Bạch Liên Hoa Ngày Ngày Bị Thao

Chương 2: Em trai tàn tật - 2

em trai tàn tật - 2

Sáng sớm, căn phòng vốn sạch sẽ gọn gàng trải qua đêm qua điên cuồng trở nên hỗn loạn, không khí nồng nặc thứ mùi khiến người ta vừa nghe sẽ đỏ bừng mặt.

Đường Đường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lưng đau nhức bò dậy từ trong chăn bông hỗn độn, thân thể đẹp như ngọc rải đầy dấu vết tìиɧ ɖu͙©. Cậu cúi đầu nhìn từng mảng xanh tím trên người,i hít một hơi sâu đưa tay xuống phía dưới, chạm đến bông hoa tội nghiệp sưng to.

Cửa huyệt sưng tấy vừa chạm vào lại vừa đau vừa ngứa, Đường Đường nín thở cẩn thận chọc vào, thành ruột sau một đêm mây mưa vẫn còn rất chặt, cẩn thận mυ'ŧ đốt ngón tay. Xác định không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong cậu mới rút ra ngón tay ướt đẫm.

Tên chó chết này còn biết rửa sạch cho cậu?

Suýt chút nữa bị cᏂị©Ꮒ chết trên giường, Đường ảnh đế tức giận ném xuống đồ ngủ đã bị xé nát trên người, chật vật ngồi xe lăn tìm một bộ dài tay cao cổ trong tủ mặc vào, thở hồng hộc xoay xe đi rửa mặt.

Dưới lầu, ánh nắng tràn vào, mùi thơm tràn ngập nhà ăn, Đường Niệm bưng cháo ra ngoài, khí chất anh ta ôn hòa, làm cái gì cũng vừa mắt, dễ khiến người ta cảm thấy thư thái.

Kỳ Dục mặc quần áo ở nhà, ngồi ở vị trí chủ ăn sáng, mái tóc nguyên bản là tỉ mỉ không có keo xịt tóc, giữa trán rơi xuống một ít sợi tóc đen, làm gương mặt độc đoán thêm vẻ lười biếng.

Kỳ Dục trông có vẻ rất sảng khoái, khuôn mặt vốn đã anh tuấn của hắn lại dịu đi một chút, khiến Đường Niệm mặt đỏ bừng, tíu tít nói chuyện phiếm với hắn.

Lúc này, tiếng thang máy vang lên, Đường Đường ngồi trên xe lăn lộc cộc đi tới bàn ăn.

Giọng Đường Niệm dừng lại, vừa nhìn, mắt Kỳ Dục cũng hơi sáng lên, cong cong môi đánh giá thiếu niên.

Ánh sáng trong biệt thự rất tốt, Đường Niệm cảm thấy cậu em trai của mình càng có vẻ ưa nhìn hơn, sắc mặt vẫn trắng như cũ, nhưng thay vì tái nhợt bệnh hoạn lại có chút gì hồng hào thơm ngọt. Nhận ra sự thật này, tâm tình vui vẻ buổi sáng của anh ta bay biến hết.

Kỳ Dục từ từ nhìn ngắm khóe mắt đuôi mày cùng đôi môi hơi sưng đỏ của thiếu niên, yết hầu khẽ nhúc nhích, trong lòng dâng lên một niềm vui không thể giải thích được.

Đây là người của hắn, là chính tay hắn tưới tắm bón phân, quả xanh đang từ từ chín, thiếu niên trong trắng như tờ giấy trắng được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn tưới nên vẻ quyến rũ.

Nhẹ nhàng thở ra, Kỳ Dục dời tầm mắt như sắp bốc hỏa, đổi đổi dáng ngồi.

Đường Đường vốn đã rụt rè, bây giờ bị Kỳ Dục nhìn lại càng cứng đờ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay nắm xe lăn: "Ngài.. ngài Kỳ, chào buổi sáng."

Kỳ Dục khẽ mỉm cười, giọng nói hấp dẫn dễ chịu có chút dịu dàng: "Chào buổi sáng."

Mặc dù đang rất nôn nóng nhưng Đường Niệm cũng thu lại vẻ mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Chào buổi sáng Đường Đường, hôm nay nắng to, sao em mặc quần áo dày thế? Không có quần áo theo mùa sao?" Anh ta dừng lại một chút, ra vẻ xót xa nói, "Là ại anh. Anh trai thật vô dụng, tiền lương từ công việc bán thời gian lúc trước còn không đủ trả tiền thuốc men cho em, huống chi là mua cho em vài bộ quần áo em thích."

Đường Đường mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng lớn khiến cậu trông càng nhỏ nhắn hơn. Cậu cụp mi xuống, nghe Đường Niệm nghĩa nhân giả nghĩa nói. Hai năm chân cậu bị liệt chưa từng được uống qua bất kỳ thuốc gì, toàn tự thân gắng gượng, đâu ra Đường Niệm làm thêm kiếm tiền?

Đường ảnh đế âm thầm cảm thán, thụ chính thật sự mặt dày, còn tự nói mình thành người anh tốt cho đứa em trai cùng mẹ khác cha, còn cậu thành kẻ vô dụng kéo chân. Đường Đường chợt nghĩ, nếu anh ta mà biết sau lớp quần áo của cậu là vết tích một đêm mây mưa với Kỳ Dục, không biết sẽ có phản ứng thế nào.

Đường Đường đang suy nghĩ chuyện ở đâu, nhưng cậu không biết trong mắt Kỳ Dục, cậu ngồi trên xe lăn không nói lời nào, thân hình gầy yếu nép vào ghế, không bào chữa, không hy vọng, không để tâm bất cứ điều gì, đã tự xem mình thật sự là một kẻ tàn phế.

Kỳ Dục nhíu mày, không biết vì sao trong lòng run lên, đặt thìa cháo xuống, nhẹ giọng nói: "Được rồi, những chuyện đã qua đừng nhắc lại, ngày mai tôi nghỉ ngơi, sẽ đưa cả hai đi mua quần áo và vật dụng."

Đường Niệm sững sờ, một lúc lâu sau mới khô khan nói: "Không ..." Nhưng còn chưa thốt ra được câu từ chối, đã thấy ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông phóng lại đây. Cổ họng nghẹn lại, anh ta sửa lờii: "Được... Bọn em lại gây thêm phiền phức cho anh rồi."

Đường Đường còn chưa kịp kinh ngạc vì đột nhiên được đi shopping, liền cảm giác được tay mình chợt ấm áp.

