Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 2: Học sinh ngây thơ - 2

học sinh ngây thơ - 2

Ngoài cửa, Sở Nhạc An mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cài cúc đến cổ áo, thân dưới mặc một chiếc quần jean bó sát, lộ cặp mông căng tròn, càng tôn lên vóc dáng cao ráo và xinh đẹp của cậu ta.

Cậu ta giả vờ như không biết gì, kéo tay nắm cửa bước vào lớp.

Lúc tan học nhìn thấy ba đại thiếu gia mang theo thiếu niên mảnh mai vào lớp, giờ còn chưa đi ra, Sở Nhạc An cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì.

Cả thành phố J ai mà không biết ba vị thiếu gia này không yêu hồng nhan chỉ thích lam nhan, hơn nữa bố cậu ta còn cố gắng lắm mới cho cậu ta chuyển vào lớp này, cũng là vì khuôn mặt quyến rũ này đó sao?

Sở Nhạc An xinh đẹp, từ nhỏ đã biết dùng ngoại hình trời sinh này để trục lợi cho bản thân, mặc dù không biết thiếu niên được đưa vào trông như thế nào nhưng chắc chắn không thể so sánh được với cậu ta.

Cậu ta tiếp tục giả thơ ngây mở cửa, mong đợi được chứng kiến

một cuộc giao cấu dâʍ ɭσạи, nhưng ngoài ý muốn, toàn bộ lớp học trống rỗng không có ai.

Sở Nhạc An sững sờ đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp có phần nữ tính hơi lạnh lùng, chẳng lẽ cậu ta đến muộn sao?

Nhưng dù gì vẫn là thụ chính truyện sếch, chỉ sửng sốt một giây, Sở Nhạc An liền gỡ xuống biểu cảm bất ngờ, đi tới đi lui cúi đầu nôn nóng, giống như đang tìm thứ gì.

Cái mông tròn trịa nhỏ nhắn đung đưa theo bước chân trông rất hấp dẫn, nhưng rất tiếc không ai thưởng thức.

Trong phòng tiện ích, Giang Triệt dùng bàn tay thon dài che miệng Đường Đường, dươиɠ ѵậŧ khủng cũng không dừng lại vì có người tới gần, ngược lại còn dập mạnh hơn, liên tục đánh vào điểm G của cậu.

Sợ bị phát hiện, thân thể Đường Đường căng thẳng, lỗ hậu điên cuồng mấp máy, thịt ruột đỏ tươi gắt gao quấn lấy cây gậy thịt mυ'ŧ mát liên hồi, Giang Triệt hạ giọng thở ra một hơi, khàn khàn nói bên tai Đường Đường, "Anh không khóa cửa, Đường Đường đoán xem ... liệu có ai xông vào, thấy anh đang ȶᏂασ lỗ da^ʍ của bé không nhỉ?"

Đường Đường không trả lời được, cậu đang bị nắc tới tấp, hai chân run lẩy bẩy, chịu không nổi bấm móng tay cắt tỉa gọn gàng lên cánh tay Giang Triệt, để lại mấy nửa hình tròn nhỏ nhắn.

Bước chân càng lúc càng gần, có người vặn tay cầm.

Kɧoáı ©ảʍ quét qua toàn thân, Đường Đường cứng đờ, pháo hoa nổ liên tục trong đầu, gậy thịt nhỏ dựng đứng lên phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, lỗ hậu càng mất khống chế, nước da^ʍ tuôn ra xối xả tưới ướt dươиɠ ѵậŧ nóng như sắt nung.

"Hừmm!!"

Giang Triệt hừ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ bị mυ'ŧ sướиɠ tái tê, hắn không ngừng bịt miệng Đường Đường, dùng hai tay ôm lấy cậu rồi đứng lên, đè lưng Đường Đường vào cửa dập dữ dội.

Lỗ nhỏ vừa cao trào đang co rút bị gậy thịt không khoan nhượng tiếp tục thọc vào, vành thịt đỏ tươi sưng tấy run rẩy phục vụ hắn lần nữa.

"A ... đừng ... ah ah, không, buông ra ... ha, buông tớ ra"

Đường Đường bị nhấc chân lên khỏi mặt đất hét lớn một tiếng, cái bụng trắng mềm có thể nhìn thấy hình dạng dươиɠ ѵậŧ nổi lên.

Sướиɠ, sướиɠ quá, cậu sắp bị ȶᏂασ sướиɠ đến chết ...

Ngoài cửa, Sở Nhạc An bị tiếng hét khe khẽ bên trong làm giật mình.

