không thể."
Kỳ Dục lật người cậu lại, nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hoe của Đường Đường, lòng ngứa ngáy. Hắn nở nụ cười, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp trai lại càng trở nên đẹp trai hơn, "Ấm ức thế à... Nhưng mà, em làm tôi nứиɠ quá rồi, phải làm sao bây giờ?"
Kéo bàn tay nhỏ bé của thiếu niên đặt lên khối căng phồng như quả bóng dưới quần, Kỳ Dục cong môi dỗ dành: "Hay là vậy đi, nếu trong hai mươi phút em làm tôi bắn, tôi sẽ tha cho, nếu không ... ... " Hắn lấp lửng, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Nếu không, tôi làm em không khép nổi chân.
Cây súng quá to, dọa Đường Đường sợ tới mức nước mắt rơi không tự chủ được, nghẹn ngào muốn từ chối, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Dục.
Đây là người có thể khiến anh trai mình sợ hãi ...
Cậu bối rối, một lúc sau mới rụt rè đưa tay sờ lấy thắt lưng của người đàn ông, đôi mắt nhòe lệ không dám nhìn.
Kỳ Dục tùy tiện đặt một chân lên mép giường, nhìn Đường Đường vụng về tháo thắt lưng, bàn tay nhỏ gầy cầm dươиɠ ѵậŧ tráng kiện nóng hổi bên trong ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, suồng sã nhìn động tác tiếp theo của Đường Đường .
Nhưng người đang bị Kỳ Dục nhìn lại giữ chặt dươиɠ ѵậŧ, bất động. Cho đến khi Kỳ Dục nghĩ Đường Đường đã hối hận, Đường Đường lại lấm lét nhìn hắn một cái, rụt rè thì thào nói: "Em ... không với tới."
Đường ảnh đế rất cạn lời, cậu cũng muốn chết đi được, nhưng phần cứng không cho phép, cậu không thể động đậy chân được mà.
"..."
Không khí yên lặng trong chốc lát, Kỳ Dục đột nhiên bật cười, leo lên giường quỳ trước đầu Đường Đường, cầm dươиɠ ѵậŧ to của mình xoa xoa đầu nấm lên đôi môi hồng của cậu cười nói: "Được rồi, bé yêu lại đây ." ... "
-
Ông Đường diễn cảnh thảo mai dẹo dẹo toy xem mà mệt giùm. Bị cái gu mấy cha công nó vậy thì thôi đành chịu chứ biết sao giờ =)))
Căn biệt thự im ắng tắt gần hết đèn, chỉ có một ngọn đèn ngủ ấm áp trong phòng ngủ ở lầu hai, tỏa ra ánh sáng dịu dàng phủ lên người đàn ông triền miên trên giường lớn.
Người đàn ông cao lớn hiên ngang cởi bỏ lớp âu phục ngụy trang, làn da màu bánh mật cùng thân hình tam giác ngược hoàn hảo khiến cánh mày râu ghen tị, hắn chống một tay lên tường, cơ bắp trên cánh tay hơi phồng lên, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ trắng kiện cạ lên miệng thiếu niên trắng nõn yếu ớt dưới thân.
Qυყ đầυ đầy đặn rỉ dịch nhầy cọ xát đôi môi mỏng manh của thiếu niên thanh niên, ra hiệu cậu mở miệng.
Cảm giác truyền đến từ cánh môi rất rõ ràng, mùi khô nóng tanh táo đặc trưng của dươиɠ ѵậŧ xộc vào mũi, đôi mắt như nai con đầy nước mắt nhìn hắn gần như khẩn cầu.
Người đàn ông mỉm cười, bàn tay to không chút mềm lòng tóm chặt lấy cái cằm thiếu niên, từ từ chen đầu khấc nhớp nháp vào trong cái miệng đỏ mọng đã bị cạ sưng hồng của cậu.
Tư thế bán cưỡng bức khiến Đường Đường chỉ có thể ngẩng đầu lên, dùng hai tay chống lên cặp đùi cường tráng của Kỳ Dục, miệng nhét đầy gậy thịt, mùi tanh đặc trưng của dươиɠ ѵậŧ tràn ra trong miệng.
Đường Đường hai mắt đỏ lên, giả vờ bất cẩn nuốt nước bọt, dùng cái miệng mềm mại ấm áp chủ động ấn vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông, khiến hắn phát ra tiếng thở dốc khàn khàn.
Kỳ Dục thở ra một hơi, thấy dươиɠ ѵậŧ còn chưa nhét hết vào nơi ấm áp, hắn cũng không miễn cưỡng, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu, chậm rãi đút vào.