Cậu hơi cúi đầu, liền thấy Kỳ Dục bàn tay to nóng bỏng duỗi ra từ trên bàn ăn vỗ vỗ lên mu bàn tay đang đặt trên đùi của cậu. Vừa ngẩng đầu, cậu lại nhìn thấy ánh mắt an ủi của người đàn ông.

Ngoài mặt Đường Đường giả vờ sợ hãi, co tay lại tránh sự đυ.ng chạm, nhưng thực ra thẫn thờ thầm nghĩ, ông này lại bổ não ra cái gì trong đầu vậy trời.

Thấy vật nhỏ run rẩy né tránh đυ.ng chạm, khóe miệng Kỳ Dục khẽ nhúc nhích, mặt ngoài yên lặng uống cháo, tay phải càng ác liệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh, trượt từ cổ tay xuống đầu ngón tay, nghịch ngợm từng tấc da thịt.

Bàn tay đang múc cháo của Đường Đường cứng đờ, có chút sợ hãi nhìn anh trai đang tao nhã tươm tất ăn bữa sáng, lại thu hồi ánh mắt.

Thấy cậu sợ đến mức bàn tay cũng run, Kỳ Dục đột nhiên nổi ý đùa dai. Hắn buông thiếu niên ra, nhìn bàn tay vừa được buông lỏng nhanh chóng chạy trốn mất, cong nhẹ khóe môi, tay bắt đầu chậm rãi sờ đến giữa hai chân của Đường Đường. ...

Đường Đường chỉ biết sợ hãi, không dám để cho anh trai phát hiện "người yêu" của anh ta đang sờ soạng mình. Chật vật giãy dụa không chút ích lợi gì, cậu trơ mắt nhìn bàn tay to không ngừng cởi khóa kéo quần, lấy dươиɠ ѵậŧ mềm oặt ra từ qυầи ɭóŧ trắng, xoa nắn thưởng thức như đang cầm món đồ chơi thú vị nào đấy trong tay.

Kỳ Dục thản nhiên khuấy cháo, tay còn lại ung dung thả dê, vuốt ve vật nhỏ. Hắn cũng không định làm Đường Đường thoải mái, chỉ muốn ngắm gương mặt đỏ như cà chua, vừa hứng tình vừa thấp thỏm vì "nɠɵạı ŧìиɧ" với người yêu của anh trai.

Trên bàn ăn, Đường Niệm nhìn Kỳ Dục liên tục khuấy cháo nhưng lại không ăn muỗng nào, nhịn không được buông chén cơm xuống, nhẹ giọng hỏi, "Anh bị sao thế? Không có hứng ăn cơm sao?"

Như nghĩ tới điều gì, Kỳ Dục nhướng mày, gương mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng, "Không, chỉ là tôi đột nhiên muốn ăn mì xương cậu làm."

Đường Niệm tim đập nhanh, nở nụ cười, giọng nói mềm như kẹo bông, "Được mà, còn sớm, anh chờ một chút, em làm cho anh một bát."

Kỳ Dục ánh mắt hơi sâu, cong nhẹ môi, ấm áp nói: "Ừm, làm nhiều một chút."

Đường Niệm hơi đỏ mặt, gật đầu đứng dậy đi vào bếp.

Trong nhà ăn chỉ còn lại Kỳ Dục và Đường Đường, bầu không khí dần trở nên kỳ quái. Tay cầm thìa của Đường Đường khẽ run lên, vì lúc người đàn ông này ngon ngọt dỗ dành Đường Niệm cũng không buồn dừng lại động tác, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được những vết chai mỏng trên lòng bàn tay của Kỳ Dục cạ vào đỉnh dươиɠ ѵậŧ thật ngứa ngáy.

"Ngài...... Ngài Kỳ..." Đường Đường run giọng, khó khăn nói: "Xin... xin ngài buông ra..."

Kỳ Dục không giấu diếm ý đồ nữa, hắn dựa vào lưng ghế, phóng ánh mắt nóng hổi nhìn cậu, một lúc sau, người đàn ông đột nhiên chồm tới, bế Đường Đường lên đùi mình.

"A......"

Đường Đường sợ tới mức thấp giọng hét lên một tiếng, theo bản năng đưa tay lên chặn cổ người đàn ông, sau đó miệng hoàn toàn bị lấp kín.

Thật ra, cho dù không bịt miệng, Đường Đường cũng không dám lớn tiếng, bởi vì cậu biết dù cậu có chủ động hay không, Đường Niệm cũng sẽ nghĩ cậu dụ dỗ Kỳ Dục. Cậu quá sợ hãi, khong dám làm gì, chỉ lí nhí xin tha.

Kỳ Dục gọn gàng kéo quần cậu xuống nửa mông, một tay cởi thắt lưng mình, sau đó duỗi thẳng tay từ từ mở rộng lỗ da^ʍ còn sưng đỏ, khàn khàn cắn vành tai cậu, "Bé yêu, anh trai em chốc nữa trở về ngay đấy, hai ta đánh nhanh thắng nhanh nhé?"

Chất giọng hắn vốn đã rất trần rất thấp, hạ giọng xuống nữa lại càng mang thêm một sự thân thiết nói không nên lời, như tràn đầy tình cảm với bạn đời của mình.

Ngón tay cắm vào lỗ nhỏ, tê dại cùng đau nhói xẹt qua, Đường Đường bị người đàn ông ôm vào lòng, run rẩy rơi lệ. Cú© Ꮒσα nhỏ bị chơi cả đêm qua chỉ khuếch trương một chút đã lại ướt dầm dề, Kỳ Dục rút hai ngón tay ra, đặt dươиɠ ѵậŧ lên cửa huyệt mấp máy, động thân một cái, dươиɠ ѵậŧ vọt sâu vào lỗ da^ʍ nước lấp xấp.

"A...ha......"

Không còn bị bịt miệng, tiếng kêu da^ʍ của cậu không tự chủ được tràn ra, cậu nắm lấy cánh tay cường tráng của người đàn ông, nhìn hắn tách hai chân mình như bế một đứa trẻ xi tiểu, hướng về phía cửa phòng hướng phòng bếp nắc kịch liệt.

Trên tấm kính mờ của bếp, vẫn còn thấp thoáng bóng dáng anh trai đang bận rộn, trong khi cách một phiến cửa, người yêu của anh trai cầm dươиɠ ѵậŧ lớn ȶᏂασ tới tấp vào lỗ nhỏ của em mình.

Dươиɠ ѵậŧ đột nhiên bị thành ruột siết chặt, Kỳ Dục tàn nhẫn thọc vào không chút thương tiếc, để cái bụng non nớt gồ lên hình dạng một con chim.

