Trăm Ngày Khế Uớc: Chinh Phục Tổng Tài Hàng Tỉ

Chương 44: Bảo Vệ

"Lãnh thiếu gia chưa bao giờ đánh không nắm chắc chiến thắng. Một khi ngài ấy đã muốn thứ gì, không một ai có thể cướp đi.” Yến Kỳ nói, mang theo sự kính trọng trong giọng nói.

“Giới quý tộc thượng lưu trong xã hội luôn thích trò chơi quyền lực.” Dĩ Hi lạnh lùng cười một tiếng.

Yến Kỳ liếc mắt nhìn Dĩ Hi, lời nói ẩn chứa ý nghĩa sâu xa: "Nhan Dĩ Hi, mặc dù đó đúng là giao dịch giữa cô và Lãnh thiếu, nhưng nó có liên quan đến số phận của cô. Cậu chủ trước giờ luôn giữ chứ tín và sẽ không bao giờ cho phép người khác thất tín với ngài ấy. Cô chính miệng nói rằng bằng lòng muốn ký khế ước qua đêm với ngài ấy, cô cũng không còn quyền lựa chọn nào khác. Phản bội cậu chủ sẽ phải trả cái giá đắt, cô không trả nổi đâu, cho nên đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy ngoan ngoãn đi theo ngài ấy đi."

Dĩ Hi trầm mặc, không nói gì thêm nữa. Giống như Yến Kỳ đã nói, cô không hề có lựa chọn nào khác, thật may cho cô vì vừa rồi đã sáng suốt chọn đi cùng Yến Kỳ. Nếu như cô chọn đi cùng Tả Viêm, không biết tình hình hiện tại sẽ như thế nào.

. . . . .

Xe chạy một mạch, không bao lâu đã có mặt ở biệt thự của Lãnh Diệc Hàn, tọa lạc gần khu vực bờ biển phía Nam. Điện thoại di động của Yến Kỳ đột nhiên vang lên, cậu nhìn ID người gọi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, cậu kết nối điện thoại, cung kính nói: "Lãnh thiếu!"

Lãnh Diệc Hàn nói gì đó ở đầu dây bên kia điện thoại, Yến Kỳ thoáng sửng sốt một chút, sau đó trả lời: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Vừa cúp điện thoại, Yến Kỳ liền quay đầu xe, rẽ hướng lái về một con đường xa lạ khác.

Dĩ Hi mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, ban đầu cô vốn không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ đến việc phải nhanh chóng thương lượng xong hợp đồng trước đó với Lãnh Diệc Hàn thì mới có thể cứu Nhan Dĩ Thành, cô vẫn quyết định hỏi thử: "Có phải là Sa Sa tiểu thư đang ở trong biệt thự không?"

Qua vài giây, Yến Kỳ dùng giọng điệu trầm thấp đáp lại: "Ừ."

“Ha.” Dĩ Hi cười lạnh đầy giễu cợt “Hắn ta thật sự không dừng lại một phút nào nhỉ, có cần phải gấp gáp như vậy không?”

Yến Kỳ không nói gì, bầu không khí trở nên cứng nhắc. Dĩ Hi trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu đến sốt ruột, không giữ được kiên nhẫn hỏi: "Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"

“Tôi dẫn cô đi ăn cơm trước, mười hai giờ sáng sớm sẽ quay về.” Yến Kỳ thản nhiên nói.

“Bây giờ tôi không có khẩu vị, nếu vẫn còn thời gian, chi bằng có thể đưa tôi quay về bệnh viện được không, tôi muốn gặp anh trai một chút.” Dĩ Hi nhìn anh thỉnh cầu.

Yến Kỳ liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Được."

. . . . . .

Khi đến bệnh viện, Dĩ Hi mới biết Yến Kỳ đã sớm cử người sắp xếp ca phẫu thuật thứ hai cho Nhan Dĩ Thành, ngay vào lúc mười hai giờ đêm nay.

Nhan Dĩ Thành đã được chuyển đến một phòng chăm sóc đặc biệt, một số bác sĩ và y tá cao cấp đang chăm sóc cho anh ấy. Bác sĩ có tay nghề y tế cao nhất trong bệnh viện sẽ thực hiện phẫu thuật cho anh ấy, ngay cả trưởng khoa cũng tăng ca để đích thân giám sát. Nói chung, bệnh viện dường như rất chú trọng ca phẫu thuật lần này của Nhan Dĩ Thành.

Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật nói rằng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật lần này là 70%. Mặc dù vết thương của Nhan Dĩ Thành rất nghiêm trọng nhưng tình trạng cơ thể của anh ấy căn bản rất tốt nên bảo Dĩ Hi không cần quá lo lắng, nhưng cô vẫn không yên tâm, muốn ở lại phòng bệnh để coi chừng Nhan Dĩ Thành cho đến khi ca phẫu thuật hoàn thành.

Dù sao tỷ lệ thất bại của ca phẫu thuật cũng tận những 30%, ngộ nhỡ như anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô biết phải làm sao đây?

Từ nhỏ đến lớn, bất kể cô có xảy ra chuyện gì, Nhan Dĩ Thành đều ở bên cạnh cô, giống như vị thần hộ mệnh của cô, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô.

Lần này, cô cũng muốn trở thành vị thần hộ mệnh của anh, cho đến khi anh bình an vô sự.

Đáng tiếc, bây giờ cô đã không còn tự do nữa.

“Nhan Dĩ Hi, chúng ta nên đi thôi.” Yến Kỳ lần nữa thúc giục.

Dĩ Hi ngẩng đầu lên, lần nữa đáng thương cầu xin: “Yến Kỳ, tôi muốn ở lại theo dõi ca phẫu thuật của anh trai, để ngày mai tôi đến biệt thự có được không?”

"Thật xin lỗi, thực sự không thể." Yến Kỳ kiên nhẫn trả lời "Chúng ta nên đi thôi, Lãnh thiếu đang đợi cô."