Ván cửa rung lên "bang bang bang", tiếng thân thể va đập càng ngày càng lớn.

Sở Nhạc An nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng thằng đĩ bên trong thật là một con hồ ly tinh không biết nhục, lại đè nén lửa giận làm bộ làm tịch gõ cửa.

"Này, mở cửa ra, các người đang làm gì vậy!"

Bên trong cánh cửa im lặng trong chốc lát, sau đó là tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như nức nở cùng tiếng thở dốc thô bạo của đàn ông đang hứng tình.

Sở Nhạc An nghe tiếng đánh bạch bạch bạch, tiếng thở hổn hển gợϊ ȶìиᏂ của đàn ông, cũng không nén được chà xát hai chân.

Sở Nhạc An hít sâu một hơi, tức giận nói: "Này! Ngươi làm sao vậy! Thả cậu ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!"

"Ahhh, Giang... Giang Triệt... không... ưʍ.... ah ah... đừng mà!!"

Tiếng la hét thất thần và tiếng da thịt va chạm ngày càng lớn hơn, tấm cửa rung lên bần bật như sắp bung ra.

Sở Nhạc An vốn đã biết bên trong là ai, vẫn giả vờ như vừa nhận ra, kinh ngạc đấm cửa, "Giang Triệt! Là cậu à? Tôi nhìn lầm cậu rồi, cậu đúng là đồ khốn nạn! Mau thả người ra."

"Cút——"

Từ trong cửa truyền ra tiếng gầm thở hổn hển của Giang Triệt, tiếng la hét của thiếu niên và tiếng da thịt va chạm đột ngột dừng lại.

Trong phòng tiện ích, Đường Đường bị dòng tϊиɧ ŧяùиɠ đặc sệt bắn làm cao trào, thân thể gầy yếu run lên, chỉ có thể mềm nhũn vắt trên người Giang Triệt. Tóc đen của cậu hơi ướt, ánh mắt mê mang thất thần.

Dươиɠ ѵậŧ Giang Triệt vẫn đang cắm trong mông Đường Đường, hắn âu yếm hôn lên má cậu, vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của thiếu niên.

Lục Tử Hiên cầm con chim cứng ngắc đi tới, hôn sâu Đường Đường, tiếng nhóp nhép tràn ngập không khí.

Giang Triệt xoa xoa vài lần hưởng thụ, sau đó rút ra dươиɠ ѵậŧ bán cương, lỗ hậu dâʍ đãиɠ không còn bị bít, nước da^ʍ hòa tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn loạn chảy xuống đùi và chân, nhỏ giọt xuống đất, một lúc sau đã chảy thành vũng nhỏ.

Mùi hoa thạch nam (*) nhanh chóng tràn ngập ...

(*) Một loại hoa mùi thơm dạng hăng, ncl để miêu tả mùi của t.tr

Cảnh này quá gợϊ ɖụ©, Nghê Hướng Dương sờ sờ sờ soạng mông thịt mềm mại trơn trượt của Đường Đường, muốn làm nháy nữa, nhưng lại bị Giang Triệt ngăn cản.

"Hôm nay đủ rồi."

Giang Triệt sửa sang quần áo xong, lấy khăn ướt lau người cho Đường Đường, không ngẩng đầu lên nói.

Nghê Hướng Dương nhìn đồng hồ, rồi nhìn lại Đường Đường đã mê man, hắn chỉ có thể bất mãn vân vê hai đầṳ ѵú đã bị mυ'ŧ sưng đỏ. Nơi mẫn cảm bị véo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Đường Đường đang mê man cũng phải ưm a mấy tiếng.

Hai người đều đang hứng, nhưng chỉ biết nhịn, không thể làm lần nữa, bèn dùng đôi tay non nớt trắng nõn của cậu vuốt dươиɠ ѵậŧ mình để xuất ra.

Còn Sở Nhạc An ... đã bị người Lục Tử Hiên gọi đến kéo đi rồi, không ai quan tâm cậu ta làm gì.

...

[Nghê Hướng Dương: Bé à? Sao không đến trường?]

[Lục Tử Hiên: Đường Đường, cứ không đến trường, các anh giận đấy. ]

[Giang Triệt: Đến trường. ]

Tiếng điện thoại nhận tin nhắn không ngừng rung lên, Đường Đường nằm trên giường lớn ở nhà, lười nhác gõ tin nhắn.

Thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm, khuôn mặt ngây thơ ban đầu đã ẩn chứa một chút quyến rũ, tỏa mùi thơm ngọt như trái cây chín muồi.