"Đĩ nhỏ ȶᏂασ sướиɠ quá, hưm ... Em nghĩ anh trai em... ȶᏂασ có sướиɠ bằng em không nhỉ,"

Kỳ Dục sướиɠ tê, bật ra một câu tục tĩu, vách thịt như mấp máy mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, bên trong vừa bót lại vừa nhiều nước, hắn bạch bạch bạch giã vào cái mông nhỏ, thở hổn hển trêu ghẹo: "Có khi nào, anh trai em vừa xoay người lại, liền thấy em trai bị người yêu của mình ȶᏂασ phun đầy nước không?"

"A ư, không . không"

Đường Đường không ngừng lắc đầu, cậu bị lời nói dâʍ đãиɠ tục tĩu của người đàn ông kích động, không ngừng co rút trực tràng. Lỗ da^ʍ sưng tấy đỏ mọng, tràng ruột giống như một bao thịt rỉ nước phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ vừa dài vừa thô.

Một vài người hầu trong biệt thự ngang qua nhà ăn liền cúi gằm mặt, trong bếp, Đường Niệm nấu mì, cái nồi bên cạnh sôi sùng sục nước canh, không hề hay biết trong nhà ăn, em trai mình và người yêu tự nhận đang trình diễn một màn giao hợp điên cuồng kịch liệt.

Tiếng thở dốc và rêи ɾỉ tô thêm vẻ dâʍ ɭσạи cho nhà ăn. Người đàn ông đẹp trai ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt làʍ t̠ìиɦ, cơ bắp dưới lớp quần áo của người đàn ông căng phồng, như lớn hơn gấp đôi thiếu niên trong l*иg ngực. Hắn như con thú đực ôm chặt thú cái trong người thô bạo hôn môi, thiếu niên mắt nhòe đi, nâng đầu đón nhận nụ hôn sâu, nước bọt không kịp nuốt vào nhỏ giọt từ khóe miệng xuống quần áo.

Kỳ Dục mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có khóa quần bị kéo mở ra, gậy thịt dài nhấp nhô, thô bạo quất vào cái mông nhỏ của cậu.

Đường Đường nuốt nước bọt, phía trên tương đối chỉnh tề. Áo len trắng rộng rãi quấn quanh cơ thể yếu ớt, nhưng phía dưới lại bị lột sạch, hai chân trắng gầy yếu ớt bị bắt giang rộng quay về hướng cửa bếp, dươиɠ ѵậŧ nhỏ vung vung trong không khí, rỉ nước nhầy, lỗ hậu ngậm dươиɠ ѵậŧ vẩy nước da^ʍ.

Kỳ Dục thở hổn hển nhìn phòng bếp, cảm thấy thời gian sắp hết, không khống chế thân dưới nữa, dươиɠ ѵậŧ sưng to thêm, thô bạo giã nát nhụy hoa, cảm thụ thành ruột mấp máy.

"Ư...ưm ưm!"

Họ hôn nhau, kɧoáı ©ảʍ lan tràn toàn thân, tuyến tiền liệt tê dại run lên như co giật, Đường Đường ướt đẫm nước mắt, chỉ có thể thút thít túm lấy quần áo của Kỳ Dục, lại bị hắn thô bạo giã nát.

Tiếng da thịt lạch bạch đánh vào nhau dồn dập càng lúc càng lớn, Kỳ Dục hung hăng di chuyển thắt lưng, đâm nát mọi thứ, nện vào điểm mẫn cảm. Đường Đường run rẩy kịch liệt, sợ hãi trộn với sung sướиɠ, sau một cú đâm sâu, cuối cùng đầu óc trống rỗng, thành ruột thắt nhanh, một luồng nước hôi hổi bắn tung tóe.

"Chà ... đĩ nhỏ lại phun nước rồi."

Chim lớn của Kỳ Dục được xối đầy nước da^ʍ, sướиɠ đến lưng tê rần, lập tức mặc kệ Đường Đường đang co rút sau cao trào, lại đóng cọc thêm vài chục lần, lỗ chuông mới chịu mở ra bắn mạnh tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đường Đường bị trói chặt, rùng mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông rót đầy cơ thể, đến khi giọt tinh cuối cùng bắn hết, mới mềm nhũn nằm liệt trên người Kỳ Dục.

Kỳ Dục thở hồng hộc hôn lên cái đầu mướt mồ hôi của Đường Đường, còn chưa kịp dịu dàng an ủi thì đã nghe trong bếp truyền đến tiếng tắt bếp.

Nháy mắt, Đường Đường ngồi phắt dậy như giẫm phải đuôi, vội vàng muốn quần mặc vào, trong lúc giãy dụa lại cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trong người mình tiếp tục cứng lên, lo lắng đến mức sắp khóc.

Kỳ Dục nhìn thấy đứa nhỏ sợ hãi như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, buồn cười rút chim ra, nhanh chóng dùng qυầи ɭóŧ bông chặn lại lỗ nhỏ tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặc quần ngay ngắn cho thiếu niên rồi bế lên xe lăn.

Vừa chạm mông vào ghế xe lăn, Đường Đường không nói lời nào, vội vàng lăn bánh khỏi nhà ăn, nhanh chóng chạy thoát.

Nhìn bóng lưng hoảng loạn của cậu, Kỳ Dục phì cười kéo khóa quần, cuối cùng Đường Niệm cũng bưng mì ra khỏi bếp.

...

"Đây, anh nếm thử xem có hợp miệng không." Đường Niệm đặt tô mì xương đang bốc khói trước mặt Kỳ Dục, dùng đôi mắt đen láy nhìn hắn.

Kỳ Dục tâm tình rất tốt, nể tình ăn một ít.

Người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài anh tuấn, đường nét thâm trầm, quyến rũ, điều khiến Đường Niệm thương nhớ nhất là phong thái thượng lưu giàu sang, từng động tác đều ưu nhã mê người, làm anh ta khó thở mặt đỏ tim đập dồn.

Đường Niệm tim đập bang bang, liếʍ cặp môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Anh Kỳ, sáng mai em có buổi biểu diễn, anh có muốn đến không?"

Giọng nói tạm dừng, Đường Niệm hơi cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Buổi biển diễn vũ đạo buổi trưa sẽ kết thúc. Nếu là buổi trưa ... đúng lúc có thể đưa Đường Đường đi mua quần áo."

"Được," Kỳ Dục đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lên lau môi, giọng nói trầm thấp dễ chịu: "Tôi xong rồi, đi trước."

Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, ánh mắt Đường Niệm mờ mịt, trong lòng thầm nghĩ phải biến mình thành người của hắn càng sớm càng tốt, đêm dài lắm mộng ... Người yêu của Kỳ Dục chỉ có thể là anh ta, tuyệt đối có thể có bất kỳ sự cố gì!

-

Thành phố J nghênh đón một lượng mưa lớn, mây đen dày đặc, mưa to như trút nước, các phương tiện giao thông trên phố bị kẹt xe, ùn tắc một đoạn dài, đám mây đen phía trên bầu trời còn làm người ta bực bội hơn.

Tin—— Tin ——, Tài xế nóng nảy vừa la mắng vừa bấm còi, những hạt mưa to như hạt đậu va vào cửa sổ, bắn tung tóe những bọt nước.

8 giờ 30 phút, đồng hồ điện thoại di động báo pin yếu lại vang lên và cuối cùng trở nên yên tĩnh.

Sấm sét nổ vang, bầu không khí trong phòng ngủ buồn bực không thể giải thích được. Người lẽ ra đã thức dậy từ lâu cuộn mình trong chiếc chăn bông mềm mại. Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, hai má ửng đỏ dị thường, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, môi khô khốc, thấp giọng cầu xin cái gì, có vẻ như đang rơi vào cơn ác mộng không sao thoát ra được, nghẹn ngào khóc nức nở.

Có tiếng gõ cửa nhưng không có ai trả lời, tiếng gõ cửa gấp gáp hơn, ồn ào trong chốc lát, sau đó là tiếng mở khóa cửa.

"Đường Đường..."

Một người đàn ông bước vào, gọi tên cậu bằng một giọng rất nhẹ, theo khoảng cách càng gần, một mùi thơm gỗ tùng bách làm người an tâm càng rõ ràng hơn.

Mép giường hơi trũng, có người ngồi xuống, Đường Đường cảm thấy một lòng bàn tay rộng sờ vào trán mình.

"Sao lại nóng như vậy? Đi gọi bác sĩ đến." Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, cau mày thấp giọng ra lệnh.

"Vâng thưa ngài, nhưng ..." Người hầu dừng lại, ngập ngừng nói, "Ngài Đường Niệm vừa gọi điện, nói rằng buổi biểu diễn vũ đạo sắp bắt đầu ..."

Lạnh ... lạnh quá ...

Hai chân vốn không có tri giác lại đau buốt trong xương. Ngoài cửa sấm nổ đì đùng, Đường Đường nhắm mắt lại, giống như trở về năm đó khi hai chân bị gãy.

Sau khi chân bị liệt, đoàn vũ đạo đã tước cơ hội đào tạo của cậu, nhận Đường Niệm đứng thứ hai vào đoàn. Bạn bè lần lượt đến thăm, nói họ đang chờ cậu trở lại cùng nhau lên sân khấu. Trong bệnh viện, bố mẹ dù rất buồn nhưng cũng an ủi cậu, bảo chắc chắn sẽ đưa cậu trở lại sân khấu.

Sau một năm nữa, tài chính của gia đình không còn đủ lo cho anh trai học nhảy và tiền chữa bệnh, suy nghĩ một đêm bố mẹ quyết định bỏ việc điều trị, còn để cậu nghỉ học ở nhà. Thời gian trôi qua, chủ đề trò chuyện giữa những người bạn học vũ đạo với nhau dần trở thành anh trai.

Đường Niệm quá xuất sắc, Đường Niệm siêu đẹp, Đường Niệm lại được thầy khen.

... Rồi dần dà, họ không bao giờ đến gặp cậu nữa, không bao giờ đến thăm người em sau khi gãy chân thì đổi tính đổi nết, trở nên xấu xa trong miệng anh trai Đường Niệm nữa.

Đường Đường ngồi trên chiếc xe lăn cũ nát, vừa nghe giọng nói đầy tự hào của cha mẹ dành cho anh trai ở phòng khách trong phòng ngủ nhỏ, vừa nghe được giọng nói dịu dàng của anh trai.

Cậu nghĩ, cha mẹ thật sự không biết ai đã gây ra tai nạn cho cậu sao? Họ có còn nhớ cậu con trai nhỏ của mình không?

Nhớ tới việc cha mẹ ở nhà luôn áy náy tránh nhìn mình, Đường Đường nhìn ánh sáng ấm áp trên sàn nhà phát ra từ khe cửa, đôi mắt trước đây sáng như sao lại phủ một tầng xám xịt.

Mọi người luôn sẽ chọn anh trai ...

Sẽ không ai yêu cậu ...

Không ai......

...

"Tôi bảo chị đi gọi bác sĩ."

Người đàn ông khó chịu quát lớn, nhưng giống như một sợi rơm cứu mạng lôi người rơi vào cơn ác mộng quay trở lại.

Người hầu liên tục dạ vâng, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.

...

Kỳ Dục mặt lạnh lùng nhíu mày, quát người hầu đi rồi, sau đó đi dép lê lên giường, cẩn thận ôm chặt Đường Đường đang ngủ không yên vào lòng, tay vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng sợ ... đừng sợ ..."

Bị bao bọc bởi vòng tay tràn đầy hơi thở gỗ tùng bách của người đàn ông, nghe tiếng dỗ dành trầm thấp thu hút của hắn, không biết vì sao, hốc mắt Đường Đường nửa tỉnh nửa mê có chút nóng lên, tất cả ấm ức tích tụ từ khi hai chân bị liệt bùng nổ, theo nước mắt nhỏ xuống dính ướt ngực người đàn ông.

Chợt thấy thiếu niên trong vòng tay mình thút thít khóc như một động vật nhỏ bị bỏ rơi, Kỳ Dục đột nhiên hoảng sợ, người đàn ông cao lớn vụng về vuốt tóc cậu, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán, giọng nói khàn khàn đầy đau lòng, "Làm sao vậy? Sao vẫn khóc ... "

Nhưng dù có dỗ dành thế nào, thiếu niên trong vòng tay vẫn luôn nhắm nghiền mắt, nghẹn ngào rơi lệ, như muốn khóc hết ra những oan ức bao năm qua.

Dần dần ... thiếu niên đã mệt lả vì khóc, còn hơi nức nở chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Kỳ Dục thở dài, nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mắt, cẩn thận di chuyển thân thể, đổi một tư thế thoải mái cho Đường Đường, để cậu ngủ yên trong vòng tay của hắn.

Ngoài trời mưa to, trong phòng lại tràn đầy hơi ấm.

