học sinh ngây thơ - 3 - hết
7 giờ 29 phút sáng, Lục Tử Hiên mở mắt đúng giờ, nhẹ nhàng rời khỏi giường, tắt đồng hồ báo thức sắp reng lên.
Đường Đường co ro dưới chăn bông ngủ một giấc ngon lành, không hề bị ảnh hưởng gì.
Lục Tử Hiên sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong liền leo lên giường nhẹ nhàng bế Đường Đường lên, hôn lên gò má ửng đỏ đang say ngủ của cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Đường Đường ... dậy đi bé heo lười. Hôm nay Nghê Hướng Dương có trận thi đấu bóng rổ, hôm qua một hai đòi phải dậy sớm đi cổ vũ cho bằng được đấy."
"Ưʍ......"
Đường Đường tóc đen ngoan ngoãn ngủ say, nhắm mắt dựa vào l*иg ngực ấm áp của nam sinh, khẽ nhăn mặt như muốn được bế.
"Bướng bỉnh thật..."
Lục Tử Hiên bất lực mỉm cười, cúi đầu gặm cái cổ trắng nõn lộ ra khỏi lớp vải, ôm thiếu niên đang ngủ như một đứa trẻ đến bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng hương dâu cho cậu.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Mở miệng ra, Đường Đường."
Kem đánh răng lạnh lẽo chạm vào bờ môi ấm áp, Đường Đường đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa lớn, trên xương quai xanh và khuôn ngực trần trắng còn che kín vết đỏ tượng trưng cho trận chiến ác liệt đêm qua, buồn ngủ nhắm mắt lại, "A—" mở miệng.
Lục thiếu gia lần đầu tiên chăm sóc người khác, làm cũng không tệ lắm, súc miệng rửa mặt tươm tất cho Đường Đường còn đang ngái ngủ.
Chăm sóc xong còn tự đòi một cái hôn hương dâu, nhưng Đường Đường đã tỉnh, thiếu niên lườm hắn một cái.
Nguyên nhân là cả một câu chuyện dài ...
Kể từ ngày trong phòng vệ sinh của trường đó, Đường Đường đã đồng ý cho ba tên khốn kiếp này ở chung, cái mông nhỏ của Đường Đường cũng chưa có ngày nào được nghỉ ngơi.
Ba nam sinh sắp xếp "thời khóa biểu" nghiêm ngặt, Giang Triệt thứ Hai, Lục Tử Hiên thứ Ba, Nghê Hướng Dương thứ Tư, ba người cùng nhau chơi thứ Năm và thứ Sáu, thứ bảy chủ nhật rút thăm.
Ngày hôm qua tình cờ đến lượt Lục Tử Hiên, Đường Đường uyển chuyển nói ngày mai muốn cổ vũ cho Nghê Hướng Dương, hôm nay làm nhẹ thôi được không. Con cáo già ngoài mặt thì cười cười đồng ý, nhưng cuối cùng lại chơi Đường Đường cả đêm, lỗ nhỏ sưng phồng, bên trong vẫn còn đang ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Thắt cà vạt cho Đường Đường xong, Lục Tử Hiên chỉnh chỉnh cổ áo, làm xong mọi việc mới ngẩng đầu lên, ngón tay tóm lấy cằm Đường Đường hôn thật sâu, tay kia mơ hồ xoa bóp eo cậu, cuối cùng dừng lại ở kẽ mông ...
Ngón tay thon dài chọc vào butt plug cắm ở phía sau, cáo già cười tủm tỉm hỏi: "Em kẹp được không? Bé cưng."
Butt plug bị chọc càng đâm sâu, Đường Đường gần như mềm nhũn thắt lưng, cậu bị chơi đến rất mẫn cảm, có khi chỉ cần ngửi được mùi đàn ông trên người ba chàng trai của mình, lỗ nhỏ đã ướt dầm dề.
"Anh... anh đừng chọc em." Đường Đường đỏ mặt, nắm lấy mu bàn tay Lục Tử Hiên gặm cắn, ậm ừ nói.
Động vật nhỏ cắn không đau chút nào, nhưng rất nhột. Lục Tử Hiên giật giật yết hầu, kéo bàn tay nhỏ của Đường Đường xoa xoa thứ dưới thân, giọng đổi thành dụ dỗ: "Đường Đường..."
Chim to của hắn đã cứng ngắc, như muốn xé quần bay ra, Đường Đường lỗ tai đỏ bừng, không lên tiếng, nhưng tay lại vô thức cử động.
............
Rời khỏi phòng ngủ, Lục Tử Hiên sảng khoái, vẻ mặt thỏa mãn, trong khi Đường Đường đáng thương hai mắt tràn đầy xuân sắc, run rẩy kịch liệt.
Giang Triệt đang ngồi ở bàn ăn nghịch điện thoại di động, nhìn thấy hai người đi xuống lầu, bưng bữa sáng nóng hổi lên bàn, cho Đường Đường một nụ hôn chào buổi sáng.
"Hướng Dương đâu?" Lục Tử Hiên cầm miếng bánh mì nướng, hỏi.
Đường Đường ngồi ở bàn trước ngáp một cái rất buồn ngủ, Giang Triệt cũng không quấy rầy, kiềm chế hôn cậu, lại sờ lên tóc cậu, như nhớ đến vẻ mặt đen như đít nồi của Nghê Hướng Dương trước khi đi vì không được gặp Đường Đường, đột nhiên vui vẻ, "Nó có chuyện liên quan đến đội bóng rổ, nên phải đi học trước."
Lục Tử Hiên trợn tròn đôi mắt đào hoa, không cần tưởng tượng cũng biết mặt Nghê Hướng Dương đen đến thế nào.
Ăn sáng xong, Lục Tử Hiên đưa Đường Đường đến trường rồi rời đi, hôm nay hắn và Giang Triệt có việc khác nên chỉ có Đường Đường đến xem trận bóng rổ.
Đường Đường vừa bước vào sân bóng rổ, má lập tức phồng lên.
Ngày nay không chỉ có trận bóng rổ giữa các trường trung học, mà còn có đấu cầu lông. Hai sân cách nhau không xa, Sở Nhạc An đã lâu không thấy, mặc quần đùi và áo ngắn tay, ngượng ngùng cầm vợt nói chuyện với Nghê Hướng Dương.