Từ sau trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt ngày đó, Đường Đường trốn đi ba ngày cho giống với tính cách nhân vật. Ba vị thiếu gia cũng không muốn ép đến đường cùng, cho thiếu niên thời gian suy nghĩ.

Nhưng con đà điểu nhỏ này cắm đầu xuống cát không nghe không thấy, vô âm bặt tín cả mấy ngày, cả ba người sáng nay đã bắt đầu nóng nảy, gọi điện gửi tin nhắn liên tục cho cậu.

Ảnh đế Đường đặt điện thoại dưới chăn bông, lăn một vòng, mặc dù kỹ năng của họ rất tốt, làm cậu sướиɠ chết, nhưng vẫn chưa đủ.

Vẫn cần một cái cớ...

Cái cớ không cần bao nhiêu thời gian đã xuất hiện, thêm một ngày bị đà điểu nhỏ phớt lờ, ba vị thiếu gia luôn được nuông chiều từ bé đã hết kiên nhẫn.

Công ty mỹ phẩm của nhà Đường nhiều lần bị gây sức ép, mấy ngày nay cha Đường luôn đi sớm về trễ, sức khỏe vốn đã không tốt, giờ lại còn trông như già thêm vài tuổi.

Ban đêm, phòng làm việc sáng đèn, Đường Đường mặc bộ đồ ngủ hoạt hình dễ thương, bưng hai ly sữa bò đến cho cha mẹ thức khuya công tác.

Dép lê con thỏ đi trên thảm không phát ra tiếng động, cửa phòng làm việc mở ra, bên trong thắp ánh đèn vàng, vọng ra tiếng nói chuyện của cha mẹ.

"Tôi thực sự không biết nhà họ Giang và họ Lục đối đầu một công ty nhỏ như của chúng ta làm gì nữa?" Cha Đường mệt mỏi, nghĩ mãi vẫn không ra.

Hai cái họ quen thuộc kia khiến Đường Đường đông cứng tại chỗ.

Sau đó, cha mẹ nói gì Đường Đường không còn nghe nữa, vị thiếu gia vốn chưa từng có kinh nghiệm với lòng người hiểm ác, tức giận dậm chân, lại không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn quay lại trường học.

Đường Đường đứng ở cửa lớp một hồi mới phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hít sâu một hơi đẩy cửa vào.

Trong phòng học, tiếng nói chuyện ồn ào đột ngột dừng lại, một rừng mắt nhìn chằm chằm Đường Đường vừa mới bước một chân vào lớp.

Đường Đường khựng lại, năng lượng vừa gom góp được đột nhiên bay biến, cậu...cậu rất muốn rút chân về.

Đâu...đâu có đi nhầm lớp ...

Ngón tay trắng nõn gầy guộc không khỏi nắm lấy dây đeo cặp sách, công tử nhỏ đi không được về cũng không xong, một lúc lâu sau, vành tai đỏ lên, ngượng ngùng đi đến chỗ ngồi cuối lớp.

Đến gần hơn, Đường Đường mới hiểu tại sao bạn học lại nhìn mình như thế này.

Ba vị thiếu gia đang ngồi phía trước thực sự đã hoàn toàn đổi vị trí.

Giang Triệt khoanh tay ngủ gật, Nghê Hướng Dương bắt chéo chân chơi game, và Lục Tử Hiên ngồi bên cạnh cậu, tươi cười chào hỏi.

Trong lớp im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng Nghê Hướng Dương bấm game, ánh mắt bạn học xoay quanh bốn người, thầm đoán già đoán non mối quan hệ giữa ba vị thiếu gia và người mới đến này.

Đường Đường lướt qua đôi chân dài của Lục Tử Hiên, ngồi bên trong, lâm vào nguy hiểm bao vây, không dám nhìn ngang liếc dọc.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên cầm giáo án bước vào cửa, ánh mắt soi mói dần dần biến mất theo tiếng giảng bài, Đường Đường cảnh giác nửa tiết học, thấy họ đều bận việc riêng, cậu dần dần thả lỏng tâm trạng, yên tâm nghe giảng bài.

Nhưng......

Bàn tay đang viết viết của Đường Đường run lên, không tin nhìn Lục Tử Hiên nhân mô cẩu dạng ngồi bên cạnh.

Giang Triệt đang ngủ gật sau lưng mở mắt ra không biết lúc nào, Nghê Hướng Dương đặt điện thoại xuống, thích thú nhìn hai người trước mặt.