Khi Đường Đường tỉnh lại, đầu óc dần tỉnh táo. Cậu thấy Kỳ Dục đang nhắm mắt ôm cậu vào lòng, ngủ say sưa. Người đàn ông cao lớn ngủ gật trong tư thế vặn vẹo, khuôn mặt tuấn tú ngày xưa bớt lạnh lùng một chút, trầm im lặng một đứa trẻ.

Sốt đã hạ, Đường Đường thu lại tầm mắt, hơi giật nhẹ người. Người đang ôm cậu như bừng tỉnh, theo phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cậu, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lưng cậu dưới chăn bông, vô thức dỗ dành cậu bằng giọng mũi khàn thấp: "Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây. "

Đường Đường nằm trên l*иg ngực của người đàn ông, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hai mắt đã khóc sưng tấy lại trào ra nước mắt. Cậu đưa tay lau đi, nghĩ thầm, đúng là không làm được trò trống gì.

Đường Đường cử động thêm lần nữa, Kỳ Dục tỉnh ngủ hoàn toàn. Lông mi hắn khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.

Đường Đường sượng người, cẩn thận né tránh.

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ, Kỳ Dục cau mày nhéo sống mũi, thấy Đường Đường sợ hãi vẫn cúi người tiến lại gần, áp tay lên trán. Chắc chắn cơn sốt đã hạ, hắn khàn giọng nói: "Em trốn cái gì?"

"..." Đường Đường không hé răng, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình.

Kỳ Dục thở dài, mò mẫm điện thoại xem đồng hồ, sau đó vươn tay xoa đầu Đường Đường, hỏi: "Đói bụng không?"

Đường Đường nhỏ nhắn hoàn toàn thu người trong chăn bông, lộ nửa khuôn mặt trắng hồng, gật gật cái đầu bù xù..

Kỳ Dục cảm thấy đáng yêu quá chừng, hắn kéo cậu lại mổ lên môi mấy cái rồi mới vén chăn bông bước xuống giường, lắc lư đốt sống cổ cứng ngắc rồi xuống lầu chuẩn bị bữa trưa.

Chờ người đàn ông rời đi, Đường Đường mới nhận ra trên mu bàn tay mình dán kim truyền dịch. Nhìn băng truyền dịch màu trắng trên tay, lòng cậu có chút bối rối. Thật ra cậu cậu ngủ không sâu, cậu chưa bao giờ dám ngủ sâu khi không có ai ở cạnh trông nom.

Nghĩ đến đây, một cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu Đường Đường, Kỳ Dục cụp mắt xuống, cẩn thận nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của cậu, tay còn lại không ngừng an ủi vỗ lưng dỗ dành, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng ...

Hai má chợt nóng bừng lên, Đường Đường vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả ngoài cửa sổ đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn tối tăm không một vì sao, Đường Đường từng sợ nhất thời tiết như vậy, những ngày như thế Đường Đường chỉ có thể thức cho đến khi bình minh, hoặc bị cơn đau đớn hành hạ nửa tỉnh nửa mê.

Những ngày thế này đã ở bên cậu nhiều năm ... nhưng hôm nay cơn đau chân lại nguôi ngoai, quanh thân ấm áp, phảng phất mùi thơm của gỗ tùng bách, Đường Đường bối rối nhìn chăn bông, không biết đang nghĩ gì.

...

Ngoài cửa, Kỳ Dục bưng một cái khay lên lầu, còn chưa đến cửa phòng đã bị Đường Niệm chặn lại.

Đường Niệm ngăn hắn lại, tái mặt nhìn khay thức ăn người đàn ông cầm trên tay, khó khăn hỏi: "Ngài... Ngài Kỳ, đây là?"

Đầu giờ chiều Đường Niệm đi diễn về, anh ta đến phòng của Đường Đường một lần, nhưng lúc đó, đứa nhỏ tội nghiệp vừa nghe tiếng anh trai mình ngoài cửa đã sợ hãi run lên, tay nắm lấy quần áo của hắn như người chết đuối bắt được cọc ... thật sự rất xót xa.

Vì vậy, Kỳ Dục nhanh gọn ra lệnh cho bảo an trước cửa đuổi Đường Niệm đi. Vừa lúc hắn chơi cũng chán rồi, không muốn đóng kịch nữa.

Kỳ Dục nhướng mày, có chút lãnh đạm bưng khay lên, "À, tôi nghĩ ... em trai cậu hợp với tôi hơn, cho nên hợp đồng bao dưỡng lúc trước sẽ kết thúc."

Vừa dứt lời, người đàn ông đã vòng qua Đường Niệm cứng đơ người, quay vào nhà không đợi anh ta trả lời, bé cưng của hắn đang đói đấy, còn Đường Niệm nghĩ gì ... thì liên quan gì đến hắn?

Đường Niệm sững người tại chỗ, hồi lâu sau anh mới nhận ra mình lại không bằng đứa em chết tiệt kia! Ngực anh ta phập phồng dữ dội, trong mắt hiện lên vẻ căm hận đáng sợ.

Tại sao không ngoan ngoãn làm kẻ tàn phế đi! Tại sao lại phải cướp đi tất cả mọi thứ của anh ta!

Đường Niệm nghiến răng ken két, cả khuôn mặt gớm ghiếc mất sạch vẻ dịu dàng.

...

Trong phòng, Đường Đường ngồi ở trên giường, đỏ mặt ăn từng muỗng thức ăn người đàn ông đút cho, nhai nhai như một con hamster nhỏ.

Kỳ Dục cười cười đút cậu ăn cơm, thấy người trên giường làm gì cũng đẹp, hai hàng mi đen nhánh rung rung như quạt vào tim hắn ngứa ngáy.

Đường Đường thực sự đói bụng nên không rảnh lo ngượng ngùng, từng muỗng nhỏ ăn xong cháo khoai mỡ trong bát, mới cảm thấy dạ dày thoải mái.

Kỳ Dục đặt bát xuống, lấy khăn ăn chấm lên môi cậu, sau đó cúi người hôn Đường Đường một nụ hôn dài ướŧ áŧ.

Trong phòng vang lên tiếng tsk tsk, Đường Đường nhắm mắt ngâm nga, hơi hơi dùng sức nắm lấy quần áo của Kỳ Dục, xoắn nó dúm dó.

Một lúc sau, Kỳ Dục mới buông người sắp ngạt thở, nhìn thiếu niên nhỏ hồng mặt thở phì phò, có chút tức giận, đột nhiên muốn trêu chọc cậu. Ai bảo.... Dáng vẻ vừa hứng tình vừa lo sợ vì làm chuyện trái đạo đức của cậu hấp dẫn quá làm chi.

