“Em gấp gáp như vậy là nữa không chờ nổi muốn được ngã vào lòng Lãnh Diệc Hàn sao?” Tả Viêm ôm lấy gáy cô, áp trán mình vào trán cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô không rời.
“Không phải chuyện của anh, thả tôi ra.” Dĩ Hi tức giận vùng vẫy.
“Ting ting ting. . . . . . . . .” Đột nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên, người tài xế nhận cuộc điện thoại, ngoảnh đầu lại báo cáo “Viêm thiếu, Dịch Khải nói, Nhan Dĩ Hi là cô gái mà quản lý quán bar Dạ Sắc, Hoa Mẫn làm trung gian giới thiệu cho ngài mua đêm đầu tiên vào hai ngày trước, về sau lại bị Lãnh Diệc Hàn cướp đi giữa chừng."
"Cái gì?" Tả Viêm kinh ngạc mở to hai mắt, bất động tại chỗ. Hắn đã sớm cảm thấy Dĩ Hi có thân phận đáng nghi, nhưng có mơ cũng không ngờ tới, cô chính là cô gái mà suýt chút nữa hắn có được.
Đêm hôm đó, khi biết Lãnh Diệc Hàn cướp đi cô gái mà hắn đã mua, hắn đã rất bực mình, vốn muốn tìm Lãnh Diệc Hàn đòi người lại, nhưng sau đó vì có chuyện gia đình nên hắn vội vàng quay về. Sau đó, hắn cũng không quá để ý chuyện này, dù sao cũng chỉ là một cô gái mua vui về đêm mà thôi.
Chỉ là hắn vạn lần cũng không bao giờ nghĩ rằng ngày hôm nay mình sẽ gặp được cô gái ấy ở đây, trái tim còn có thể vì cô mà rung động.
Tả Viêm phải mất một lúc lâu mới định thần lại, anh véo má Dĩ Hi và tuyên bố một cách bá đạo: "Sớm biết em quyến rũ như vậy, tôi nhất định sẽ không để Lãnh Diệc Hàn cướp em đi rồi. Em ngay từ đầu nên thuộc về tôi. Lúc trước, là tôi đã phạm sai lầm nên mới để hắn chiếm được em. Hiện tại, đã đến lúc em nên trở về bên cạnh tôi rồi!"
“Anh muốn làm gì?” Trong lòng Dĩ Hi càng thêm hoảng loạn.
"Ầm ——"
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe rung lắc dữ dội, mui xe lắc lư không ngừng. Yến Kỳ đang lái xe đâm thẳng vào chiếc xe của Tả Viêm, đẩy chiếc xe vào góc con hẻm, không chừa đường lui.
Tài xế nổi nóng vội vàng xuống xe, tức giận hét lên: "Yến Kỳ, anh đang tìm cái chết phải không? Sao lại dám đâm vào xe của Viêm thiếu nhà chúng tôi?"
Tả Viêm ngồi thẳng dậy, ôm chặt Dĩ Hi trong l*иg ngực, lạnh lùng nói: "Yến Kỳ, tôi coi trọng cách đối nhân xử thế của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu được phép ở trước mặt tôi tùy tiện hành động xấc xược. Ngay lập tức cút đi, tôi có thể sẽ không tính toán đến hành vi mạo phạm vừa rồi.”
“Lãnh thiếu ra lệnh cho tôi mang người trở về, dù bất kể phải dùng thủ đoạn gì, tôi cũng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.” Yến Kỳ từng bước đi về phía bên này.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Người lái xe quát lên và vung nắm đấm về phía Yến Kỳ, nhưng bị Yến Kỳ dễ dàng bắt được. Yến Kỳ liền ra đòn phản công nhanh như chớp. Chỉ với một cái cau mày, cậu đã bẻ gãy xương tay của người lái xe, thuận thế đẩy anh ta xuống đất.
Người lái xe này là trợ thủ đắc lực của Tả Viêm, tên là Vương Cường, đồng thời là một vệ sĩ được huấn luyện chuyên biệt với thân thủ mạnh mẽ. Nhưng thật không may, ở trước mặt Yến Kỳ thì anh ta chẳng là gì.
Yến Kỳ mở cửa xe, đầu tiên cẩn thận quan sát Dĩ Hi một lượt, xác định rằng cô không bị Tả Viêm động chạm, sau đó khiêm nhường nói với Tả Viêm "Viêm thiếu, hôm nay ngài bị thua tiền, Lãnh thiếu nói sẽ trả lại gấp đôi số tiền đó cho ngài. Để bày tỏ lời xin lỗi với ngài, cậu chủ cũng sẽ phần nào bồi thường cho ngài trong việc kinh doanh. Nhưng còn người, tôi nhất định phải đưa đi!" Cậu chuyển mắt quay sang nhìn Dĩ Hi "Dĩ Hi, xuống xe."
Dĩ Hi sợ sệt liếc nhìn Tả Viêm một cái. Vừa định xuống xe, cổ tay đã bị Tả Viêm nắm chặt. Tả Viêm cười lạnh, nói một cách ngạo mạn: "Yến Kỳ, cậu cho rằng như vậy là có thể đưa cô ấy đi sao?"
Vừa dứt lời, một lượng lớn vệ sĩ mặc đồ đen từ cách đó không xa chạy tới, tay cầm súng, tất cả đều hướng vào Yến Kỳ.