Lục Tử Hiên thản nhiên nhấc đôi chân dài của mình lên chặn lại khe hở, một tay cầm quyển sách, tay kia luồn thẳng vào trong quần tây của Đường Đường, xoa nắn cây gậy nhỏ của cậu cách một lớp qυầи ɭóŧ vải bông.

Như bị giẫm phải đuôi, Đường Đường nhanh chóng nắm lấy bàn tay tɧác ɭoạи của nam sinh, đỏ mặt lắp bắp nói: "Cậu...cậu làm gì vậy?"

Lục Tử Hiên để cậu nắm tay, mắt cáo hơi híp lại, âm thầm phun ra ba chữ.

"Làm em..."

Đường Đường hoảng sợ đến điên, nhưng tay mềm sức yếu, đẩy hai ba cái tên da^ʍ tà ngồi bên cạnh cũng không nhúc nhích một chút, chỉ đành trơ mắt nhìn Lục Tử Hiên lấy dươиɠ ѵậŧ hồng phấn từ qυầи ɭóŧ của cậu ra giữa nơi đông người.

Cậu nhỏ xinh xắn mềm nhũn không nghị lực dưới ngón tay mảnh khảnh với vết chai mỏng của Lục Tử Hiên đã thẳng đứng.

Lòng bàn tay xoa xoa mắt ngựa mẫn cảm, lòng bàn tay xẹt qua cán côn, sau đó liên tục xoa nắn trứng nhỏ.

"Ưʍ......"

Đường Đường đỏ mặt, cậu nằm trên bàn không nhịn được nức nở một tiếng, sau đó hoảng sợ cắn chặt môi dưới.

Lục Tử Hiên cười cười, chậm rãi nói nhỏ bên tai cậu, "Đường Đường phải nhịn không được phát ra tiếng nha..."

Tiếng sột soạt của đầu bút ghi chép vang lên cùng tiếng giảng bài của giáo viên, Sở Nhạc An siết chặt quyển sách trong tay, làm nó nhăn nhúm. Cậu ta liên tục nhìn trộm mấy người phía sau qua gương.

Giang Triệt và Nghê Hướng Dương ngẩn người nhìn thẳng, Lục Tử Hiên cầm quyển sách có vẻ đang nghĩ gì, còn Đường Đường mặc áo khoác thì nằm trên bàn như đang bị bệnh..

Hai mắt cậu ta bốc hỏa, quét Đường Đường từ trên xuống dưới, cảm thấy chua xót cùng ghen tị.

Ba người kia mấy ngày nay không đi tìm con hồ ly tinh kia, Sở Nhạc An vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có cơ hội, nhưng dù thả thính úp mở hay huỵch toẹt ra, thì ba người kia chẳng những không cắn câu mà còn chuyển chỗ ngồi cạnh Đường Đường.

Sở Nhạc An không biết thiếu niên hôm đó bị họ chơi đến gào khóc là ai, chỉ nghĩ ba đại thiếu gia không thích mình, mà thích Đường Đường kia hơn, càng làm cậu ta tức giận.

...

Ở phía sau, Đường Đường đỏ mặt, ngơ ngác nhìn bức tường trắng xanh.

Cảm giác kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể đã đến điểm giới hạn, cậu không nhịn được duỗi thẳng thắt lưng, dụi dươиɠ ѵậŧ đỉnh đã rỉ nước vào lòng bàn tay khô nóng của nam sinh.

Lục Tử Hiên đang chống đầu nhìn cậu, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, lúc Đường Đường đang chuẩn bị bắn ra ngoài, liền nhanh chóng tàn nhẫn bóp chặt đỉnh đầu gậy thịt phấn hồng, chặn lại lỗ chuông vừa mới mở ra.

"Ưm ......"

Đường Đường đang gối cánh tay quay mặt đi, khóe mắt bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm đỏ, ướŧ áŧ mờ mịt, nhìn đôi mắt đào hoa đa tình của Lục Tử Hiên, sốt ruột nhẹ giọng cầu xin, "Khó chịu quá.. Cho.. cho tớ ra đi."

"Còn trốn tụi anh không?" Lục Tử Hiên hỏi cậu.

Kɧoáı ©ảʍ bị dừng lại, Đường Đường đau lòng rơi nước mắt, "Không ... trốn nữa ... khó chịu ... ưm, khó chịu..."

Lục Tử Hiên rất hài lòng với câu trả lời của cậu, hắn buông lỏng tay, trìu mến di chuyển lên xuống vài lần.

