Tiểu Sơn nhìn thấy rõ người đang đi tới, cũng giật mình một cái rồi chạy đến ôm lấy đùi của cha.
“Cha, rốt cuộc người cũng đuổi kịp bọn con rồi!”
“Đúng vậy.” Khâu Đại cười lớn ôm Tiểu Sơn lên, Tiểu Sơn cười khanh khách vùi vào lòng của hắn.
Tiểu hài nhi có bệnh hay quên, nhìn thấy cha trở về liền quên sạch chuyện bị mẫu thân quát vừa rồi, còn liên tục hỏi hắn sao lại đi chậm như vậy, làm cho nó đợi rất lâu rất lâu.
Nghe tiểu nhi tử truy hỏi liên thanh, vẻ mặt Khâu Đại tràn ngập hạnh phúc, hắn thấp giọng trả lời lại.
Tình cảm cha con của hai người đương nhiên rất tốt.
Lưu thị nhìn thấy trượng phu quay trở về, ý cười cũng tràn ngập trên gương mặt: “Sắp có cơm rồi, mau đến đây đi.”
Khâu Đại gật gật đầu, sau đó mới phát hiện Bạch Quân Quân, người hôn mê trước đó đã tỉnh lại: “Tiểu cô nương tỉnh rồi à?”
Sáng sớm trước khi Khâu Đại rời đi, Bạch Quân Quân vẫn còn đang hôn mê.
Vừa rồi, Bạch Quân Quân còn đang say mê trong mỹ thực thì chợt nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, nàng cảnh giác quay đầu lại, một lúc sau thì nhìn thấy Tiểu Sơn lao ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy Khâu Đại ôm lấy Tiểu Sơn, nàng mới thôi cảnh giác, là đại nhi tử của lão Khâu thúc trở về.
Nghe thấy hắn hỏi về tình trạng của mình, Bạch Quân Quân gật đầu: “Đa tạ đã quan tâm.”
So với Bạch Quân Quân giữ khoảng cách, Khâu Đại lại nhiệt tình hơn rất nhiều.
“Lát nữa nhớ ăn nhiều thịt một chút, sẽ có thể khôi phục thể lực rất nhanh!”
Khâu Đại nghiễm nhiên là người có tiếng nói nhất ngoài Khâu đại thúc, giọng điệu của hắn cũng không khác lão Khâu thúc là mấy, chọc cho mọi người đều bật cười.
“Đã che giấu tung tích của mình chưa?” Lão Khâu thúc nhìn đại nhi tử với ánh mắt hài lòng.
“Rồi ạ.” Khâu Đại nghiêm túc gật đầu.
Bọn họ có xe đẩy tay, xe đẩy tay đương nhiên sẽ để lại dấu vết, lo lắng vết bánh xe làm lộ sơ hở cho nên lão đại vẫn luôn xử lý vết bánh xe ở phía sau.
Cũng may quãng đường này coi như thuận lợi, không gặp phải trở ngại gì.
Cho dù nha dịch quay lại điều tra lần nữa cũng tuyệt đối không nhìn ra từng có người trở về thôn rồi lại rời đi.
“Đi về phía trước một chút nữa sẽ có một cái hồ, có lẽ trong đêm nay chúng ta có thể đến đó, đêm nay chúng ta ở lại bên hồ nghỉ ngơi dưỡng sức, đi xa hơn nữa thì muốn tìm nguồn nước cũng khó khăn.”
Trong lúc chờ cơm, lão Khâu thúc thuận tiện sắp xếp các bước tiếp theo.
Các thành viên Khâu gia đương nhiên xem lão Khâu thúc giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Bạch Quân Quân không quen cuộc sống như vậy nhưng cũng không ý kiến gì.
Mọi người liền nhất trí thông qua đề nghị của lão Khâu thúc.
Không lâu sau, rốt cuộc cũng làm xong cơm trưa.
Lúc cháo ngũ cốc trong nồi sôi sùng sục, Lưu thị liền cắt rau dại cùng nấm vừa hái được vào trong, chẳng mấy chốc mùi thơm thấm vào ruột gan đã phảng phất khắp nơi.
Lưu thị đợi cháo ngũ cốc chín nhừ rồi mới múc ra.
Đồ dùng nấu nướng và bát đũa của người sơn dã đều lấy từ trong núi ra, cho dù trong nhóm có thêm ba người thì cũng chỉ cần chặt một nhánh cây có kích thước lớn bằng miệng bát, gọt đẽo một lúc là thành cái bát, chuyện này đối với huynh đệ Khâu gia là quá dễ dàng.
Tỷ đệ Bạch gia đều có chút kích động khi cầm lấy bát đũa mới của mình.
Nhất là Bạch Quân Quân, đừng nói là thời mạt thế, mấy ngày hôm nay nàng, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng chỉ tùy tiện tìm đại một nhánh cây làm đũa, hoặc ngắt đại một phiến lá làm bát là xong.
Có được bát đũa thuộc về riêng mình như thế này là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Nghiêm túc mà nói, đây chính là món ăn tử tế đầu tiên trong đời nàng!
À mà, đây là gạo hay là lúa mì, hay là gạo kê nhỉ?
Nhìn thô lương màu vàng trong bát, Bạch Quân Quân nhất thời bị phú quý làm cho mờ mắt.
Nếu ở lúc mạt thế thì một bát cháo này đáng giá bằng mười thùng xăng, hoặc thậm chí nhiều hơn!
Thô lương trong bát mềm dẻo, trộn cùng với nấm trắng và rau dại màu xanh biếc, mùi thơm xông vào trong khoang mũi, khiến bụng của nàng không ngừng biểu tình.
“Ăn đi, cẩn thận kẻo nóng đấy.”