Linh Điền Có Manh Thú: Nghịch Thiên Luyện Đan Sư

Chương 23: Âu Dương Giáng Vân Bị Thanh Tuyết Tụt Quần.

“Ta bị Giáng Vân kéo đến làm lao động chân tay.” Gia Cát Hiểu Hàn cười gượng, phàn nàn, cúi đầu nhìn về phía Hồ Cơ: “Thân thể ngươi còn yếu, không làm được việc nặng, nên ở cùng Thanh Tuyết ngồi xem tỷ võ đi.”

Hồ Cơ còn chưa kịp đồng ý, Thanh Tuyết đã đứng lên, bước nhanh đến đón Hồ Cơ, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hắn kéo đến ngồi cạnh mình: “Nhìn thấy ngươi thật vui.”

Nhìn thấy Hồ Cơ ngồi chung ghế khách quý với mình, Mộ Dung Tỏa Đồng chán ghét nhíu mày, cố nén tức giận vào trong lòng.

Dưới cái nhìn của nàng ta, Hồ Cơ là vũ nương, là một nữ nhân phong trần, thân thể không sạch sẽ. Ngồi cùng một chỗ với nàng thì sẽ bôi nhọ thân phận của nàng ta, nếu vậy thì Duệ vương sẽ nghĩ gì về nàng ta đây!

Giống như không nhìn thấy ánh mắt căm ghét nào, Hồ Cơ nở nụ cười xinh đẹp với Thanh Tuyết, ánh mắt lướt qua đài tỷ võ, hỏi: “Ngươi cảm thấy trên đài ai sẽ thắng? Là gã to xác ngu ngốc kia hay là đứa bé đó?”

Các khán giả nhìn đài tỷ võ thì nhiệt huyết sôi trào, Thanh Tuyết cũng nhiệt huyết sôi trào nhưng là vì thèm ăn.

Lúc này, nàng dường như đã bị Hồ Cơ mê hoặc tâm trí.

Cơ thể Hồ Cơ tỏa ra mùi thơm mê người, huyết dịch thơm ngọt, giống như cây đào mật giữa hè, tất cả đều dẫn dụ tâm trí của nàng. Nếu không phải ở đây không tiện thì nàng nhất định sẽ nhảy bổ vào hắn!

Thanh Tuyết lắc đầu: “Ta không nhìn ra được, ngươi nói ta nghe xem!”

Hồ Cơ chưa kịp mở miệng, Ngọc Giới đã tóm lấy tay phải Thanh Tuyết, lắc lắc, tranh công nói: “Tỷ tỷ, ta biết! Bọn họ đều là dị thuật sự cấp bốn hệ Hỏa, muốn phân thắng bại thì khó lắm, nhưng ta biết, nữ hài kia sâu hơn một bậc!”

Chẳng biết tại sao, sau khi bị đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Ngọc Giới nắm chặt, du͙© vọиɠ khát máu của Thanh Tuyết đột nhiên tiêu tán hơn nữa: “Ngọc Giới, sao đệ nhìn ra được?”

“Tên to xác kia dù có khí lực lớn hơn nhưng thiết chùy cồng kềnh, cho dù có thể đυ.c một lỗ sâu trên đài tỷ võ cũng chưa chắc đánh trúng đối thủ. Nữ hài kia thì có thân thể linh hoạt, thiên hạ võ công duy khoái bất phá, nàng chỉ cần trêu tên to xác kia thẹn quá hóa giận, cũng rất dễ dàng khiến hắn lộ ra nhược điểm. Một khi nhược điểm lộ ra rồi thì hai cây kéo kia sẽ có thể đâm vào tim hắn.”

Thanh Tuyết ngơ ngẩn, Ngọc Giới hình như cũng cầm mũi tên đâm vào tim Ánh Hà như vậy.

Hồ Cơ nói: “Ngươi phân tích đúng lắm, nhưng ý kiến của ta lại khác.”

