"Ngươi muốn luyện thành Huyết Nô để luyện đan, hay là…"
Thanh Tuyết nói: “Ta sẽ tự mình luyện đan.”
“Hấp huyết quỷ mà đòi trở thành luyện đan sư? Nằm mơ đi!”
“Nhưng ta muốn tự mình làm.” Thanh Tuyết khẽ nâng cằm, ánh mắt sáng rực.
Tiểu Miêu đã cho nàng một đòn nhớ rõ.
“Ngươi cắn người ta thì chỉ có được dị năng tạm thời, sau khi ngươi tiêu hóa huyết dịch, dị năng sẽ biến mất. Luyện đan thì cần chuyển vận, sau khi huyết dịch chuyển hóa thành dị năng sẽ bị tiêu hao rất nhanh. Nói cách khác, ngươi sẽ rất đói, ngươi không muốn vừa ăn vừa luyện đan chứ.”
Đôi mắt Thanh Tuyết hiện ra tơ máu.
Giống như còn chưa nói đủ, Tiểu Miêu vạch trần sự thật: “Ngươi đã rất mạnh, sức manh thuộc về hắc ám, huyết dịch đã cho người đặc quyền tối cao và tài nguyên phát triển đời sau, ngươi không nên chen chân vào thế giới của lửa, đó là một lĩnh vực trái ngược hoàn toàn với Huyết tộc.”
Trong lò luyện đan, ngọn lửa màu đỏ gạch thiêu đốt hừng hực, cảm giác vô cùng nóng hổi. Thanh Tuyết giống như con thiêu thân đang chiến đấu với ngọn lửa, khao khát ánh sáng.
“Nhưng ta muốn trở nên giống con người.”
“Ta có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời, có thể giao lưu với nhân loại, có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp, nhưng ta vẫn không thỏa mãn…”
“Ta càng trở nên ham muốn, muốn đứng dưới ánh đèn nói cho tất cả mọi người biết, ta là Mộ Dung Thanh Tuyết.”
“Mộng tưởng của nguyên chủ là trở thành một luyện đan sư, trong trí nhớ của nàng che giấu chấp niệm rất kín đáo, ta cũng muốn trở thành đan đạo chí tôn.”
“Tiểu Miêu, ngươi hãy giúp ta, ta biết ngươi có thể!”
Bạch Hổ không kiên nhẫn quất đuôi xuống mặt đất, Huyết tộc là một chủng tộc ngạo mạn như vậy, vốn dĩ nên khinh thường mấy kẻ nghiên cứu tu luyện.
Có thể làm cho nàng thay đổi lớn như vậy, chắc chắn có liên quan đến kinh nghiệm của nàng: Đường Môn, chính là ký ức khi nàng còn là người.
Là một lão tổ Huyết tộc mà còn không bỏ được chấp niệm.
Đúng là ghê tởm!
“Chờ đến khi ngươi luyện xong Quỳnh tương ngọc lô đan, ta sẽ cho ngươi thêm một phương thuốc nữa, giúp ngươi xây dựng lại hệ thống tu luyện. Bởi vì đang xây dựng trên nền móng bị hỏng, cho nên rất nguy hiểm.”
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Miêu.”
“Không được gọi ta như vậy!” Bạch Hổ xù lông.
Một ngày một đêm qua đi, Ngọc Giới luyện liền một lúc bốn lô, đều là phế đan màu xám.
Sáng sớm, trông thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, Thanh Tuyết rất buồn, sờ đầu hắn nói: “Ngọc Giới, chúng ta đi ăn điểm tâm thôi. Có tinh thần thì lại đến luyện đan.”
“Đệ muốn thử lại một lần nữa.” Ngọc Giới chân thành nói.
Mộ Dung Trọng Hoa gật đầu: “Chú ý sức nóng, ngọn lửa của con lúc mạnh lúc yếu, không khống chế được lực.”
Thanh Tuyết tỉ mỉ quan sát từng một chi tiết nhỏ.
Sau ba canh giờ, lô đan dược thứ năm đã ra lò!
