Nhất thời Tô Thiển có chút hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới mình ở thời đại Tinh tế cố ý mời nhà thiết kế dựa theo thẩm mĩ quan chế tạo ra người máy, chính là dáng vẻ tuất dật như vậy……
Đang trong dòng suy nghĩ, thang máy bỗng nhiên ngừng một chút, người đàn ông chợt đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thang máy sắp đóng cửa, Tô Thiển mới đột nhiên phát hiện, con số ở mặt trên là “Sáu”. Luống cuống tay chân ấn mở thang máy, bước một bước vọt ra ngoài, lại đυ.ng phải người đàn ông phía trước đột nhiên đứng lại.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý……” Vẻ mặt Tô Thiển càng thêm xấu hổ ——
Đầu tiên là rình coi, lại đi theo người khác tới, đối phương sẽ cho rằng mình là người cuồng theo dõi chứ?
Dường như người đàn ông lại như là không nghe thấy, đứng ở nơi đó như cũ ——
Vì tìm kiếm nguyên liệu nấu món ngon, ngắn ngủn một vòng, trằn trọc hơn phân nửa đất nước Hoa Quốc, chua xót và mỏi mệt trong đó, chỉ có chính anh rõ ràng.
Rõ ràng thân thể đã mệt đến sắp tan rã, nhưng nhiều năm nhẫn nhịn, làm cho anh có thói quen dù trong hoàn cảnh nào, cũng đều không thả lỏng, tuyệt đối sẽ không thể hiện cảm xúc thật.
Nhưng nó thật sự quá tra tấn người, thậm chí người đàn ông cảm thấy, nói không chừng tùy thời đều có khả năng tại vào một lúc nào đó anh sẽ không thể kiên trì tiếp……
Nhưng giây phút đi từ ở thang máy, khi bước tới hàng cây xanh này, cho dù là gánh nặng lớn đến mức nào cũng nháy mắt không cánh mà bay.
Người đàn ông chỉ cảm thấy giống như trở lại địa cầu lúc khai sơ, diện tích rừng rộng lớn, vùng quê vô biên, tự do mà vui sướиɠ hô hấp……
Cái loại sung sướиɠ từ trong ra ngoài này, hoàn toàn hóa giải gánh nặng và cô độc trên người đàn ông, làm cho anh nháy mắt tìm về thời gian đã từng ở chung với cha mẹ, ấm áp mà lại tràn ngập hy vọng……
Sung sướиɠ giống như gợn sóng trong nước, đầu tiên là một chút một chút, sau đó biến thành một vòng một vòng, dần dần lấp đầy cả trái tim……
Sung sướиɠ như vậy, thậm chí làm người đàn ông cảm thấy, cô gái đối diện vẫn luôn ngây ngốc nhìn anh có vẻ vô cùng đáng yêu, không phải dáng vẻ ồn ào náo động trong đám người, đáng khinh đáng ghét ……
Thẳng đến nhìn thấy cửa phòng nhà mình ở hành lang cuối, người đàn ông mới bừng tỉnh hiểu ra, trước mắt này thật sự là tòa chung cư lạnh như băng lúc trước khi rời đi, mà không phải vào nhầm tiên cảnh nhân gian gì……
Nếu không phải quá mức mỏi mệt, người đàn ông sẽ quay đầu chạy xuống, đi hỏi bất động sản một chút, là từ chỗ nào mua được nhiều cây xanh tốt như vậy ……
Chờ đến lúc hỏi được nơi bán, sẽ mua đặt ở dưới tiệm cơm.
Nếu cả quán đều là dáng vẻ này, sinh ý kia, sợ là muốn không tốt cũng khó……
Trơ mắt nhìn biểu tình người đàn ông hòa hoãn một chút, lại có ý cười trên đuôi lông mày và khóe mắt, vẻ mặt nháy mắt trầm xuống đó làm Tô Thiển trầm mê một chút.
Thẳng đến khi người đàn ông gật đầu về phía cô một cái, sau đó vòng qua Tô Thiển, lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng 606, Tô Thiển mới bất tri bất giác ý thức được cái gì ——
Oa! Thì ra đây là hàng xóm có tay nghề nấu ăn siêu đẳng.
Nước miếng bắt đầu tràn lan, thân thể trước với lý trí đưa ra quyết đoán, Tô Thiển bước đến bên cạnh người đàn ông, trực tiếp lấy tay tiếp được túi của người đàn ông đang muốn mở cửa mà phải chuyển qua tay trái, vô cùng ân cần nói:
“Tôi giúp anh cầm……”
Mắt đào hoa xinh đẹp, tràn ngập lấy lòng, thậm chí người đàn ông sinh ra một loại ảo giác, nếu như sau cô gái này có đuôi, nhất định sẽ bắt đầu không ngừng vẫy.
Nếu là ngày xưa, đối với những cô gái lỗ mãng như vậy, căn bản người đàn ông sẽ không có nửa điểm đáp lại, nhưng hôm nay tâm tình rất tốt, làm cho lòng người đàn ông tâm cũng mềm mại hẳn:
“Cô gái, hình như chúng ta không quen nhau……”
“Tôi là Tô Thiển,” Không nghĩ tới đối phương thế mà đáp lại chính mình, ngay lập tức Tô Thiển cười tít mắt, nâng cằm lên chỉ về phía kia: “Tôi ở ngay đối diện, chúng ta là hàng xóm……”
“Ừ.” Người đàn ông gật gật đầu, tay phải nâng một ngón, ngay sau đó cửa phòng mở ra, lại không có tự giới thiệu, càng không có mời Tô Thiển vào bên trong ngồi.