Ánh mắt của Ngọc Giới vượt qua Thanh Tuyết, nhìn vào khuôn mặt yên bình của Hồ Cơ, trầm giọng nói: “Xin lắng tai nghe.”

Con mắt Hồ Cơ chăm chú nhìn lên đài tỷ võ, phân tích của hắn khiến Thanh Tuyết cũng phải sững sờ.

“Ngươi không để ý đến một chuyện, đó là tính đặc thù của Âu Dương thế gia, chính là luyện khí! Cây kéo của nữ hài kia là pháp khí cấp thấp, nhiều nhất cũng hơn cấp ba, còn thiết chùy của tên to xác kia là pháp khí trung giai, chí ít cũng là cấp bốn. Cùng một dị thuật sư, cấp ba cấp bốn ngăn cách rất lớn, pháp khí đệ giai và trung giai cũng cách nhau một trời một vực.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Ngọc Giới, Hồ Cơ ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía, chậm rãi nói: “Nơi này là Âu Dương thế gia, dị năng của bọn họ rất ít khi dùng vào sức mạnh quân sự, cho nên kỹ xảo gϊếŧ người không bằng được sự lợi hại của pháp khí. Cho nên ta cho rằng, tên to xác sẽ thắng nhờ vào pháp khí của hắn.”

Ngọc Giới định phản bác, thì Hồ Cơ đã thản nhiên phản bác hắn: “Nếu đổi thành hai dị thuật sư ngang cấp của Hiên Viên thế gia, dùng vũ khí giống nhau tỷ thí thì kết quả sẽ giống như người nói. Nhưng mà, Âu Dương thế gia thì không.”

Khi tiếng nói của Hồ Cơ dừng lại, cây kéo của tiểu nha đầu đã bị thiết chùy đánh bay, vừa vặn xác nhận phán đoán của Hồ Cơ.

Ngọc Giới đứng dậy, cúi đầu với Hồ Cơ: “Là ta sai.”

Hồ Cơ sững sờ, cười với Ngọc Giới, cổ vụ hắn: “Tiểu đệ đệ, ngươi cũng không tệ, chỉ là nên học tập tỷ tỷ ngươi nhiều hơn chút.”

Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên: “Ta không có dị năng thì đệ ấy có thể học gì từ ta?”

Hồ Cơ cười nhẹ, mang theo ý thăm dò: “Ngươi đã sớm nhìn ra, đúng không?”

“Đúng là ta có đoán đúng kết quả, nhưng quá trình lại khác ngươi.”

“Xin rửa tai lắng nghe.” Giọng nói của Hồ Cơ có chút nghiêm túc.

Ngọc Giới ngồi xuống, ánh mắt sáng trưng nhìn về phía tỷ tỷ.

Thấy hai người trông ngóng nhìn mình, Thanh Tuyết nhướn mày nói một đáp án khiến mọi người kinh ngạc.

“Ta đánh giá, năng lực tổng hợp của tên to xác mạnh hơn đối thủ của hắn. Hắn có bảy phần thắng trong trận này, nhưng không loại trừ ba phần nhân tố không ổn định.”

Không ổn định như nào thì Thanh Tuyết không nói, trong đó bao gồm tri thức về vũ khi mà Hồ Cơ nói, cũng bao gồm sức mạnh và tốc độ mà Ngọc Giới nói, đây là thiếu thốn của Thanh Tuyết. Nếu có những số liệu này thì nàng có thể dự đoán chuẩn xác hơn, thậm chí có thể đạt được gần 99% độ chính xác.

Đây là điều mà nàng đúc kết ra từ chiến trường.

Nàng vừa dứt lời, Hồ Cơ và Ngọc Giới nhìn nàng một lúc lâu.

Hồi lâu sau, Ngọc Giới nghiêm túc nói: “Ta phải cố gắng để trở nên mạnh hơn!”