Đường Đường tựa vào hai cái gối, cái miệng tinh xảo nhét đầy dã thú hung dữ, gậy thịt lăn qua điểm mẫn cảm của hàm trên và mặt lưỡi, càng ngày càng sâu, cố gắng nhét hết vào trong cổ họng cậu.
Kỳ Dục sướиɠ đến cơ eo và bụng căng cứng, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© được bao bọc trong khoang miệng mềm mại trơn bóng, vật sưng tấy đè nặng lên lưỡi thiếu niên, cử động hông tàn nhẫn thọc vào rút ra.
......
Một lúc lâu trôi qua, Đường Đường hai mắt đỏ hoe, há to mồm, nước bọt sắp bị gậy thịt thọc tràn ra ngoài, chỉ có thể cố gắng nuốt nuốt, cổ họng vô tình siết chặt qυყ đầυ, cơn kɧoáı ©ảʍ mạnh như điện giật khiến người đàn ông rùng mình.
"Mẹ nó......"
Người đàn ông khẽ mắng một tiếng, dươиɠ ѵậŧ vốn đã cắm sâu lại bị đẩy tiếp vào, chọc tít vào trong khiến cổ họng Đường Đường theo phản xạ co giật, hắn thoải mái thở dài.
Dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc cắm thẳng vào cổ họng thanh tú mềm mại, thiếu niên chưa trải sự đời muốn nôn khan, nước mắt sinh lý trào ra, nức nở đẩy chân người đàn ông.
Một lớp mồ hôi mỏng lăn trên cơ bắp màu mật ong của Kỳ Dục, bàn tay to có vết chai mỏng chạm vào khuôn mặt nhỏ trướng phồng dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên, giọng nói khàn khàn đầy du͙© vọиɠ, "Bé cưng ... sắp hết giờ rồi. "
Chùm lông rậm xung quanh dươиɠ ѵậŧ dính chặt vào mặt Đường Đường, khoang mũi tràn ngập mùi hỗn loạn của hormone sinh dục nam, Đường Đường bị chơi đến thất thần, chỉ biết há miệng lắc lư, đôi môi đỏ mọng không ngừng phun ra nuốt vào quái thú to lớn, mãi đến khi nghe tiếng ác ma Kỳ Dục vang lên, cậu mới hoàn hồn.
Thân thể trắng nõn như ngọc đột nhiên cứng đờ, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì kinh khủng, xuân sắc nơi khóe mắt của Đường Đường rút lui đi mất, mặc kệ khóe miệng đau đớn, cậu khẽ ngẩng đầu, cái đầu bù xù đong đưa lên xuống mυ'ŧ mát, cố gắng làm hài lòng cây dươиɠ ѵậŧ nóng hổi trong miệng.
Kỳ Dục hít một hơi khí lạnh, chống lại ý muốn bắn tinh, cổ họng khô khốc của Đường Đường đã dần dần nới rộng, mỗi lần đút vào đều sung sướиɠ cảm nhận được sự co thắt từng hồi sâu trong cổ họng.
Sau vài phút nữa, hắn thở hồng hộc, rút
dươиɠ ѵậŧ hung dữ của mình ra, xé toạc bộ đồ ngủ của Đường Đường, cúc áo bung ra, bàn tay to tiếp tục thô bạo xé rách quần của thiếu niên phía dưới.
"Ưʍ..."
Tiếng xé vải vang lên rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh, Đường Đường bị hắn che miệng, chỉ có thể cố gắng đẩy bàn tay hắn ra, khẽ rêи ɾỉ trong nước mắt.
Kỳ Dục không màng cậu giãy dụa, chạm vào làn da trắng nõn tinh tế dưới thân, đôi chân rắn chắc chèn vào giữa tách mở cặp chân yếu ớt của Đường Đường, ngón tay chạm vào cửa huyệt, thô lỗ khuyếch trương.
Kỳ Dục trịch thượng từ trên cao nhìn xuống, vừa khuếch trương vừa đánh giá mỹ nhân thân ngọc dưới háng, ánh mắt quét từ chiếc cổ thiên nga trắng muốt đến lỗ hậu mềm mại hồng hồng đang bị ngón tay đâm vào. Đôi mắt người đàn ông càng trở nên tối hơn, đầu khấc khổng lồ cũng không khống chế được tiết ra dịch nhầy.