Kỳ Dục che giấu chuyện vừa rồi với Đường Niệm, cũng không lật tẩy lời nói dối của Đường Niệm rằng mình là "bạn trai" của anh ta. Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đường Đường, ôn tồn nói: "Bé yêu, tôi thấy lỗ của em sướиɠ hơn của anh trai nhiều, vừa chặt vừa ướt, hay ... em đến với tôi đi? "

Ngọn lửa động tâm của Đường Đường vừa le lói đã bị dập tắt, sắc mặt trắng bệch nhìn người đàn ông trước mặt, mới chậm rãi nhớ ra đây là người yêu của anh trai mình!

"Ngài... Ngài Kỳ, em.. em không ..." Đường Đường bám vào khăn trải giường lắp bắp nói, nước mắt giàn giụa, còn chưa kịp nói hết thì đã bị ngắt lời.

Kỳ Dục làm động tác dừng lại, mỉm cười quấn ngón tay quanh mái tóc đen hơi dài của Đường Đường, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi đi ... bé cưng, tôi và em, tôi sẽ giúp em giữ bí mật với anh trai, và ..." Hắn dừng lại, giọng dịu đi một chút, "Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho em."

Hắn buông lọn tóc mềm mại trên tay, lùi lại mấy bước, cười cười nhìn thiếu niên, yên lặng chờ câu trả lời của Đường Đường.

Cậu muốn đứng dậy ... muốn quay lại sân khấu ...

Đường Đường không nói gì, cúi đầu nhìn chăn bông, đôi mắt buồn như nhìn thấy đôi chân tàn tật dưới lớp chăn, nhưng trong lòng lại đang hoan hô. Đường ảnh đế vui muốn chết, lâu như vậy công 2 mới có cơ hội xuất hiện, hơn nữa Kỳ Dục thật biết chơi, cậu cũng thích yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người yêu của anh trai nha.

"Em... đồng ý ..." Đường Đường gian nan cất lời.

Kỳ Dục mỉm cười, hắn cúi xuống, cắn môi Đường Đường, giọng có chút kích động, "Bé cưng, ngày mai chồng đưa em đi bệnh viện, một tuần sau tôi đến thành phố H công tác, cưng nhớ gọi video cho tôi hằng ngày nhé, chờ chồng về, chúng ta hãy ... nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng anh trai, nhé?"

Đường Đường im lặng, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.

"Bác sĩ Quý, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, bác sĩ Quý."

Trong bệnh viện độc lập tư nhân bậc nhất thành phố J, các y tá ở bàn tư vấn ngượng ngùng chào nam bác sĩ vừa vào cửa.

Nam bác sĩ vừa bước vào có khuôn mặt rất điển trai, dáng người cao ráo, chân dài, trông dễ gần, lịch thiệp.

Quý Trường Khanh khoác áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, trong túi áo có một cây bút mạ vàng đắt tiền, bước ung dung vào bệnh viện. Hắn ngẩng đầu, kính mắt không gọng mỏng văn nhã nằm trên gương mặt khúc xạ ánh sáng lấp lánh, nhìn các y tá lịch sự cười, "Chào buổi sáng."

Lịch sự chào hỏi xong, y tiếp tục đi đến thang máy.

Mấy y tá đỏ mặt nhìn theo bóng lưng xa dần của Quý Trường Khanh, đến khi không còn nhìn thấy nữa mới lưu luyến thu lại ánh mắt.

Ở tầng ba, trong phòng khám của bác sĩ, Quý Trường Khanh cầm hồ sơ bệnh án trên bàn, đi một vòng kiểm tra theo thói quen.

[Quý Trường Khanh là một bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng trong nước, tất cả các ca phẫu thuật anh ta thực hiện đều rất tuyệt vời. Mọi người xưng tụng tay anh ta là đôi tay vàng của thượng đế. Bác sĩ Quý có tài sản ròng rất lớn, không hề thiếu tiền nên đi làm chỉ vì đam mê, nhận rất ít ca bệnh. Lý do chính anh ta đồng ý làm ca phẫu thuật này là vì...】

"Cậu Đường, buổi sáng tốt lành." Quý Trường Khanh đứng ngoài cửa phòng bệnh, vươn tay gõ nhẹ cửa, tính tình y ôn hòa, đôi mắt sáng màu dưới thấu kính nhìn thiếu niên trên giường bệnh đầy ẩn ý.

[Anh ta đã yêu bệnh nhân thiếu niên này ngay từ cái nhìn đầu tiên ...]

Gạch lát nền màu trắng nhạt phù hợp với phong cách trang trí đơn giản và ấm áp của bệnh viện, những bông hoa hồng đẫm sương như nhuốm mùi thơm nhẹ của tuyết trên đỉnh núi, lặng lẽ nở rộ trong bình thủy tinh. Đường Đường mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình ngồi trên giường bệnh. Làn da trắng hồng, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cho đến khi nghe thấy có người gọi mình, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Quý Trường Khanh ở cửa.

"Chào buổi sáng ..." Cậu từ tốn nói lời chào, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Quý Trường Khanh ánh mắt tối sầm lại, lại đang tránh né y ...

Vẻ mặt y vẫn không thay đổi, như không để ý đến tâm tư của thiếu niên, bước đến giường, hơi cúi người xuống, bàn tay thon dài xinh đẹp véo khẽ hai chân thon dài xinh đẹp của Đường Đường, sau đó nâng mắt lên, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay thấy thế nào?"

Đường Đường vô thức giật giật cơ thể, giọng như muỗi kêu: "Rất.... rất tốt."

Đường Đường đã ở bệnh viện này được ba ngày, chân của cậu khá khó chữa trị vì đã bỏ qua thời kỳ tốt nhất, cậu phải uống thuốc trong ba ngày qua để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật tuần tới.

Rút tay về, Quý Trường Khanh đứng thẳng dậy, dùng một tay đẩy kính xuống, lắc lắc thuốc mỡ trong tay với Đường Đường, nở nụ cười dịu dàng, "Đã đến lúc uống thuốc rồi, cậu Đường."

Người đàn ông trước mặt rất dịu dàng, nhưng chính sự dịu dàng này lại khiến Đường Đường khϊếp sợ.

Cậu xoắn chặt khăn trải giường, muốn nói với Quý Trường Khanh có thể cho người khác bôi thuốc cho cậu hay không, nhưng bác sĩ người ta tận chức tận trách, không làm sai cái gì để phải đổi người. Đường Đường thật sự không thể làm gì người khác, do dự một lúc, chỉ biết khẽ gật đầu.