Nghê Hướng Dương hơi xụ mặt xuống, vừa nói chuyện vừa ném bóng vào rổ.
Chàng trai cao ráo mạnh mẽ, mặc một chiếc áo thun thể thao màu đen lớn với hoa văn màu đỏ như ngọn lửa ở sau lưng.
Hắn thể nhiệt, người luôn ấm nóng, chỉ cần khởi động một chút mồ hôi đã chảy ròng ròng, cơ bắp màu lúa mì mướt mồ hôi óng ánh như mật ong, căng lên theo từng động tác, đầy sức công kích. Sở Nhạc An trắng trẻo nhỏ nhắn đứng bên cạnh, mắt chăm chăm nhìn ngắm.
Một người cao ráo đẹp trai, người còn lại nhỏ nhắn kiêu ngạo, thoạt nhìn rất xứng đôi, Đường Đường quan sát một lúc, sau đó nhìn lon nước thể thao định đem cho Nghê Hướng Dương, mở nắp, mặt vô cảm ừng ực uống không chừa lại một giọt.
Nghê Hướng Dương sốt ruột cố nói vài câu với con gà con bên cạnh, vừa xoay người rê bóng đã nhìn thấy thiếu niên ngẩn ngơ nhìn mình.
Khuôn mặt vừa đen như đít nồi của hắn lập tức sáng bừng, hắn kẹp bóng vào nách, không màng đến Sở Nhạc An mềm oặt giọng gọi với phía sau, chạy tung tăng đến chỗ cục cưng Đường Đường của hắn.
Đại thiếu gia vui vẻ cười, chạy vội tới trước mặt người yêu lại còn giả bộ không quan tâm ho khan một tiếng, "Sao lại không tìm chỗ ngồi, trận đấu chưa bắt đầu, đứng ở đây làm gì."
Đường Đường liếc nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Sở Nhạc An.
Hắn sững sờ, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nhìn Sở Nhạc An đang muốn xé nát mình.
Nghê Hướng Dương theo tầm mắt cậu liếc nhìn lại, không thấy được sự đố kỵ, mà ngược lại tưởng hai người này liếc mắt đưa tình trước mũi hắn.
Nghê Hướng Dương nhướng mày, nắm lấy hai má Đường Đường kéo về phía trước.
"??"
Đường Đường má bị bóp, môi bĩu lên, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Nghê Hướng Dương khó hiểu.
Nghê Hướng Dương lắc qua lắc lại bàn tay to của mình, mỉm cười: "Bé cưng, sao lại cười với con gà nhỏ đó? Hả? Côи ŧɧịt̠ nó có to bằng anh không? Cái thân hình dùng được một hai lần đã hết xăng đó có thỏa mãn nổi em không?"
Đường Đường bị hắn bóp má, đỏ mặt vì câu nói tục tĩu, miệng mơ hồ mắng hắn dê xồm, lưu manh, đầu óc cả ngày chỉ biết mỗi chuyện đó.
Nghê Hướng Dương cảm thấy nếu hôm nay không lưu manh một chút, hắn sẽ có lỗi với người yêu bé nhỏ. Thế là hắn nửa kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đi phòng thay quần áo, kéo áo Đường Đường lên say sưa bú ʍúŧ chùn chụt hai bầu vυ', cho tận đến lúc trận đấu sắp bắt đầu mới không cam lòng tách khỏi cơ thể cậu.
......
Trận đấu đã bắt đầu, tiếng hoan hô lần lượt vang lên, trong phòng thay quần áo, Đường Đường hai mắt đỏ bừng, vừa thở dốc vừa chạm vào núʍ ѵú bị nam sinh cắn sưng to đỏ mọng. Chờ vẻ hứng tình trên mặt tan hết, cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại ghế ngồi ưu tiên trên khán đài.
Nghê Hướng Dương hôm nay sửa thái độ, ra sân chơi hết mình, khán đài cả trai lẫn gái la to phấn khích.
Hắn vừa rê bóng vừa liếc đến khán đài, quả nhiên, thấy thiếu niên nhỏ bé của mình mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn.
Đường Đường đang chống cằm xem say sưa thì bị ai đó đập mạnh vào vai.
Cậu bị đẩy về phía trước một chút, ngẩn ngơ quay đầu lại.
Nhân vật chính trong nguyên tác Sở Nhạc An hung hăng đứng bên cạnh, mặt lạnh lùng nhìn cậu.
Bà mẹ nó, con gà ốm này còn dám hích vai mình?
Ảnh đế Đường chạy một hàng mắng mỏ đáng bị censor trong lòng, lại thấy tiện nhân nhỏ nhìn mình khinh thường, hỏi: "Cậu có quan hệ gì với Nghê Hướng Dương vậy?"
Nghe cái giọng điệu hạch sách như chính cung nương nương này, Đường Đường chớp chớp đôi mắt to, trong bụng cạn mẹ lời, nhưng ngoài mặt lại nắm chặt góc quần áo, diễn vẻ lúng túng không dám nói.
Sở Nhạc An thấy thế, nghĩ mình đoán đúng, Đường Đường thật sự là không có liêm sỉ, làm bạn giường của Nghê Hướng Dương.
Sở Nhạc An chưa bao giờ nghĩ đường mình còn chưa đi đã bị người khác đi trước, sự ghê tởm và ghen tị rõ ràng hiện lên trong mắt cậu ta. Sở Nhạc An nén giận, vờ lo lắng thuyết phục Đường Đường đừng đắm chìm vào trụy lạc, ẩn ý uy hϊếp cậu, nếu tin cậu và Nghê Hướng Dương lộ ra ai cũng sẽ nói cậu ghê tởm, nói cha mẹ cậu bán mông con mình để cầu vinh vân vân mây mây.
Đường Đường nghe đến ngẩn ra, Sở Nhạc An nói chuyện hồi lâu, nhìn chằm chằm Đường Đường chờ mong, hy vọng có thể nghe tin cậu nói sẽ chia tay với Nghê Hướng Dương, cắt đứt quan hệ gì đó.