Lỗ hậu bắt đầu trở nên mềm mại, hai ngón tay khuấy động ruột thịt, nước da^ʍ từ lỗ nhỏ chảy ra bắt đầu thấm ướt kẽ mông. Dưới sự xâm chiếm, lỗ nhỏ bắt đầu bớt rụt nè, chờ đến khi thấy đã đủ ướt mềm, Kỳ Dục mới thả bàn tay đang bịt miệng Đường Đường ra, lật người lại, ôm cậu vào thân thể nóng hừng hực của hắn.
Cây gậy thịt nóng hổi cọ xát kẽ mông, háo hức thăm dò cửa huyệt, như thể giây tiếp theo nó sẽ phá cửa xông vào cái động chắc chắn sẽ làm nó sung sướиɠ.
Trên người, lực hấp dẫn và sự áp chế độc đoán của người đàn ông khiến trái tim thiếu niên đập thình thịch. Đường Đường bất lực, sợ hãi nắm chặt khăn trải giường, khàn giọng nhẹ nhàng nghẹn ngào nói: "Đừng, ngài Kỳ, ngài là người yêu của anh trai, ngài không thể..."
Động tác của Kỳ Dục khựng lại, nhưng lại mỉm cười, "Người yêu? Anh trai em nói em thế à?"
Lời còn chưa dứt, dưới thân đã thúc mạnh, gậy thịt hung hăng cắm sâu vào trong hoa cúc, nghiền nát thành ruột, xoáy thẳng đến nhụy hoa!
"A ——"
Thịt ruột dâʍ đãиɠ ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, Đường Đường bị đâm đến mất tiếng, đau đớn hòa cùng sung sướиɠ khiến thiếu niên chưa từng nếm qua hương vị tìиɧ ɖu͙© không thể chống đỡ nổi.
Kỳ Dục liếʍ môi, đầu lưỡi liếʍ láp xương bướm của người dưới thân, vừa mυ'ŧ vừa để lại dấu đỏ, mặc kệ lỗ hậu vẫn còn ngây ngô, ra sức nhấp mạnh. Hắn ghé vào tai Đường Đường cười xấu xa, "Vậy thì ... quan hệ với người yêu của anh trai mình thì gọi là gì nhỉ?"
"A a a ... đau quá ... ư ..."
Đường Đường hai mắt thất thần hét lên một tiếng, cậu nắm lấy ga giường dưới thân, cảm giác được dươиɠ ѵậŧ quất vào thành ruột. Trực tràng không quen bị dị vật xâm nhập, theo bản năng co rút lại muốn đẩy ra, nhưng sự co rút này càng làm gã đàn ông đang ȶᏂασ cậu phía trên thở hổn hển, lại càng nắc mạnh hơn.
Kỳ Dục bị vách thịt non nớt mềm mại quấn chặt, điên cuồng cử động eo hông, xuyên qua từng lớp thịt ruột. Hắn cắn vành tai Đường Đường, trêu ghẹo nói nhỏ bên tai: "Đĩ nhỏ..."
"Ư...... A a a, ngài... ngài Kỳ...... xin ngài... a ..a... anh trai."
Mông thịt bị đánh vào lạch bạch rung động, gậy thịt mỗi lần đâm vào lại thúc đến điểm da^ʍ, đau đớn dần rút đi, một luồng tê dại lạ lẫm quét qua toàn thân, Đường Đường đã không còn nói được gì hoàn chỉnh, nước mắt lã chã thấm ướt gối mềm.
"Đĩ nhỏ, khe khẽ thôi ... Anh trai em chốc nữa sẽ trở lại đấy."
Kỳ Dục thở dốc che miệng cậu lại, càng cử động mạnh hơn. Dươиɠ ѵậŧ chằng chịt gân xanh đánh bạch bạch vào mông, để lại những vệt hồng, mỗi lần đập đều làm thịt mông mềm dâʍ đãиɠ gợn sóng.
"Ưm ... a ... a ..."
Đường Đường nhẹ nhàng rêи ɾỉ trong lòng bàn tay của người đàn ông, giường lớn lắc lư qua lại, tuyến tiền liệt bị đánh mạnh sinh ra kɧoáı ©ảʍ quá đáng sợ, cậu nấc lên một tiếng, đột nhiên co rút thành ruột, quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể.
"Đừng ... đừng đâm nữa ... ư, quá ... a ... sâu quá ... aaaa ..."
Thiếu niên non nớt chưa trải sự đời bị một người đàn ông trưởng thành lão luyện đè dưới háng ȶᏂασ liên tục đến mê sảng, cậu chưa từng trải qua kɧoáı ©ảʍ kịch liệt như thế.
Đang lúc giao hợp, cửa phòng bị gõ hai tiếng cốc cốc.
"Đường Đường, em ngủ chưa?"