Nắp lò kêu “ong ong” không ngừng.
Mùi hương tỏa ra bốn phía, cả phòng thanh mát.
Mọi người vui mừng, đây chính là dấu hiệu thành đan!
“Vù!”
Một viên đan dược đột nhiên bay ra khỏi đỉnh lô, quanh quẩn một vòng quanh đan lô, có vàng có xám.
Màu vàng đại diện cho Hoàng giai, màu xám là phế đan.
Mộ Dung Trọng Hoa bỗng nhiên nói: “Màu nâu!”
Hắn kích động nắm lấy viên đan dược màu nâu, cảm giác được huyền lực lưu động trong nội đan: “Ngọc Giới, con đã luyện ra được Huyền giai hạ phẩm Tụ Khí Đan!”
Ngọc Giới đỏ bừng mặt, ném ba viên phế đan kia đi: “Tiếc là chỉ luyện ra được một viên Huyền giai, còn lại tám viên đều là Hoàng giai thượng phẩm và trung phẩm.”
“Như vậy là tốt rồi! Ở cái tuổi này của con, ta còn không luyện được Hoàng giai thượng phẩm!” Mộ Dung Trọng Hoa vỗ mạnh lên vai tiểu thiến niên, hào phóng khích lệ.
Ông hiện tại càng quý tiểu nhi tử của mình hơn, trước kia thấy nó ốm đau bệnh tật, không ngờ thiên phú lại tốt như vậy.
Nhưng khi nhìn Thanh Tuyết, ông lại vô cùng thương tiếc và áy náy: “Nữ nhi…”
Ông muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.
Thanh Tuyết tiến lên, một tay kéo phụ thân, một tay kéo đệ đệ: “Con đói bụng rồi! Mau ăn cơm thôi!”
“Ừ!” Mộ Dung Trọng Hoa vội gật đầu.
…
Thính Tuyết Tiểu Trúc.
Mộ Dung Tỏa Đồng đến chơi.
Phụ thân, Ngọc Giới và Thanh Tuyết đang dùng cơm trong phòng khách, bầu không khí hòa hợp, rõ ràng là một nhà ba người hạnh phúc bên nhau. Tỏa Đồng thấy vậy thầm ghi hận trong lòng nhưng không lộ ra trên mặt.
Sau nửa canh giờ, ba người rốt cuộc cũng ăn xong, đi vào đại đường trông thấy Tỏa Đồng.
Mộ Dung Tỏa Đồng ưu nhã đứng lên, vén áo thi lễ, nói với Mộ Dung Trọng Hoa: “Phụ thân, xế chiều hôm nay, Âu Dương thế gia có mở đại hội luận võ, nữ nhi được Âu Dương tiểu thư mời đến quan chiến, Thanh Tuyết và Ngọc Giới có thể đi theo con không?”
Người đẩy nguyên chủ vào Tử Vong Cốc chính là nàng, trong lòng Thanh Tuyết tràn đầy hận ý, đó là linh hồn nguyên chủ đang gào thét. Nàng phải dùng hết mười hai phần lực khống chế mới không tiến lên cắn xé nữ nhân này.
“Ngươi nói là Âu Dương Quân Ninh mời người?” Thanh Tuyết hỏi.
Mộ Dung Tỏa Đồng lịch sự cười nói: “Đúng vậy.”
Thanh Tuyết tỏ vẻ nghi ngờ: “Ta nhớ là quan hệ của ngươi và nàng không tốt mà. Nàng còn đoạt Phi Mã Thú của ngươi. Sao vậy? Bây giờ lại không ghét nhau nữa rồi sao?”
Khuôn mặt nhã nhặn của Tỏa Đồng suýt nữa bị phá hủy: “Đó cũng là chuyện lúc nhỏ, về sau lớn chỉ cần cười một tiếng là bỏ qua thôi.”
“Ngọc Giới, đệ muốn đi không?” Thanh Tuyết quay đầu hỏi.