Xung quanh tiếng nói chuyện ồn ào, đợi một lúc lâu sau, Sở Nhạc An bắt đầu cáu kỉnh mất kiên nhẫn, mới nghe thấy thiếu niên cậu ta chướng mắt mở miệng ấp úng ...
"Nhưng ..." Đường Đường đỏ mặt, rụt rè nói: "Nhưng mà ... tớ không phải là tình nhân, Hướng Dương là bạn trai của tớ."
Sở Nhạc An: "..."
L*иg ngực dao động kịch liệt, Sở Nhạc An tức giận đến suýt ngất, đứng lên trừng mắt nhìn Đường Đường. Cuối cùng, cậu ta không nói gì, chỉ ném một ánh mắt đầy thâm ý rồi rời khỏi sân bóng.
Đường Đường liếc mắt nhìn bóng lưng tức giận của nhân vật chính, bình tĩnh xé mở kem que.
Định đấu với tao à... mơ đi cưng.
Trên sân, trận đấu đang đến hồi gay cấn. Nghê Hướng Dương rê bóng chạy như một con báo, lại tiếp tục một cú úp rổ. Hắn mắt quét qua khán đài, lập tức liền thấy Đường Đường thè lưỡi liếʍ láp que kem trắng.
Hôm nay nắng gắt, nhiệt độ ngoài sân bóng rất cao, kem que tan nhanh hơn một chút, nước kem trắng nhỏ giọt chảy xuống, bị đầu lưỡi nhỏ hồng hồng liếʍ vào miệng.
Động tác lừa bóng của đội trưởng đội bóng rổ bất ngờ lảo đảo, suýt chút nữa mất mặt trước bàn dân thiên hạ, hắn nhanh chóng dời tầm mắt, xả bớt lửa nóng của mình lên sân.
Trận đấu kết thúc, Nghê Hướng Dương còn không đi nhận giải, hắn vội vàng kéo Đường Đường về phòng thay đồ của mình, gấp gáp kéo quần cậu xuống.
Phòng thay đồ không cách âm cho lắm, Đường Đường bị hormone nam giới toát ra khi vận động mạnh phả vào mặt, chân mềm nhũn, chỉ biết cắn vạt áo quỳ gối trên băng ghế, dẩu mông bày ra lỗ nhỏ. Nghê Hướng Dương dừng lại, giương mắt hỏi cậu: "Đây là cái gì? Hả?" Ngón tay hắn chọc chọc cái butt plug nhỏ giữa khe mông.
"A......"
Đường Đường rên khẽ một tiếng, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn hắn, cậu quên béng mất thứ vẫn còn trong người mình.
Chợt nhớ ra mình còn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Tử Hiên bên trong, ngón chân Đường Đường co quắp lại, đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nghê Hướng Dương vừa nghĩ tới liền biết chuyện gì xảy ra, hắn nghiến răng nghiến lợi, cũng không thèm bôi trơn, rút butt plug ra cầm súng đâm thẳng vào.
"Ah-"
Phụt một tiếng, gậy thịt đâm vào trong người cậu, xuyên qua vách ruột đâm thẳng vào điểm G, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra một chút, lại bị chặn lại. Lỗ nhỏ của Đường Đường lầy lội, hai mắt mở to, a to một tiếng rồi tắt tiếng.
Lần này cắm vào sâu quá, cả cây dươиɠ ѵậŧ to dài ngập lún cán, đâm đến tít sâu bên trong. Cậu sướиɠ đến mức trong đầu bắn pháo hoa, suýt chút nữa bắn ra ngoài.
Lỗ hậu ngậm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướŧ áŧ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ vào sâu nhất. Nghê Hướng Dương vừa đi vào đã bắt đầu liên tục đóng cọc.
Nam sinh niết núʍ ѵú đỏ vừa bị mình cắn sưng lúc nãy, làʍ t̠ìиɦ như thú dữ giao phối, dươиɠ ѵậŧ tráng kiện dập tới tấp vào thịt ruột, túi tinh hoàn nặng trĩu bành bạch đánh vào mông thịt trắng nõn đang run rẩy dưới háng.
"Ah — nhẹ thôi ... Anh.. anh ơi, chết mất, Đường Đường chết mất."
Đường Đường quỳ gối, miệng nhét quần áo, ú ớ kêu da^ʍ, thân thể bị nam sinh đẩy đưa như thuyền gỗ nhỏ dập dềnh trên biển rộng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lục Tử Hiên để lại đêm qua trong trực tràng hiện giờ lại bị dươиɠ ѵậŧ lớn của người khác đâm phụt phụt, thịt ruột quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ đằng đằng sát khí, Đường Đường nắm chặt quần áo trải dưới người, chợt dâng lên kɧoáı ©ảʍ như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Nghê Hướng Dương cưỡi lên mông nhỏ, điên cuồng xỏ xuyên qua thành ruột co thắt không ngừng, sướиɠ tê người thở hổn hển: "Mẹ kiếp, chặt quá, ngựa cái bị ȶᏂασ phun nước rồi vẫn còn chặt như vậy."
"Ahh ... không, ưm ... không phải ... ngựa cái mà."
Thịt ruột bị nghiền nát từng đợt, Đường Đường bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi mấy lời tục tĩu của nam sinh, nức nở rêи ɾỉ, nhấc eo lên, vặn vẹo vòng eo thon thả phục vụ tận tình cho màn gian da^ʍ.
"Chết tiệt, da^ʍ quá..."
Nghê Hướng Dương đỏ ngầu mắt, bóp lấy cái mông nhỏ điên cuồng dập nát, dươиɠ ѵậŧ to lớn phành phạch thọc ra rút vào.
"Ahhh.... Đừng... đừng mà... ưʍ.... Sướиɠ.. Sướиɠ quá."
Đường Đường không tự chủ được hét lên, giọng nói ngọt ngào khàn khàn, cửa huyệt đã bị biến thành một vòng đỏ rực, quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của nam sinh. Gậy thịt to ra vào thịt ruột mềm mại chín mọng, ép nước da^ʍ bên trong xì xụp trào ra ngoài.