Giọng Đường Niệm xuyên qua phiến cửa truyền đến hai người họ
Động tác đong đưa khựng lại, Đường Đường trợn to hai mắt, đột nhiên căng thẳng, lỗ nhỏ vì sợ hãi co rút càng chặt hơn.
Kỳ Dục thoải mái thở dài, giảm tốc độ nhấp lại, buông lỏng tay ra, khàn giọng ghé vào lỗ tai cậu, "Bé yêu, trả lời anh mình đi."
Đường Đường suýt chút nữa phát ra âm thanh, cậu cắn chặt cánh tay, chờ Đường Niệm nghĩ mình ngủ rồi, bỏ đi.
Ngoài cửa Đường Niệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng thơ ngây kèm quần âu dài, sự bực bội tràn lan trên gương mặt vốn luôn diễn vẻ dịu dàng, mất kiên nhẫn gõ cửa thêm lần nữa.
"Em ngủ chưa? Sao trong phòng vẫn sáng đèn?"
Phòng của Đường Niệm ở ngay bên cạnh Đường Đường, hôm nay bị Kỳ Dục gọi vào phòng ngủ, đang háo hức chờ bị thông, ai biết người đàn ông này khi đến quần áo còn nguyên, nói công ty có việc gấp rồi bỏ đi, bảo Đường Niệm ở trong phòng đợi, quá 11h hắn vẫn chưa về thì tự về phòng mình ngủ.
Nói xong, người đàn ông đi mất, không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Nhà Kỳ có camera an ninh, phòng làm việc là nơi quan trọng nhất, với tình trạng hiện tại của Đường Niệm, anh ta muốn đến văn phòng xem thử cũng không được, chỉ biết ngồi trong phòng đợi, đến mười một giờ Kỳ Dục vẫn chưa trở lại.
Anh ta ôm một cục tức chuẩn bị trở về phòng, trên đường đột nhiên nhớ tới hôm nay Kỳ Dục gắp thức ăn cho Đường Đường trên bàn cơm, nghĩ đến gương mặt đẹp xuất sắc của của Đường Đường, Đường Niệm cảm thấy vẫn cần phải cảnh cáo đứa em ngu dốt này.
Ở ngoài cửa, Đường Niệm biết tên tàn phế kia đang gắng sức ngồi dậy, cũng không muốn nói chuyện với cậu, cân nhắc một lúc mới nói: "Ngài Kỳ không thích ồn ào, mấy ngày nay em đừng ra khỏi phòng, chúng ta gây nhiều phiền phức cho người ta lắm rồi, biết không?"
Trên giường, Kỳ Dục điên cuồng cử động, dươиɠ ѵậŧ lớn lướt qua thịt ruột bao chặt, đâm đến tận sâu, thì thầm vào tai thiếu niên "Anh trai em nói sai rồi, ngài Kỳ thích nghe tiếng đĩ nhỏ rên nhất, rên bao nhiêu cũng nghe."
Sướиɠ quá ... không chịu được nữa rồi a a a a ...
Liên tục bị đâm vào, Đường Đường thút thít, run run run giọng trả lời Đường Niệm: "Em... em biết."
Đường Niệm nghe tiếng em trai run rẩy, nghĩ là cậu đang sợ hãi lắm, nên nhẹ giọng hơn: "Đường Đường, em phải ngoan ngoãn, đừng làm trái ý anh trai."
"Ưm ......"
Anh trai đang nói chuyện ngoài cửa, dươиɠ ѵậŧ to lớn của người yêu còn đang ra vào trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ sinh ra khi "nɠɵạı ŧìиɧ" làm ngón chân Đường Đường co quắp, cậu sợ hãi bình tĩnh lại, run giọng nói: "Em... đang trên giường... chuẩn bị đi ngủ. "
Dươиɠ ѵậŧ bị thành ruột ướŧ áŧ kẹp chặt, Kỳ Dục ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Đường Đường, hưng phấn phát ra tiếng cười trầm thấp: "Lỗ da^ʍ của đĩ nhỏ kẹp chặt quá, tôi không nhúc nhích được rồi."
Đường Đường đã không nghe nổi anh trai đang nói cái gì. Cậu bị Kỳ Dục đè dưới thân, thịt ruột đỏ mọng phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ đàn ông.
Người đàn ông rút dươиɠ ѵậŧ ra, chỉ chừa phần đầu ở cửa huyệt, rồi lại thô bạo cắm phụt vào, nghiền nát điểm da^ʍ, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến cậu run lẩy bẩy, sướиɠ đến mức không nhịn được nữa, ê a rêи ɾỉ xin tha như mèo kêu.