Thân thể nhỏ bé đáng thương của Đường Đường run lên, hoàn toàn mềm nhũn thành một vũng nước.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng phun vào lòng bàn tay nam sinh, Lục Tử Xuyên lau tay sạch sẽ, chỉnh lại ngay ngắn chiếc quần xộc xệch của Đường Đường, tiếng chuông báo giờ tan học cũng vừa lúc vang lên.

"Này... mùi gì vậy?" Cô gái phía trước đi ngang qua cửa sau, dừng một chút, hít hít mũi ngửi.

"Làm gì có mùi.", Cô gái đi cùng trêu đùa bạn mình.

Giọng nói càng xa dần, Đường Đường càng vùi đầu sâu hơn, vành tai đỏ bừng, nóng lòng muốn tìm một kẽ hở chui vào, không bao giờ chui ra nữa.

Sở Nhạc An tranh thủ thời gian, đi tới bàn của Đường Đường cùng Lục Tử Hiên, đôi mày thanh tú nhăn lại, lo lắng hỏi cậu, "Đường Đường, không sao chứ, cậu bị bệnh hả?"

Lục Tử Hiên ngồi ở bên ngoài, Đường Đường dựa vào tường, lúc nói chuyện Sở Nhạc An hơi nghiêng người về phía trước, để người ngồi bên ngoài có thể nhìn thấy xương quai xanh của cậu ta, ngửi được mùi thơm hấp dẫn khi cậu ta cử động.

Lục Tử Hiên tay trái chống đầu, nhìn sách không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Không ... không sao đâu."

Đường Đường vùi đầu vào cánh tay, nghẹn ngào đáp lại, không dám nhấc mặt lên!

Bởi vì tay phải của Lục Tử Hiên, ngay dưới mũi Sở Nhạc An, công khai luồn vào nắn bóp cánh mông non mềm của cậu.

Đường Đường sợ bị phát hiện, không dám nhúc nhích, chỉ có thể âm thầm cắn ngón tay, vành tai đỏ bừng như sắp xuất huyết.

Lục Tử Hiên bóp kéo lên trên, ra hiệu cậu nhấc mông lên.

Đường Đường không nghe lờii, cứ vùi đầu. Nếu cậu không nhấc mông, Lục Tử Hiên cũng không làm gì được.

Đặt cuốn sách trong tay xuống, Lục Tử Hiên nhướng mày,, ẩn ý trả lời với Sở Nhạc An, "Đường Đường hình như bị sốt, hay là dìu đến phòng y tế đi."

Lục Tử Hiên phát âm rõ ràng, giọng nhẹ nhàng đều đều, nhưng giọng điệu đến từ "sốt" lại hơi cao lên, mang chút châm biếm ngả ngớn.

Sở Nhạc An suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có lẽ mình nghe lầm.

Người mình thả thính suốt thời gian qua cuối cùng cũng sắp cắn câu, Sở Nhạc An hưng phấn đến mức không muốn cùng Đường Đường đến phòng y tế chút nào, chỉ lo lắng, lảng tránh chủ đề, kiếm chuyện nói thêm vài câu với Lục Tử Hiên.

Người bọc áo khoác đông cứng như đá, Lục Tử Hiên đã cởϊ qυầи cậu ra, qυầи ɭóŧ kéo xuống một nửa, mông thịt lộ ra ngoài. Có bàn học với áo khoác che còn đỡ, chứ nếu đứng dậy thì xong đời!

Biết đây là lời cảnh cáo của nam sinh, Đường Đường sững người, chỉ có thể tức giận nâng cái mông nhỏ của mình lên, phơi ra lỗ da^ʍ múp míp.

Lục Tử Hiên hài lòng cười, nói chuyện câu có câu không với Sở Nhạc An, tay kia luồn qua kẽ mông xoa nắn hậu huyệt.

Mãi cho đến khi ướt hoàn toàn, hắn mới đột nhiên chọc một đốt ngón tay vào.

"Ah......"

Dưới áo khoác phát ra âm thanh như mèo kêu, hai người đột ngột ngừng nói chuyện.

Sở Nhạc An vất vả lắm mới nói chuyện được với Lục Tử Hiên lại bị phá bixh, cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn giả đò lo lắng hỏi: "Đường Đường,cậu sao vậy? Đau lắm à?"

Do có bàn học và quần áo bị che phủ nên Sở Nhạc An chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của Lục Tử Hiên để phía sau ghế, cậu ta không biết rằng người cậu ta cố hết sức tán tỉnh vẫn đang cắm những ngón tay thon dài của mình vào lỗ da^ʍ của người khác.

.

Nhưng Giang Triệt và Nghê Hướng Dương ngồi phía sau lại nhìn cảnh da^ʍ trước mặt không sót đoạn nào.