Hồ Cơ bỗng nhiên cười, chu môi làm nũng: “Ngươi đúng là không hiểu phong tình, mọi người đều nói đúng, ngươi còn muốn náo động, không thể cho ta chút cảm giác thành tựu được sao?”

Thanh Tuyết nói thầm. Không phải hắn vừa mới hỏi sao? Sao giờ lại bảo nàng đoạt danh tiếng rồi?

“Mau nhìn xem, ai sẽ thắng trận này?” Ngọc Giới cắt ngang cuộc trò chuyện.

Lần này, Thanh Tuyết không định nói gì nữa, nhưng Hồ Cơ và Ngọc Giới sau khi nghe xong suy nghĩ của nàng lại bắt nàng nói. Thanh Tuyết đành giải thích: “Đại tỷ đội mũ xanh, ta cảm thấy nàng ta sẽ thắng.”

Sự thật chứng minh, lần nào nàng cũng đoán đúng.

Hồ Cơ nghĩ thầm, một nữ nhân không có dị năng và kinh nghiệm thực chiến, lại phân tích được thành bại của các dị thuật sư? Thật là không ngờ.

Bọn họ trò chuyện ngày càng vui vẻ, ban đầu Ngọc Giới còn có hơi ghét Hồ Cơ, bây giờ lại nói chuyện rất ăn ý, muốn liên thủ đánh bại thần thoại bất bại là Mộ Dung Thanh Tuyết!

Nhưng mà mộng tưởng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại tàn khốc.

Trước mặt một công chúa Huyết tộc “coi cuộc sống chính là một cuốn sách chiến tranh” thì những thứ trên đài tỷ võ đều là mây trôi. Nàng chỉ liếc mắt một cái cũng biết là ai sẽ thắng, càng về sau độ chính xác càng cao.

Vào lúc hoàng hôn, diễn ra trận thi đấu cuối cùng, nàng bá khí chỉ vào nam tử mặc áo gấm màu xanh nói: “Hắn ta có chín phần nắm chắc sẽ chiến thắng trận chiến này.”

Nàng vừa nói xong, nam tử trên đài bị nàng chỉ vào đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười.

Thanh Tuyết cảm nhận được, bàn tay nắm lấy tay nàng của Ngọc Giới chặt hơn nhiều, bọn họ quen nhau sao?

“Hắn nhất định sẽ thắng! Hắn là Âu Dương thiếu chủ Âu Dương Giáng Vân!” Mộ Dung Tỏa Đồng vốn không tham dự vào trò chơi của Thanh Tuyết và hai người kia đột nhiên kích động nói.

Âu Dương Giáng Vân năm nay gần hai mươi, mới đột phá cấp sáu, là một nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ. Đối thủ của hắn đã là cấp sáu đỉnh phong mấy năm rồi, hai mươi năm tuổi, là người có tuổi nhất trên lâu đài tỷ võ.

Sức mạnh hai người ngang nhau, khó phân thắng bại, huyền lực xen kẽ, vặn vẹo, va chạm đến mức tóe lửa trên võ đài. Nếu không có vòng bảo hộ chỉ sợ người đến xem cũng sẽ bị thương.

“Uỳnh!” Tỷ võ kết thúc, trọng tài tuyên bố: “Âu Dương Giáng Vân chiến thắng!”

Màn đêm buông xuống, bóng hình màu xanh đi về phía kẻ bại, đưa tay phải ra, nói: “Có đối thủ như ngươi, ta cảm thấy rất may mắn.”

Đối thủ hơi sửng sốt, cầm lấy tay Âu Dương Giáng Vân, mượn lực đứng lên, chắp tay nói: “Âu Dương thiếu chủ thắng mà không kiêu, tại hạ chấp nhận chịu thua.”

Nhìn thấy cảnh này, Thanh Tuyết chợt nhớ ra cái gì đó, nhếch miệng cười.

Hồi bé, Âu Dương Giáng Vân đã bị nguyên chủ tụt quần.