Bên ngoài phòng thay quần áo là tiếng hò hét của trận cầu lông, bên trong lại là không khí kí©ɧ ŧìиɧ, tiếng làʍ t̠ìиɦ bạch bạch bạch cùng tiếng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị ép phùn phụt trào ra hòa thành dàn đồng ca dâʍ ɭσạи.
Cái mông trắng nõn của Đường Đường bị véo ửng đỏ, vô thức lắc lư theo động tác của Nghê Hướng Dương. Cậu hạ thấp nửa người trên, rất giống một con ngựa cái dẩu mông chờ bị ngựa đực giao phối, thụ tinh lai giống.
Bên trong tràng ruột càng ướt mềm, nhiệt độ cực nóng, vách thịt điên cuồng mấp máy, tiếng thở dốc của Nghê Hướng Dương càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ đâm càng lúc càng sâu, nhiều lần đâm thẳng vào điểm cực khoái.
"A a a ... sướиɠ a a a a a a anh ơi ... đã quá ... Đường Đường sắp ra rồi a a a."
Đường Đường gào thét, điểm mẫn cảm bị đâm liên tục, thịt ruột sắp bị đánh nát, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng tiến gần đến điểm mấu chốt, cuối cùng cậu thất thần vài cái, hai mắt đột nhiên đỏ lên, co rút lại, cả hai mặt trước sau đều cao trào phun nước.
"Mẹ kiếp..."
Nghê Hướng Dương trên trán nổi gân xanh, dươиɠ ѵậŧ to lớn bị thành ruột siết mạnh, nước da^ʍ nóng hôi hổi xối ướt lỗ chuông cùng cán gậy.
Cơ bắp trên cánh tay nổi vồng lên, mặc kệ thành ruột co rút vì cao trào, hắn di chuyển nhanh hơn. Tiếng lạch bạch hỗn loạn hòa cùng tiếng gầm gừ khàn khàn của nam nhân, "Anh bắn hết vào lỗ da^ʍ ngựa cái, mang thai ngựa con cho anh!"
Qυყ đầυ thọc vào thành ruột siết chặt vì cao trào, chạy nước rút điên cuồng mấy chục lần mới phun mạnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào ngay điểm mẫn cảm.
Đường Đường đau đớn run lên, tràng ruột lại bị rót đầy.
Hơi thở nặng nề dần dần ngừng lại, Nghê Hướng Dương rút dươиɠ ѵậŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa pha với nước da^ʍ bắn ra ướt đẫm bông hoa đỏ mọng dâʍ đãиɠ.
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên cầm điện thoại chụp lại lỗ hậu bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đường Đường.
Đường Đường yếu ớt trở mình, cảm thấy sướиɠ xong lưng đau, mông cũng đau chết khϊếp.
Khóe mắt rưng rưng, cậu nằm trên băng ghế dài hẹp, làn da tuyết trắng hằn những vết đỏ lốm đốm như hoa mai nở trong tuyết, đầy vẻ quyến rũ, rồi lại ấm ức dang tay ra đòi ôm ấp an ủi.
Tim Nghê Hướng Dương như tan chảy, hắn nhanh chóng bế cậu lên hôn hôn, xoa nhẹ eo rồi lau người sạch sẽ.
Sau đó, hắn cõng cục cưng Đường Đường đang giận lẫy về nhà.
Sau trận đấu bóng rổ ngày hôm đó, Sở Nhạc An càng tức giận, trở về ký túc xá nổi trận lôi đình, cũng may ký túc xá trường J là căn chung cư độc lập, có cách âm, nếu không thì toàn bộ tòa nhà có thể nghe thấy tiếng cậu ta đập phá đồ đạc.
Đến khi căn phòng hỗn độn đến không còn chỗ đặt chân, Sở Nhạc An mới dựa vào sô pha thở hổn hển.
...
Sau cơn cuồng loạn, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng hoang vắng, chiếc bình may mắn bị ném nhưng chưa vỡ lộc cộc lăn mạnh vào góc bàn, sàn nhà lộn xộn đầy những mảnh vụn của nhiều đồ vật khác nhau. Một tia nắng lọt ra từ khe hở trên rèm cửa, chiêu vào nửa khuôn mặt của Sở Nhạc An, khiến khuôn mặt nữ tính của cậu ta trở nên nham hiểm hơn một chút.
Mặc dù không biết Đường Đường quyến rũ Nghê Hướng Dương như thế nào, nhưng chuyện đã rồi, không có cách nào khác tốt hơn, may mà trong trường không chỉ có một công tử. Không có Nghê Hướng Dương, cậu ta vẫn còn lựa chọn khác ...
Nghĩ như vậy, trái tim đố kị quá mức như sắp nổ tung của Sở Nhạc An cảm thấy tốt hơn một chút. Cậu ta nhắm mắt lại, suy nghĩ miên man, sau đó đứng dậy mở lịch ra.
Nhìn ngày quan trọng được khoanh bút đỏ, Sở Nhạc An hạ quyết tâm liều một phen trước khi tốt nghiệp.
............
Hôm nay là sinh nhật của Giang Triệt, hầu hết tất cả bạn học đều có mặt, tặng quà chúc mừng, mặc dù hầu hết phụ huynh trong lớp không đủ tư cách tham gia vào bữa tiệc do nhà họ Giang tổ chức.
Trong khách sạn, đèn chùm sáng trưng,
piano trang nhã, là nơi tụ họp của những người lớn.
Hồ bơi sang trọng ở phía sau, với âm nhạc xập xình, là thiên đường cho giới trẻ.
Làn nước trong vắt văng tung tóe bọt nước, sâm panh và các loại rượu nổi tiếng đặt trên bàn, nam thanh nữ tú vận đồ bơi rượt đuổi nhau đùa giỡn, màn trình diễn sành điệu của chàng DJ trẻ khuấy động bầu không khí.
Đường Đường mặc quần bơi rộng rãi, để ngực trần, tay ôm quà đi vào, còn chưa đi được mấy bước đã bị nhân vật chính của buổi tiệc cầm áo tắm khách sạn bọc lại kín mít.