Kỳ Dục thở phì phò, chuyển động thắt lưng thô bạo dập xuống, tiếng vỗ nhỏ không ngừng lớn lên bên tai Đường Đường, vừa sợ vừa sướиɠ, cậu không tự chủ được mở to hai mắt, mông lung dùng lỗ nhỏ ướt dầm dề chào đón dươиɠ ѵậŧ đến va chạm.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi, anh về phòng trước, nhớ lời anh dặn đấy."
Không, đây... đây là người yêu của anh trai, dươиɠ ѵậŧ của người yêu anh trai đang điên cuồng ȶᏂασ cậu tới tấp.
Nhận thức này khiến Đường Đường suy sụp, cậu liều mạng giãy dụa. Cậu cố gắng thít chặt thành ruột cố gắng làm dươиɠ ѵậŧ dừng lại, nhưng cái này càng làm cho Kỳ Dục hưng phấn hơn, không thèm để ý tới Đường Niệm đang ở ngoài cửa, bang bang bang đâm vào.
Đôi môi non nớt cắn đến đỏ tươi, tiếng thút thít cố nén lại, điểm da^ʍ bị đánh mạnh, bị nghiền nát từng đợt một. Một đợt nước da^ʍ ào ào phun ra, đổi lấy dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể càng bành trướng to hơn.
Kỳ Dục cắn lỗ tai cậu, hông vẫn không ngừng nắc, dùng từ ngữ nặng nề thô tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, "Đĩ nhỏ, anh trai em đang ở ngoài cửa, em lại trong này làʍ t̠ìиɦ với người yêu của anh, bị ȶᏂασ nước chảy lênh láng cả giường, đĩ nhỏ thật là da^ʍ."
Đường Đường phát run, cậu khóc thút thít lắc đầu, nghe tiếng mở cửa, biết Đường Niệm đã mở cửa trở về phòng, mới vặn vẹo eo rên da^ʍ, "A a a a a ... không mà, đừng đâm nữa... ư ... sướиɠ quá. "
Lỗ hậu tuôn ra một đợt dâʍ ɖị©ɧ, Kỳ Dục càng dập mạnh hơn, dùng hai tay véo chặt eo cậu, tàn nhẫn cố gắng làm cho đĩ nhỏ nói một đằng làm một nẻo này chảy nhiều nước da^ʍ hơn.
"Đĩ nhỏ ... ha ... sướиɠ quá, em ȶᏂασ sướиɠ hơn anh em nhiều."
Cây gậy thịt của Kỳ Dục càng dập xuống nhanh hơn, mạnh hơn, nhanh chóng va chạm điểm da^ʍ, còn cố ý nói những lời xúc phạm, quả nhiên cảm giác được thành ruột siết chặt, lại một đợt nước da^ʍ xối xuống.
"Ừm, không ... em không ... ah ... không ah ah ... sướиɠ quá ... ah ah tha cho em ..."
Đường Đường nức nở nắm chặt lấy cái gối, điên cuồng vặn eo, cố gắng giãy ra khỏi dươиɠ ѵậŧ sưng to trong người.
"Đĩ nhỏ ... dám dụ dỗ cả người yêu của anh mình ... Tôi bắn hết cho em! Hưm ... Đĩ nhỏ ngậm hết, đừng chừa lại gì cho anh trai!!"
Người đàn ông tóm chặt cậu, gầm như dã thú, gậy thịt thọc càng lúc càng sâu, càng lúc càng nhiều, một đợt thúc cuối cùng, dươиɠ ѵậŧ cắm đến độ sâu chưa từng có, lỗ chuông mở rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun trào!
"Đừng......"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhuộm ướt khăn trải giường, trong đầu Đường Đường bùng lên pháo bông trắng, há to miệng vô thanh hét lên, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị cánh tay mạnh mẽ của Kỳ Dục giam cầm, để luồng tinh nóng bắn trọn vào lỗ da^ʍ của cậu.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lại đẩy cậu lên một đợt cao trào khác, Đường Đường như thiên nga hấp hối ngẩng cao cái cổ gầy trắng nõn, đến giọt tinh cuối cùng lấp đầy trực tràng, cậu cũng bất lực nằm trên giường thở phì phò, mùi hoa thạch thảo nhanh chóng tràn ngập khắp phòng.
Người đàn ông giống như dã thú đè lên người cậu, thở phì phò, dươиɠ ѵậŧ vừa bắn lại khuấy động đầy lỗ hậu đầy tinh, hưởng thụ thịt ruột co thắt, lại nhẹ nhàng thọc vào rút ra khởi động cho một trận chơi mới.
Đêm còn dài ...
–