Nghê Hướng Dương nghiêng người vắt chéo chân, ánh mắt rực lửa nhìn hai người bọn họ, thầm mắng Lục Tử Hiên biết cách chơi.

Đường Đường cắn môi không dám lên tiếng, ngón tay Lục Tử Hiên không ngừng quất vào thịt ruotj nịnh nọt, âm thanh "lóp nhóp" nho nhỏ khuếch đại bên tai, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ liền tê dại chảy nước ròng ròng.

Trong không khí có một mùi béo ngậy ngọt ngào, Sở Nhạc An nhíu mày, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Lục Tử Hiên thọc vào rút ra ngón tay, ấn nát tất cả điểm mẫn cảm của Đường Đường, mặt cười nhìn Đường Đường, đáp lời Sở Nhạc An , "Có lẽ ngủ rồi, chúng ta nói chuyện khẽ thôi."

Nói xong, đôi mắt đào hoa còn nháy nháy nhìn cậu ta.

Sở Nhạc An đỏ mặt, hoàn toàn quên mất chuyện gì xảy ra, chỉ biết tập trung toàn lực nói chuyện phiếm với trai.

Mắt Đường Đường đầy hơi nước, hàm răng trắng nhỏ cắn đốt ngón tay. Ngón tay Lục Tử Hiên dài, có vết chai mỏng, mỗi lần cắm vào đều gây ra một trận tê dại không chịu nổi quét qua khắp người. Thịt ruột mυ'ŧ chặt lấy ngón tay, cậu bị hắn đào móc nước chảy lênh láng ra ngoài.

Đường Đường ngấn lệ, im lặng thở hổn hển, sướиɠ quá, chịu không nổi nữa!

Cảm thấy thịt ruột càng mυ'ŧ chặt. Lục Tử Hiên tối sầm hai mắt, ngón ay nhanh nhẹn ấn mạnh lên điểm cực khoái, nước theo động tác từng chút chảy xuống tay.

Vài nhát đâm thật sâu, Đường Đường rùng mình như điện giật, lỗ hậu co giật dữ dội, bất ngờ trào ra một luồng nước da^ʍ nóng hổi, giống như con gái đến cao trào.

Chuông vào lớp reng reng vang lên đúng lúc, che lấp tiếng lỗ hậu văng tung tóe nước.

Chờ Sở Nhạc An không cam lòng trở lại chỗ ngồi, những người khác cũng chăm chú nghe giảng , không để ý tới họ, Lục Tử Hiên mới chậm rãi rút tay về.

Nước da^ʍ trong suốt chảy đầy bàn tay, dọc theo đầu ngón tay của nam sinh nhỏ giọt xuống đất.

Mị hương ngọt ngào khiến mắt cả ba người đều đỏ lên, như ba con sói nhìn chằm chằm Đường Đường vẫn còn đang run rẩy, muốn nuốt trọn cậu vào bụng.

Trường trung học tư thục thành phố J là một trong những trường trung học quý tộc hàng đầu ở quốc nột, tất cả các dãy lầu trong trường đều có diện tích rất lớn, có cây xanh đẹp mắt, nội thất trang nhã.

Chuông báo giờ tan học vẫn chưa vang lên, tất cả các phòng học đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên.

Đường Đường ngồi trên nắp bồn cầu trong phòng vệ sinh, vừa lau nước mắt vừa thút thít cởϊ qυầи.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của thiếu niên đẫm nước mắt, chóp mũi và khóe mắt đỏ hoe vì khóc, thân thể gầy gò vẫn còn đang co giật, thật sự rất đáng thương.

Hai chân trắng nõn mỏng manh lộ ra không khí, Đường Đường hai mắt đỏ hoe, dùng hai ngón tay xoắn mép qυầи ɭóŧ trắng.

Cầm lên trước mắt, tức thì miệng lại trề xuống,nước mắt vừa mới ngừng lại bỗng trào ra nhỏ tong tong.

Mùi thuốc khử trùng trong không khí dần dần bị nhuộm thành mùi thơm lạ ngào ngạt, chiếc qυầи ɭóŧ trắng trước mặt vẫn chưa khô, thấm đẫm nước, còn nhỏ mấy giọt xuống sàn nhà.

"Hức.... đồ tồi, xấu xa."

Công tử nhỏ xấu hổ chật vật, cầm bằng chứng hùng hồn cho sự dâʍ đãиɠ của mình, không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Đúng lúc cậu đang nghẹn ngào mắng mỏ, cửa ngăn đã bị gõ hai cái.