Giang Triệt vừa xuống nước, đầu tóc hơi ướt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gần như nắm lấy cổ áo Đường Đường xách đến ghế sô pha của ba người họ.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ rượu là hai chàng trai để trần thân trên, gia thế khủng lại còn đẹp trai, chưa kể hormone nam tỏa ra hấp dẫn, cơ bắp săn chắc, làm tất cả các bottom hiện diện ở đây hưng phấn hẳn lên.
Nhưng mọi người đều chỉ ngắm, cũng không ai muốn là người đầu tiên xung phong. Dù là cùng trường học hay giới thượng lưu cùng xu hướng tính dục, sau khi nghe nói ba vị thiếu gia gần đây đổi tính, mấy bottom tự nguyện bò lên giường lúc trước đều bị đuổi đi, họ cũng không dám làm cánh chim sớm nữa.
Nhưng ai ngờ rằng họ vừa mới định thôi nghĩ xa thì đã nhìn thấy Giang thiếu gia bế một thiếu niên đến ghế sô pha. Thiếu niên điển trai này còn hôn sâu Nghê Hướng Dương đang ngồi, mãnh liệt đến mức khiến người ta đỏ mặt.
Tiếng ly rượu bị vỡ lần lượt vang lên.
Đường Đường bị bàn tay to của Giang Triệt nắm sau gáy, hai chân buông thõng trên không, mặt cúi sâu xuống hết cỡ, sau đó nghe được tiếng hít hà cùng tiếng ho khan kịch liệt khi Nghê Hướng Dương hôn cậu.
Trên môi chạm vào xúc cảm quen thuộc, vô thức hôn ngược lại Nghê Hướng Dương, lơ đãng nghĩ, ho cũng có lây à?
Đột nhiên, dưới môi truyền đến một trận đau đớn, Đường Đường xuýt xoa một tiếng, hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt bất mãn lên án của Nghê Hướng Dương, nên ngoan ngoãn mở miệng, để cho đầu lưỡi của nam sinh đi sâu vào trong, mυ'ŧ lấy cái miệng mềm mại của cậu, làm cậu thở dốc không ngừng mới chịu kết thúc.
Cũng may nam sinh thấy Đường Đường hối lỗi, cũng rút lưỡi ra trước khi cậu không thở nổi, rồi lại tiếp tục trao cho cậu một nụ hôn ướt dầm dề khác.
Đường Đường thả sức thở hổn hển dựa vào l*иg ngực nóng bỏng của Nghê Hướng Dương, nuốt nước bọt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một ly rượu trái cây ngọt ngào.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa mang ý cười của Lục Tử Hiên đập vào mắt, nam sinh hỏi cậu: "Hôm nay Đường Đường Đường có quà gì cho A Triệt thế?"
Cả Giang Triệt và Nghê Hướng Dương đều quan tâm đến món quà cậu định tặng. Tuy không phải sinh nhật mình, không có phần, nhưng họ đều muốn thấy Đường bé cưng tặng quà. Không có phần thì nhìn thôi cũng được.
Đường Đường rời khỏi ngực Nghê Hướng Dương, cầm chiếc hộp trên ghế sô pha lên, ngượng ngùng bóp một cái, đặt trước mặt Giang Triệt.
Giang Triệt cụp mắt nhìn chiếc hộp trước mặt không được trang nhã cho lắm một lúc rồi mới mở ra dưới ánh mắt mong đợi của Đường Đường.
Trong hộp có bốn nhân vật bằng kẹo đường, tay nghề thủ công hơi vụng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là hắn.
Lông mi Đường Đường khẽ run lên, ấm úng xoa tay lẩm bẩm, nói đây là những chiếc cậu làm đẹp nhất mấy ngày nay.
Nghê Hướng Dương cùng Lục Tử Hiên vừa nhìn, cảm thấy lòng có chút ngứa.
Không biết đã qua bao lâu, đôi mắt đen của Giang Triệt nhuốm màu ấm áp, hắn đột nhiên vươn tay chọc vào Đường Đường phiên bản kẹo, sau đó giương mắt nhìn Đường Đường nguyên bản mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong.
Giang Triệt cong môi, trịnh trọng đóng nắp lại, đặt ở trên bàn rượu. Nhìn chằm chằm hồi lâu, dường như cảm thấy không an toàn, hắn vội vàng nói vài câu với cả nhóm rồi cầm quà lên lầu.
Hắn muốn tìm két sắt cất vào.
Thấy hắn quan tâm nhiều như vậy, Đường Đường sáng mắt lên, khoe hàm răng trắng cười vui vẻ.
Hai người anh đưa em đẩy, Nghê Hướng Dương và Lục Tử Hiên ngồi bên cạnh ăn chanh chua đau cả dạ dày, nhưng cũng không làm được gì, ba người đều có xuất thân giống nhau, chơi thân từ nhỏ đến lớn, đều biết mình không thể đánh thắng hai tên còn lại, Ngay từ khi họ nhận ra rằng họ không thể sống thiếu cậu bé này, họ đã biết rằng không thể tận hưởng người yêu một mình.
Dù ba vị thiếu gia tính toán đến thế nào, nhóm yêu ma quỷ quái đứng quan sát nãy giờ cuối cùng cũng xuất binh. Họ nghĩ đã có người tiên phong đến gần, chắc chắn là ba vị thiếu gia muốn "tái xuất giang hồ", thế là chạy đến lân la. Cho dù không đạt được ích lợi kinh tế, thì chỉ cần ba con chim to nổi tiếng giang hồ kia làm một lần cũng đủ có lời rồi.
Bọn họ cùng nhau nâng ly chúc mừng sinh nhật Giang Triệt, Nghê Hướng Dương và Lục Tử Hiên cũng không muốn phá hư mặt mũi bạn bè trong ngày vui, đành có lệ uống vài ly.
Mà Đường Đường có thể là vui quá hóa buồn, bị một đống nước hoa nồng đậm của các yêu ma quỷ quái đánh hắt xì liên tục, không chờ hai người kia đưa đi, tự mình chạy đi tìm Giang Triệt.
...
Thang máy nhảy số, đinh một tiếng mở ra.
Đường Đường ngâm nga một bài hát, vừa mới bước ra một chân, cậu đã nghe thấy tiếng đàn ông gầm gừ tức giận.
"Cút!"
Hai chân cậu run lên, nhận ra đó là giọng Giang Triệt, chạy nhanh vài bước.