Ngọc Giới hưng phấn nói: “Đệ nghe nói Luyện khí sư của Âu Dương thế gia cũng là dị thuật sự hệ Hỏa giống Mộ Dung thế gia ta. Đệ rất muốn đi xem thử!”
Hỏa có thể luyện đan cũng có thể luyện khí, Mộ Dung và Âu Dương đều thuộc hệ Hỏa, nhưng quan hệ hợp tác nhiều hơn là cạnh tranh. Bởi vì Mộ Dung luyện đan, Âu Dương luyện khí, cả hai đều có sở trường riêng, trở thành gia tộc trấn trụ thành Loan.
Thanh Tuyết sờ đầu Ngọc Giới, ánh mắt sủng ái: “Được thôi.”
Mộ Dung gia chủ dặn dò: “Tỏa Đồng, con là tỷ tỷ, chiếu cố đệ đệ, muội muội chơi vui chút.”
“Vâng, phụ nhân.” Lần này, Mộ Dung Tỏa Đồng đã nở nụ cười thực sự.
…
Mùng năm tháng tư, buổi chiều, tại Âu Dương phủ.
Hôm nay là đại hội luận võ của Âu Dương thế gia.
Vì để chào đón trận thi đấu gia tộc ba tháng sau, nên kể từ hôm nay, Âu Dương gia sẽ mở ra cuộc so tài tuyển chọn trong vòng bảy ngày. Người thắng cuộc sẽ có được tấm vé tham gia cuộc thi gia tộc.
Cuộc thi đấu gia tộc là một cuộc tỷ võ cỡ lớn của các thế gia để tranh đoạt quyền lực mười năm của mình, là một dịp trọng đại mười năm có một. Mỗi một gia tộc đều chuẩn bị kỹ càng, Âu Dương thế gia cũng không ngoại lệ.
Đài tỷ võ là một đài cao khoảng ba trăm mét, trên đài có hai vị dị thuật sư hệ Hỏa cấp bốn.
Bên trái là một nam nhân cao lớn thô kệch, vung thiết chùy lên để ra oai, bên phải là một tiểu nha đầu xinh xắn lanh lợi, cầm trong tay một song cắt.
“Uỳnh!” Trống trận gõ vang, cuộc tỷ võ bắt đầu.
Dưới đài có năm sáu trăm người xem, tạo thành một hội trường hình bán nguyệt, Thanh Tuyết và hai người kia là khách quý đến từ Mộ Dung phủ, đương nhiên là được ngồi ở chỗ cách võ đài gần nhất.
“Thanh Tuyết, nàng cũng tới sao?” Gia Cát Hiểu Hàn vừa thấy Mộ Dung Thanh Tuyết ở chỗ khách quý liền vẫy tay với nàng.
Thanh Tuyết nhìn về phía hắn, hai mắt bỗng sáng lên, ánh mắt nhìn qua Hiểu Hàn, nhìn về phía “nữ tử” với vòng eo nhỏ nhắn, ăn mặc chỉnh tề ngồi cạnh, ngạc nhiên nói: “Hồ Cơ? Thân thể ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”
Hồ Cơ nâng khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc lên, cười một tiếng, giống như có bách hoa nở rộ sau lưng hắn: “Đa tạ tiểu thư quan tâm, ta đã tốt hơn nhiều rồi.”
Đây là lần đầu tiên Thanh Tuyết nghe thấy Hồ Cơ nói chuyện, giọng nói mềm mại nữ tính trầm thấp, êm tai đến muốn nhũn cả chân.
Ngọc Giới thấy Gia Cát Hiểu Hàn ngồi cạnh Hồ Cơ mặt tối sầm lại, cảm thấy mừng thầm. Ai bảo ngươi cướp tỷ tỷ của ta? Giờ gặp báo ứng đi.
Nhưng hắn cũng không muốn Hồ Cơ chiếm hết tầm mắt của tỷ tỷ, thế là kéo tay tỷ tỷ, nhắc nhở Hiểu Hàn vẫn còn ở đó.
Lúc này, Thanh Tuyết mới đưa mắt về phía Hiểu Hàn: “Các ngươi cũng đến xem tỷ võ sao?”