Đôi mắt sáng màu của Quý Trường Khanh lóe lên những mảng màu tối sau thấu kính, y nhẹ nhàng nhấc chăn bông của Đường Đường lên, một tay đỡ eo cậu cởϊ qυầи bệnh nhân rộng rãi.

Đường Đường nằm nghiêng trên giường, mặt đỏ bừng như tôm luộc, hai chân yếu ớt hơi tách ra, làn da rất trắng, quần bệnh nhân màu xanh sọc trắng bị kéo xuống mắt cá chân, bên trong là chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải bông trắng cao cấp bao lấy cái mông tròn vểnh cùng chim non đáng yêu.

Cổ họng Quý Trường Khanh khẽ nhúc nhích, ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người của Đường Đường, suýt nữa bị mùi hương này dụ dỗ làm trò hề trước mặt thiếu niên. Y đổi thuốc mỡ lên tay, chậm rãi bôi lên cặp chân như ngọc.

"Bác... bác sĩ Quý, vẫn ổn chứ?" Đường Đường khóe mắt hơi đỏ, mắt ướt nhìn y ngượng ngùng.

Trên giường bệnh nhỏ, thiếu niên môi hồng răng trắng mặc một chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình, thân dưới phơi ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp, đôi má nhỏ xinh ửng hồng, ngượng ngùng nhìn bác sĩ bên giường bệnh.

Quý Trường Khanh thở nặng, thật lâu sau, y lấy khăn khử trùng lau tay, trên môi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ừm vẫn ổn. Cậu Đường, để xác định mức độ tê liệt chi dưới, hôm nay tôi phải kiểm tra tuyến tiền liệt, xem nó bị ảnh hưởng bởi tình trạng tê liệt hay không, để sắp xếp đợt điều trị tiếp theo."

Khuôn mặt nhỏ xinh của Đường Đường đỏ bừng. Một hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng ấp úng: "Em....em... không bị ảnh hưởng, thật đấy ạ...."

Tâm trạng tốt đẹp ban đầu đột nhiên vỡ tan tành, vẻ mặt của Quý Trường Khanh hơi sững lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khẽ hỏi: "Cậu Đường từng.. quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng đường hậu môn?"

Đường Đường càng đỏ mặt vì lời nói thẳng của bác sĩ, có lẽ là vì sợ chậm trễ việc điều trị, cậu đỏ mặt gật đầu, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.

Quý Trường Khanh hít sâu một hơi, bình ổn lại du͙© vọиɠ hủy diệt đang xôn xao trong lòng, nở một nụ cười đàng hoàng, nhẹ nhàng nói: "Cậu Đường, dù cậu nói không sao nhưng việc tôi cần làm vẫn phải làm. Chân cậu đã qua thời gian điều trị tốt nhất, tôi phải có tinh thần trách nhiệm với bệnh nhân của mình."

"Vậy... cũng được." Đường Đường né tránh ánh mắt, không ngừng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc.

Như hiểu được lời bác sĩ không thể từ chối, Đường Đường lần này cũng không cần giúp đỡ, nhắm mắt lại, vội vàng cởϊ qυầи lót ra, đỏ hồng mặt nằm bất động trên giường.

Khoảnh khắc thiếu niên nhắm mắt lại, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Quý Trường Khanh tắt hết, đôi mắt sáng màu dưới tròng kính của cuộn trào sóng đen, chậm rãi lấy ra đôi găng tay y tế, từng chút đeo vào bàn tay thon dài.

Vị bác sĩ trói chặt dã thú trong lòng, đeo xong găng tay, kéo đôi chân yếu ớt của thiếu niên, nhìn bông hoa nhỏ màu hồng ẩn giữa khe mông. Quý Trường Khanh cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhúng một chút gel bôi trơn rồi từ từ chạm vào cửa huyệt, xoa ấn một lúc cho đến khi cảm thấy đủ ướt, mới chọc một đốt ngón tay vào.

"Ưʍ.."

Gel bôi trơn lạnh lẽo chạm vào da thịt, Đường Đường cắn môi, không kìm được lộ ra một tiếng rên.

Thịt ruột dâʍ đãиɠ mấy ngày nay không bị dươиɠ ѵậŧ quất vào quấn chặt lấy dị vật, bắt đầu vui mừng tiết ra tràng dịch theo động tác thản nhiên của bác sĩ.

Ngón tay của Quý Trường Khanh vừa mới đâm vào đã cảm thấy lỗ nhỏ bót như còn trinh, y mặt không đổi sắc dùng hai ngón tay xoa ấn, đùa bơn thịt ruột, cảm thụ thành ruột thít chặt dầm dề nước da^ʍ. Quý Trường Khanh hơi khinh thường nghĩ thầm, tên đàn ông kia thật vô dụng mà.

Thiếu niên vừa lọt vào mắt đã bị người khác hái quả sớm, Quý Trường Khanh tức giận đến mức hai ngón tay đã vượt qua tầm kiểm tra sức khỏe, hung hăng thọc vào rút ra nghiền nát thịt ruột.

"A...ha..."

Đường Đường rùng mình rêи ɾỉ từ đôi môi đang cắn chặt, cậu ngượng ngùng nhắm lại đôi mắt hơi ướŧ áŧ, âm thầm dùng lỗ hậu dâʍ đãиɠ chủ động đáp ứng động tác của Quý Trường Khanh. Lỗ da^ʍ đã bị Kỳ Dục khai phá chín rục chủ động mυ'ŧ liếʍ ngón tay y.

Lóp nhóp, nước da^ʍ từng dòng theo ngón tay bác sĩ chảy ra thấm ướt ga trải giường bệnh, chỉ một chốc đã thấm thành một vũng nước nhỏ.

Quý Trường Khanh hít thở nặng nề, nói bằng một giọng nghiêm túc và ấm áp: "Cậu Đường, chịu khó một chút, bây giờ tôi sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt của cậu."

Vừa dứt lời, ngón tay điêu luyện đã xuyên qua thành ruột dâʍ đãиɠ, thẳng tắp ấn mạnh lên tuyến tiền liệt.

"Ưm, a a a a a..."

Giọng cậu nghẹn ngào, không tự chủ được thét chói tai, một đợt kɧoáı ©ảʍ như sóng lớn vỗ vào Đường Đường, rùng mình kẹp chặt thành ruột. Cậu tràn nước mắt, hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường.