Đường Đường thở hổn hển chạy đến góc tường, liền nhìn thấy cửa phòng tổng thống sang trọng trước mặt đang mở toang, một vật bị ném ra khỏi phòng, đập "bịch" xuống đất.
Thứ đó đập xuống đất, còn phát ra tiếng "Ah-".
Đường Đường tròn xoe mắt, nhìn Sở Nhạc An da dẻ ửng hồng, mặt mê ly bò ra khỏi chăn.
Đúng lúc này, Giang Triệt cũng từ trong phòng đi ra, mặt tối sầm, còn chưa kịp tức giận, mắt quét qua Đường Đường đang nhìn chằm chằm bên cạnh, tức khắc luống cuống. Hắn mím môi bước tới, nắm lấy tay Đường Đường nhẹ nhàng hôn lên trầm giọng nói: "Anh không có đυ.ng vào cậu ta, thấy cậu ta nằm ở trên giường anh nằm xuống ngay."
Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm, "Cách chăn ném."
Sở Nhạc An như bị đánh thuốc mê, không còn tỉnh táo lắm, nhìn thấy Giang Triệt không đếm xỉa gì đến mình mà lại trìu mến hôn tay Đường Đường, mặt tức thì vặn vẹo. Cậu ta gào lên, "Giang Triệt, cậu điên rồi sao? Không, không phải, tất cả đều bị nó lừa rồi, Đường Đường là bạn trai của Nghê Hướng Dương! Chính miệng nó nói với tôi, không tin cậu cứ đi hỏi Nghê Hướng Dương."
Giang Triệt cau mày, nhìn cậu ta một cái, không thể hiểu được, "Đương nhiên tôi biết, Đường Đường là bé cưng duy nhất của ba người chúng tôi."
Sở Nhạc An nghẹn cứng họng, một lúc lâu sau mới trợn to mắt tiêu hóa ý nghĩa của câu nói. Cậu ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên đất ngã quỵ xuống, "Không, tôi không tin !! Tại sao lại là nó, nó có cái gì mà được ở cùng ba người? Cậu không cảm thấy gớm ghiếc à! Các cậu... các cậu điên hết rồi a a a !"
Đường Đường bị Giang Triệt nắm tay, không nói nên lời, nghĩ thầm, cái phường hại nguyên chủ xong còn ngồi mát đi hưởng thụ bạn trai người ta có tư cách gì nói tao gớm ghiếc.
Giang Triệt bị cậu ta lải nhải đau cả tai, liếc cậu ta một cái như nhìn rác rưởi rồi phớt lờ hoàn toàn, nắm chặt tay Đường Đường bước vào phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại chặn mọi âm thanh.
Sở Nhạc An trước khi đến còn cố tình uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, sau trận gào thét ầm ĩ, mơ màng nằm dài dưới đất, một lúc sau rêи ɾỉ cọ xát vào thảm.
Có thể là do xui xẻo, hội bạn con nhà giàu đều đến dự tiệc bể bơi phía trước không ai qua lại nơi này, mà để quan hệ với Giang Triệt cậu ta còn uống thuốc. Cho đến khi thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất, mới bị một gã công nhân vệ sinh ôm về.
Cậu ta nửa tỉnh nửa mê, chỉ có thể theo bản năng rêи ɾỉ, để gã đàn ông thô bạo bóp eo mình, nghe tiếng cười dâʍ đãиɠ của gã, thầm nghĩ, mình xong rồi ...
Bên này, Giang Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã hơi lạnh của Đường Đường đi vào cửa, vặn to nhiệt độ điều hòa trong nhà, để thiếu niên nhỏ vẫn còn đang khụt khịt mũi ngồi trên ghế sô pha kê gối nghỉ ngơi, sau đó lấy trong tủ lạnh ra một cái bánh gato nhỏ xinh xắn đặt trước mặt cậu. Sắp xếp hợp lý cho Đường bé cưng xong, hắn mới mặt tối sầm lại đi tới cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc thuộc sở hữu của nhà họ Giang, căn phòng này chưa bao giờ được rao bán cho công chúng, không mấy ai biết hắn thỉnh thoảng sẽ đến ở vài đêm, nhưng hôm nay vừa bước vào đã thấy có người xâm chiếm lãnh địa riêng của hắn.
Giang Triệt mặt không cảm xúc mở cửa phòng, nhìn thân thể trần trụi trước mặt. Sở Nhạc An nằm ở trên giường mờ mịt hai mắt, còn đứt quãng nói bị người khác đánh thuốc rồi đưa tới đây.
Là người thừa kế của nhà họ Giang, Giang Triệt đương nhiên không ngu ngốc, suy nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu ra chuyện gì, vừa muốn leo lên giường lại sợ gây tội, nên tạo vỏ bọc là nạn nhân, dù có thất bại cũng có chút mặt mũi người bị hại mà lui đi.
Hơn nữa, Giang thiếu gia mấy năm nay chay mặn đều dùng được, tự dưng có một người đẹp tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lại bị đánh thuốc nằm sẵn trên giường, không lý do gì mà mỡ dâng miệng mèo mèo lại không đớp.
Nhưng khi Sở Nhạc An cả người tràn đầy xuân sắc lao về phía Giang Triệt, mặt hắn tối sầm, thô bạo kéo chăn bông cuộn cậu ta lại ném ngoài như ném bao rác.
......
Điện thoại vừa đổ chuông đã được nhấc máy, một giọng nam trung niên thận trọng hỏi: "Giang thiếu gia, ngài có yêu cầu gì ạ?"
Giang Triệt cầm điện thoại, ánh mắt hơi tối sầm lại, "Quản lý Vương đã nghỉ hưu cách đây không lâu, quản lý tiền sảnh của khách sạn bây giờ là ai?"
Đầu dây bên kia kính cẩn trả lời: "Quản lý sảnh mới hiện giờ là thiếu gia thứ hai của nhà họ Sở," Ông ấy dừng lại, rồi nói thêm, "À, nghe bảo đó là ý của phu nhân, giúp đỡ thân thích một chức vị."
"..."
Giang Triệt im lặng một lúc, cúp điện thoại, đau đầu nhắn tin cho mẹ, sau đó trở lại phòng khách.