Vốn tưởng rằng thái độ cự tuyệt của chính mình đã rất rõ ràng, nhưng trong nháy mắt nhấc chân bước vào cửa, mới phát hiện bao nilon trong tay căng lên, người đàn ông nhìn theo cái túi thì nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp, đang dùng lực nắm một góc túi, như thế nào cũng không muốn buông ra.
Người đàn ông nhướng mày nhìn qua, làm Tô Thiển co rúm lại một chút, nhưng bản năng tham ăn lại rất mau cho cô can đảm:
“Cái đó, đồ bên ngoài đều là tôi xử lý…… Lúc anh không ở đây, mỗi ngày tôi đều tưới cho chúng nó …… Lớn lên rất đẹp đúng không?”
Một đôi mắt to giảo hoạt, đã đem ý “Mau cảm ơn tôi, sau đó thuận lý thành chương mời tôi đi vào cùng hưởng bữa tối” viết ở trên mặt.
Ai biết người đàn ông lại “Ừ” một tiếng như cũ, không còn có đáp lại dư thừa, sau đó dùng một chút lực, đoạt túi từ tay Tô Thiển lại, một chân bước đi vào, đóng cửa lại.
Người này cũng quá nhẫn tâm rồi? Cô đã nỗ lực như vậy, kết quả thế nhưng vẫn bị từ chối?
Đả kích to lớn, làm Tô Thiển tức khắc nhụt chí, rất là ủy khuất ngồi xổm trước phòng 606——
Thật đúng là lòng sói như sắt. Mệt cho cô còn chăm sóc cho chúng nó.
Cũng không biết cảm ơn người ta một chút sao.
Đang vô cùng đau khổ oán trách trước cửa phòng, bỗng nhiên cửa phòng lại mở ra lần nữa, Tô Thiển đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp ngã ngồi vào.
Người đàn ông không nghĩ tới, thế mà Tô Thiển còn chờ ở bên ngoài, theo bản năng đỡ Tô Thiển:
“Cô không sao chứ?”
Tô Thiển vừa định nói không sao, bỗng nhiên phát hiện mình đang ở trong phòng, lập tức sửa miệng:
“Có sao…… Ai nha, chân đau, đau đau đau, sợ là trẹo mất rồi, chìa khóa nhà tôi cũng không tìm thấy…… Thương lượng một lát, anh cho tôi ngồi trên sô pha nghỉ một lát được không?”
Nói xong không đợi người đàn ông nói chuyện đã nhảy đến sô pha ngồi xuống.
“Cô ——” Hành vi vô lại như vậy, rõ ràng làm cho người đàn ông có chút dở khóc dở cười, lại lo lắng cô thật sự trẹo chân, cuối cùng đành thở dài, để cô chiếm một góc sô pha nhà mình.
“Tôi đi ra ngoài lấy chút đồ vật, cô cứ ngồi trước, chỗ đó có trái cây, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy……”
Đây là, đồng ý để cô ở lại sao?
Tô Thiển cười như hoa.
Liên tục gật đầu:
“Anh có chuyện gì cứ bận, tôi nhất định sẽ không chạm linh tinh vào đồ của anh……”
“Tôi chỉ muốn nếm thử đồ ăn anh làm……”
Không cẩn thận nói ra, khuôn mặt nhỏ của Tô Thiển hồng lên.
Cô gái thẳng thắn như vậy, làm cho người đàn ông cũng ngây người. Nhưng không nói gì, mà quay đầu đi xuống dưới lầu.
Lúc lên đến nơi, trên tay có thêm mấy cái hộp, ẩn ẩn ngửi được bên trong có một tia mùi thơm lạ, Tô Thiển lập tức hiểu rõ, nhất định trong hộp là nguyên liệu nấu ăn tốt.
Tô Thiển chạy chậm qua, ân cần tiếp nhận hộp đồ ăn, lại nhanh như chớp đưa đến phòng bếp.
Chờ vào phòng bếp thì khϊếp sợ trừng lớn hai tròng mắt ——
Trời ơi, phòng bếp cũng quá lớn đi? Sợ là ước chừng có đến 5-60 bình.
Gạch sáng đến mức có thể soi gương, các nồi to nhỏ khác nhau, các loại nồi hấp, nồi hầm ……
Tô Thiển thật cẩn thận đem hộp đồ ăn trong tay đặt trên bàn, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vô cùng sùng bái——
Cho nên nhất định hàng xóm nhà mình là Trù Thần đi?
Trách không được lúc trước ngửi được mùi lại hấp dẫn như vậy.
Tầm mắt quá nhiệt liệt, làm cho người đàn ông muốn bỏ qua cũng khó ——
Chắc những ánh mắt của fan cuồng nhiệt chính là như vậy đi?
Chỉ tiếc……
Lắc lắc đầu, lấy tay gỡ khẩu trang xuống, khuôn mặt sau khi gỡ xuống, bỗng nhiên xuất hiện một vết sẹo đáng sợ.
Nếu nói người đàn ông khi đeo khẩu trang chỉ lộ ra hai con mắt tuấn mĩ như thần thì sau khi bỏ khẩu trang ra, liền biến thành dáng vẻ ma quỷ đáng sợ …….