Sướиɠ quá sướиɠ quá sướиɠ quá, Đường ảnh đế suýt bị hai ngón tay của bác sĩ đưa tới cao trào, trong lòng đã gào thét muốn chim lớn đút vào, nhưng ngoài mặt vẫn nghẹn ngào xấu hổ, "Được ... ư ... Được không? Bác... bác sĩ."

Quý Trường Khanh chỉ cảm thấy một luồng nước da^ʍ xối lên tay mình, y híp mắt, ánh mắt u tối, ôn nhu nói: "Chờ đã, còn sớm." Hai ngón tay lại không thương xót ấn vào tuyến tiền liệt, lóp nhóp moi đào.

"A... ư..."

Hai viên trứng nhỏ tròn, gậy thịt hồng hào, trơn bóng không có một chút lông. Đầu gậy đang kháu khỉnh rỉ nước, dần chảy ướt cả cây..

Quý Trường Khanh bị cảnh đẹp này thu hút toàn bộ tầm mắt, y khẽ ho nhẹ cổ họng khô đắng, hầu kết trượt trượt. Bàn tay vàng của thượng đế được nước da^ʍ ngâm ướt không hề khách sáo, đầu ngón tay linh hoạt đâm sâu vào trong xoa nắn, mỗi lần đều có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ tê như điện giật.

Đường Đường nhắm chặt hai mắt, trong lòng gào thét, ước gì có thể cầm lấy con chim dài của bác sĩ áo blouse trắng tự nhét vào lỗ da^ʍ của mình.

Khóe mắt thiếu niên ướŧ áŧ nhắm lại, đuôi mắt đỏ hoe, môi đã bị cắn hơi sưng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng và đầu lưỡi đỏ tươi, khe khẽ thở dốc.

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh thẳng tắp rỉ nước, lỗ nhỏ phía sau chủ động liếʍ mυ'ŧ ngón tay đeo găng y tế, nước trong tràng ruột theo từng động tác ngoáy móc của bác sĩ vẩy ra tung tóe trên ga trải giường.

Quý Trường Khanh kéo lại áo blouse, đôi mắt dưới thấu kính cực kỳ tối tăm, nhanh kết thúc thôi, nếu không thú tính của y sẽ xổng ra mất.

"A a a..."

Bác sĩ không màng thịt ruột cản trở, đầu ngón tay linh hoạt đay nghiến tuyến tiền liệt. Đường Đường cao giọng kêu da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ run rẩy, vài giọt nước trắng sữa bắn lên khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của Quý Trường Khanh, tiếp theo ruột thịt đột nhiên thắt lại, run rẩy phun tung tóe nước da^ʍ.

Cậu bị ngón tay của bác sĩ móc đến cao trào...

Đường Đường xụi lơ trên giường, mở to mắt, hạt nước lấp lánh như ngọc trai trong mắt rơi xuống, nhìn bác sĩ Quý đang cởi găng tay, trên khuôn mặt tuấn tú còn dính lốm đốm tϊиɧ ɖϊ©h͙, quá xấu hổ lắp bắp, "Em ... Em xin lỗi."

Quý Trường Khanh tháo cặp kính bị bắn dính vài giọt tinh xuống, nở một nụ cười thân thiện với thiếu niên xấu hổ sắp chui xuống giường. Y lấy ra khăn tay trắng tinh, lau sạch mặt và kính, lại tận chức tận trách dọn sạch giường bệnh, mở cửa thông gió.

Nhìn thấy thái độ thẳng thắn của y, Đường Đường dần dần thả lỏng, ngượng ngùng trò chuyện với bác sĩ Quý.

Quý Trường Khanh hài hước lịch thiệp, là đối tượng tốt để tâm sự. Y biết cách đặt câu hỏi gợi chuyện, biết pha trò đúng lúc, lại còn có giọng nói trong trẻo dễ trẻ, càng làm người đối diện thả lỏng tâm tình.

Hai người anh một câu em một câu, dần nói chuyện càng lâu, nếu Đường Niệm không gõ cửa phòng bệnh, cuộc nói chuyện này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.

"Bác sĩ Quý, em trai tôi làm phiền bác sĩ rồi." Trông Đường Niệm có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất dịu dàng. Anh ta nhẹ nhàng chào Quý Trường Khanh, đôi mắt hơi cong lên, mang theo một nụ cười động lòng người.

Quý Trường Khanh lắc lắc đầu, thức thời nói mình còn phải đi kiểm tra các phòng các, để lại không gian cho hai anh em nói chuyện.

Cánh cửa đóng lại, Quý Trường Khanh thu lại vẻ mặt ôn tồn nhã nhặn, đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, yên lặng nghe cuộc nói chuyện trong phòng.

Lúc Đường Niệm Môn mở ra, Đường Đường đang nói chuyện với Quý Trường Khanh chợt mất đi sự thoải mái, toàn thân căng thẳng, bàn tay nắm chặt tay khẽ run lên.

Đường Niệm ngồi trên ghế, chế nhạo nhìn Đường Đường đang tái nhợt sắc mặt, chậm rãi lại nói về chủ đề mà hai người đã nói suốt ba ngày qua.

Đường Đường lông mi run lên, ngoài mặt sợ hãi run rẩy, nhưng trong lòng lại thấy kế hoạch của vị anh trai này thật đúng là tốt, hại cậu mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào. Ngày nào sau khi Kỳ Dục đi công tác anh ta cũng đến phòng bệnh, dùng giọng điệu dịu dàng kể mấy câu chuyện nɠɵạı ŧìиɧ rồi ngầm ám chỉ "bạn trai chính quy" đã phát hiện Đường Đường mặt dày đi quyến rũ Kỳ Dục.

Giả nhân giả nghĩa kể chuyện xong lại cảm thán két luận, "Haiz, sao mấy phường đĩ điếm phá hư hạnh phúc người khác không chết hết đi nhỉ.." Nếu nguyên chủ ở đây, chắc hẳn đã không chịu nổi mà tự sát từ lâu rồi.

Nhưng ngồi đây lại là Đường Đường. Đường ảnh đế lặng lẽ cảm thán trong lòng "Nữa hả, chuyện này kể ba lần rồi vẫn chưa thấy chán à? Đổi chuyện khác được không trời...."

Ngoài cửa, Quý Trường Khanh nhẹ nhàng ngửi ngửi khăn tay màu trắng trong tay, lặng yên không một tiếng động đi xa khỏi phòng bệnh, mặc kệ Đường Niệm có ý gì, nhưng y đã biết người phá thân thiếu niên là ai

Kỳ Dục ... Ai ...

Vì đã có người xuống tay trước, nên cũng đừng trách y ...

*** 5 ***