.....
Trong phòng khách có điều hòa ấm áp, áo choàng tắm màu trắng rộng rãi của Đường Đường bị cậu làm cho có chút lộn xộn, cảnh đẹp dưới xương quai xanh không chút che đậy, nhưng tên nhóc này vẫn không biết trông mình gợϊ ȶìиᏂ thế nào, vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha cầm thìa nhỏ múc bánh kem ăn, mặt vui phơi phới.
Vạt áo hơi lộn xộn không thể che khuất hai chân, đôi chân dài trắng nõn lại đung đưa, làn da thiếu niên trắng như tuyết, tất cả những đường nét đều đẹp mắt như được chạm khắc, thậm chí ngay cả ngón chân cũng phủ một màu hồng đáng yêu.
Giang Triệt hai mắt tối sầm, cổ họng cuộn trào, quay trở lại phòng làm việc, cầm trên giá một chiếc hộp nhung đen, đi tới trước mặt Đường Đường.
Hương gỗ thơm lạnh lẽo quen thuộc càng ngày càng gần, Đường Đường còn vương bơ kem trên khóe miệng, cắn thìa chớp chớp mắt.
Giang Triệt nửa quỳ trước mặt, nhấc chân trái cậu lên, ngón tay với khớp xương rõ ràng xoa xoa vài lần trên mắt cá chân trắng nõn, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống một nụ hôn dịu dàng nơi xương nhỏ nhô lên.
Hàng mi đen tuyền của Đường Đường run lên, một đợt tê dại vô cớ truyền vào tim, khiến cậu rụt rụt lại không tự chủ được, lại bị bàn tay to nóng bỏng của nam nhân giam cầm.
Giang Triệt phớt lờ lực giãy dụa nho nhỏ như làm nũng, một tay mở chiếc hộp nhung đen.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, những viên đá quý bị ánh đèn khúc xạ lấp lánh tràn ra ngoài. Bên trong hộp là một chiếc lắc chân kiểu cách đơn giản được làm từ kim cương trắng và đỏ, Giang Triệt lấy ra, đeo chiếc lắc chân mát lạnh vào cổ chân trắng nõn của Đường Đường.
Nhìn viên kim cương đỏ rất hợp với làn da tuyết, Giang Triệt cong môi, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chữ Giang uy nghiêm khắc ở nút thắt, thì thào nói: "Đeo đồ của anh, sẽ không chạy được. "
Mắt cá chân bị bàn tay to nóng bỏng khống chế. Giang Triệt kiểm tra lại nhiều lần, chắc chắn nó không bị rơi ra xong, mới ngẩng đầu lên bắt gặp hai má nóng rực của Đường Đường.
Đôi mắt nam sinh nóng rực, hai mắt sâu hút không đáy, Đường Đường đỏ mặt liếc nhìn xuống thân dưới của hắn, quả nhiên đã thấy thứ gì đó tợn gồ lên dưới lớp quần bơi.
Bầu không khí dần trở nên mập mờ, Đường Đường đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, chọc chọc chiếc thìa vào bánh, chần chừ duỗi thẳng chân, chậm rãi giẫm lên dươиɠ ѵậŧ dày cộm nóng hổi như muốn đốt cháy lòng bàn chân.
Yết hầu Giang Triệt trượt một cái, để đôi chân nhỏ bé trắng trẻo giẫm nhẹ lên cây súng đằng đằng sát khí của mình.
Qυầи ɭóŧ đã ướt một mảnh nhỏ. Những ngón chân tròn trịa xinh xắn móc vào mép quần, từ từ kéo xuống.
Bang một tiếng, dươиɠ ѵậŧ thô to đầy gân xanh bật tung ra, quẹt một vệt nước lên mu bàn chân trắng nõn.
Thiếu niên rùng mình vì nóng, nhưng vẫn sung sướиɠ tiến tới cọ vào con quái vật màu đỏ tím.
Lỗ chuông to lớn phun ra dịch nhầy, lại bị ngón chân dễ thương đè lại, Giang Triệt thở hổn hển mấy lần, cuối cùng chịu không nổi kéo đôi chân tác oai tác oái của Đường Đường, chụm chúng lại rồi hung bạo thọc vào rút ra dươиɠ ѵậŧ ở giữa.
Mu bàn chân thiếu niên cong thành một vòng cung đẹp mắt, dươиɠ ѵậŧ đỏ tím rỉ chất nhầy ra vào giữa hai lòng bàn chân cậu, ngón chân cũng bị phủ một lớp chất nhầy óng ánh.
Tiếng thở hổn hển gợi cảm của Giang Triệt vang lên, đôi mắt hắn như sói đói nhìn chằm chằm vào làn da lộ ra ngoài của Đường Đường, lòng bàn chân tê dại khiến hô hấp của Đường Đường càng lúc càng gấp gáp, giật giật thân mình, kẹp chặt lỗ hậu ướŧ áŧ.
Làm sao bây giờ, ngứa quá ... Đường Đường càng lúc càng mờ mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm con chim lớn đang cạ tới cạ lui giữa hai chân mình, phía sau thèm thuồng chảy nước..
"Anh ... Anh ơi, mông Đường Đường ngứa."
Thấy được mà ăn không được, Đường Đường ấm ức bĩu môi, giẫm nhẹ lên chú chim to vừa khiến cậu khó chịu cũng làm cậu sướиɠ, muốn cái thứ này đâm vào người cơ.
Giang Triệt bị dẫm thở hổn hển, vừa đau vừa sảng khoái, hắn lột sạch Đường Đường, để cậu ôm chân nằm ngửa trên sô pha.
Ngón tay chỉ vừa thăm dò ra phía sau, lỗ nhỏ đã phụt một tiếng, tràng dịch theo kẽ mông nhỏ xuống chiếc ghế sofa bọc da trong khách sạn.
"Lỗ nhỏ của Đường Đường càng lúc càng nhiều nước." Giang Triệt hai mắt tối sầm lại, rút ngón tay bị dính ướt, cười nhẹ vỗ vỗ mông cậu. Hắn không cần bôi trơn, dươиɠ ѵậŧ nặng trịch đã chuẩn bị xuất chinh, đầu nấm cạ cạ cửa mình vài ba cái, liền cắm phập vào.