Đường Đường co rụt lại như mèo con bị giật mình, thấp giọng cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó giọng nói lạnh lùng của Giang Triệt vang lên.

"Mở cửa."

Hóa ra là một trong ba tên xấu xa, Đường Đường bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm, hừm, không mở đâu.

Như biết thiếu niên sẽ không nghe lời, giọng nói dỗ dành của Giang Triệt từ ngoài cửa lại truyền đến, "Anh mua cho em qυầи ɭóŧ mới, mở cửa đi, anh không làm gì em đâu."

Không nói không cảm thấy, vừa nói xong, Đường Đường đã cảm thấy dưới người lạnh toát, nhìn chiếc qυầи ɭóŧ vẫn còn nhỏ giọt trên tay, liền dời tầm mắt xuống hạ thể trần trụi. Cậu cố gắng thở sâu mấy hơi, thấy vẫn không thể mặt dày quay lại lớp trong tình trạng này, cậu ngập ngừng vươn tay mở khóa cửa.

Giang Triệt lười biếng đứng ở ngoài cửa, tay cầm một túi giấy. Chờ cửa mở, hắn ngẩng đầu nhìn vào, đôi mắt đen láy như một hồ nước lạnh ban đêm, nhưng ánh mắt lạnh lùng dời xuống phần dưới trần trụi và mềm mại của Đường Đường, đáy mắt ngay lập tức nổi sóng.

Đường Đường bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, rụt rụt hai chân, rất có khi thế hếch cái cằm nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng cực kỳ kiên cường, "Để đồ đấy cho tớ, cậu đi ra đi."

Mặt cậu lúc này lộ ra vẻ chán ghét, chỉ còn thiếu câu: "Ái phi, lui ra đi, quả nhân thật sự không muốn thấy nàng."

Giang Triệt thấy buồn cười, vừa định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ xộc xệch bên cạnh chân thiếu niên, chợt hơi thở trở nên nặng nề..

Không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên ái muội.

Ánh mắt nam sinh hơi trầm xuống, không biết đang nghĩ gì, khí thế lúc nãy của Đường Đường biến mất sạch, vành tai ửng hồng, chỉ có thể nâng cằm lên để trông oai vệ hơn.

Sau một thời gian, Giang Triệt đột nhiên di chuyển.

Hắn bước tới, cúi người về phía trước, kề sát vào mặt Đường Đường, suýt chút nữa chạm vào chóp mũi cậu.

Đường Đường bị khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt làm giật mình, cậu mở to mắt, theo bản năng co người lại, lắp bắp: "Cậu...cậu làm gì vậy?"

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Đường Đường, Giang Triệt cảm thấy thiếu niên giống như một bé mèo con, giương móng vuốt nhe nanh cào hắn nhưng không đủ sức, cào như đang gãi nhẹ làm nũng.

Hắn cong cong môi, hít một hơi thật sâu thưởng thức vị ngọt trong không khí, hơi cúi xuống ...

Đường Đường nhìn khuôn mặt nam sinh càng ngày càng gần, không cách nào tránh né, bèn nhắm chặt hai mắt tự lừa dối chính mình.

Hương gỗ lạnh nhạt nhàn nhạt lưu lại trong mũi, Đường Đường không khỏi cẩn thận ngửi một chút.

Một giây, hai giây, ba giây ...

? ? ?

Tại sao ... không có âm thanh?

Đường Đường rất khó hiểu, lặng lẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy cận cảnh khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt cười của Giang Triệt.

Thấy Đường Đường đang nhìn trộm mình, Giang Triệt chuyển động ngón tay nhặt chiếc qυầи ɭóŧ đã thấm ướt nước dưới chân cậu lên, sau đó đặt chiếc qυầи ɭóŧ mới lên đùi cậu, chậm rãi đứng dậy.

Đường Đường hoàn toàn mở to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng.

Giang Triệt luôn lạnh lùng lại cầm qυầи ɭóŧ cũ của cậu, xếp gọn gàng bỏ vào túi giấy vốn để đựng qυầи ɭóŧ mới, cuối cùng nhét vào cặp sách để bên cạnh.

Đường Đường dời mắt, không dám nhìn thêm nữa, mặc quần vào, mặt ửng hồng, quay đầu bỏ chạy.

"Ơ này ... đừng chạy."

Lục Tử Hiên ở cửa, tươi cười đưa tay chặn đường.

Lục Tử Hiên cao ráo chân dài, mặc áo khoác đồng phục học sinh màu xám bạc, cà vạt buông hờ hững trên sơ mi, viên kim cương xanh ở tai trái lấp lánh phô trương.