"A!" Cả hai đều thoải mái rên lên.
Ruột thịt quấn chặt dươиɠ ѵậŧ, Giang Triệt sướиɠ tê người, thở dốc vài tiếng, rồi bắt đầu cong eo nắc liên tục vào lỗ nhỏ.
Tấm lưng xinh đẹp của Đường Đường vùi vào đống gối, hai tay ôm chân phơi mông ra. Nếp gấp trên hoa nhỏ thẹn thùng căng ra ôm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của nam sinh như một cái bao thịt. Cậu thút thít rêи ɾỉ, thậm chí có thể nhìn rõ dươиɠ ѵậŧ gồ ghề đỏ tía của Giang Triệt chinh chiến trong cơ thể mình, mỗi lần rút ra đều mang theo thịt ruột đỏ tươi và nước da^ʍ lấp lánh.
"A... hah..."
Xấu hổ quá, kɧoáı ©ảʍ ào đến hết sóng này đến sóng khác, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ bự chỉ rút ra chỉ chừa lại mỗi qυყ đầυ, rồi lại thô bạo cắm vào lút cán, nghiền nát tầng tầng thịt ruột. Đường Đường thút thít, cơ thể nhuốm màu hồng.
Hormone nam nồng đậm tỏa ra, âm thanh va chạm lạch bạch của da thịt càng lúc càng lớn, mỗi một cú va chạm đều khiến bờ mông dập dờn. Giang Triệt phì phò, đầu nấm cực to nhắm thẳng điểm G đâm tới tấp.
"Ahh... sướиɠ quá..... mạnh quá.... anh ơi.... a..."
Đường Đường ôm chân, bị ȶᏂασ mụ mị đầu óc, lắc mông kêu da^ʍ như mèo con.
Giang Triệt bóp mạnh mông thịt, di chuyển eo nhanh hơn, thở dốc thưởng thức.
Tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào quyện nhau trong phòng, đang lúc hăng hái, cửa phòng từ bên ngoài mở ra.
Đường Đường đang đắm chìm trong ái dục, lơ đãng không để ý đến tiếng động nhẹ này, nhưng Giang Triệt biết người bước vào là ai. Con ngươi đen nhánh vì tìиɧ ɖu͙© của hắn càng sâu hơn, dươиɠ ѵậŧ trướng to nổi phồng gân xanh điên cuồng cắm vào lỗ hậu văng nước da^ʍ tung tóe, như muốn dập nát tràng đạo dâʍ đãиɠ.
"Không ... a a a, Đường Đường, ưʍ.... không chịu được nữa ah ah..."
Kɧoáı ©ảʍ như điện giật chạy qua toàn thân, Đường Đường cao vυ't giọng xin tha, hai chân mềm trắng xụi lơ bị Giang Triệt đè sát xuống vai, côn ŧᏂịŧ hồng hào cũng phun phun nước nhầy.
Ngực đột nhiên ấm áp, đầṳ ѵú bị khoang miệng ướŧ áŧ nút lấy, Đường Đường nước mắt lưng tròng nhìn lại, Nghê Hướng Dương và Lục Tử Hiên không biết vào phòng khi nào, vùi mặt vào ngực Đường Đường liếʍ mυ'ŧ chùn chụt hai đầṳ ѵú như đang thưởng thức một món ăn ngon lành.
Người đàn ông bên trên vẫn còn tàn nhẫn nắc liên tục, hôm nay Giang Triệt thực sự chơi quá mạnh, Đường Đường ấm ức rớt nước mắt, cơ thể vẫn bị làm lung lay từng đợt, vươn tay đòi hai nam sinh mới vào an ủi.
Đôi mắt đào hoa của Lục Tử Hiên hơi cong lên, hắn hôn lên tay cậu, từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng tay mang lên tay cậu, mặt vòng được khảm một chữ "Hiên" nhỏ.
Đường Đường rêи ɾỉ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy nhói nơi xương quai xanh, Nghê Hướng Dương đang gặm cắn xương quai xanh cậu, hắn liếʍ dấu răng mình vừa để lại,dịu dàng mang lên cổ cậu một sợi dây chuyền bạc.
Sợi dây chuyền bạc trông có vẻ đơn giản, nhưng được khảm bằng ngọc bích đỏ và vàng mạ, đánh bóng thành chữ Y cỡ ngón tay cái, ba chiếc nhẫn nam khác nhau được đặt trên đó.
Đường Đường ngọt ngào rêи ɾỉ, lảo đảo trong từng cú dập của Giang Triệt, nhìn tay ba người, quả nhiên, trên ngón tay áp út của họ cũng đeo cùng một cặp với ba chiếc trên cổ cậu.
Cậu nhắm mắt lại, rung động trong lòng, điểm mẫn cảm bị đâm vào liên tục, rốt cục lần lượt chạm tới cực hạn, cậu nức nở thút thít, hai mắt đỏ bừng co giật điên cuồng, sâu trong tràng ruột phun ra một đợt nước da^ʍ nóng hôi hổi.
"Hừm ..." Giang Triệt bị tràng ruột thít chặt kêu đau một tiếng, lỗ chuông mở toang, dươиɠ ѵậŧ hung ác thọc hai lần rồi bắn mạnh một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tận sâu trong tràng ruột.
Hơi thở nặng nề dần dần lắng xuống, hắn cúi người, hôn lên chiếc nhẫn trên cổ thiếu niên đang thất thần sau cao trào, thì thầm: "Đường Đường, các anh yêu em..."
-
Hết thế giới 1 hí hí.
Mà toy phát hiện ông Dương không có tặng quà riêng cho bé Đường nhé, hờn ghê =))
TG này nguyên bản là thụ bị bạo lực học đường thời gian dài rồi tự sát á. (sao edit không thấy chắc là nhắc đến trong tg khác). TG nào thụ cũng bị tml hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết hết á :((
p/s Các thế giới đều có phiên ngoại riêng nhưng mình sẽ gom lại đặt sau cùng bộ truyện nha, cho nó hợp timeline với phần kết thúc truyện :>
*** 3 ***