Còn Nghê Hướng Dương lưu manh ngông cuồng, đầy sức công kích chéo chân đứng phía sau, khóe miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Nhìn thấy Giang Triệt ung dung đo ra, Nghê Hướng Dương huýt một cái huýt sáo, "Chết tiệt, A Triệt, mày làm gì bên trong mà mãi không ra, Lục Tử với tao còn tưởng mày ăn vụng đấy."

Giang Triệt chỉnh lại tay áo, nhẹ giọng đáp: "Thời gian quá ngắn."

Thật ra mà nói, ba tên khốn kiếp này không chỉ nhà giàu mà còn đẹp mã, ảnh đế Đường bị hóc môn nam nóng bỏng hun đến chân bủn rủn, cậu thích mê kiểu thanh niên trẻ trung đầy sức sống như thế này.

Lúc xoạc cậu cũng rất năng nổ hăng hái, năng lượng tràn đầy.

Bí mật gạt đi những suy nghĩ đó, Đường Đường nắm lấy góc quần áo lùi lại mấy bước, giọng như muỗi kêu, "Các... các cậu tìm tớ có việc gì không....... "

Càng nói giọng càng nhỏ lại, đáng thương cực kỳ.

Nghê Hướng Dương cầm lấy điếu thuốc, bước lên không nói một lời hôn cậu thật sâu, cho đến khi bé thỏ nhỏ trong vòng tay hắn thút thít đẩy đánh, hắn mới rút lại đầu lưỡi tɧác ɭoạи, cắn nhẹ môi dưới rồi buông cậu ra.

"Bé con, em gϊếŧ anh rồi." Nghê Hướng Dương khàn khàn hít vào mùi thơm ngào ngạt của thiếu niên, một tay cầm điếu thuốc, tay kia làm như tám trăm đời chưa nhìn thấy mông bao giờ mà hào hứng bóp nắn cặp mông tròn của Đường Đường.

Người Nghê Hướng Dương ấm áp dễ chịu, Đường Đường đỏ mặt, bị hắn khống chế trong vòng tay, lại bị sờ mông, hai mắt lại cay xè, tong tong nhỏ nước mắt.

Cậu lau lau vài giọt nước mắt trên áo Nghê Hướng Dương, ấm ức ngẩng đầu lên chất vấn,, "Đồ xấu xa, là các cậu ... các cậu đối đầu với bố mẹ tớ, tớ.. Tớ đã để các cậu làm rồi... Mông cũng sưng lên, vậy mà các cậu vẫn bắt nạt tớ với bố mẹ tớ."

Càng nói chuyện, cậu càng tủi thân, khịt mũi thút thít, "Các cậu lại không bị đau gì hết..."

"Ôi," Lục Tử Hiên đau lòng đến chết đi sống lại, nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cậu, giọng ngọt như thấm mật, "Đường Đường đừng khóc nữa. Các anh sai rồi, chỉ cần bé Đường Đường ngoan ngoãn không chạy lung tung, các anh hứa sẽ không cản trở công ty của cha mẹ nữa, nha?"

Đường Đường vốn còn đang xấu hổ trước nụ hôn dịu dàng của nam sinh, nhưng sau khi nghe hết câu, lại không nén được trừng đôi mắt đẫm lệ phản bác: "Đó không phải là cha mẹ cậu."

Lục Tử Hiên bị cậu liếc, lòng nhộn nhạo. Hắn nhếch mép cười, không biết xấu hổ chơi đùa hai tay cậu, "Đúng vậy, không phải cha mẹ. Phỉ là ... cha mẹ vợ nhỉ? Hắn nhướng mày nhìn Giang Triệt, nghiêm túc hỏi: "Đúng không, A Triệt?"

Giang Triệt dựa vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch màu đen, hai mắt lóe lên, cũng cười trả lời, "Ừ."

Đường Đường càng đỏ mặt hơn, tức giận "Các cậu...các cậu" hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng xấu hổ vùi mặt vào cơ ngực cường tráng của Nghê Hướng Dương.

Đường Đường đầu óc lộn xộn, tràn đầy xấu hổ.

Hình như có một bàn tay to chạm vào đầu cậu, giọng Nghê Hướng Dương run lên không biết đang nói gì, Đường Đường nắm chặt góc quần áo của hắn, không biết họ nói cái gì, chỉ lung tung gật đầu đồng ý.

Chờ sực tỉnh lại, bị xoạc khóc hu hu xong ... đã quá muộn để hối hận.

*** 2 ***