"Vậy cũng được, cảm ơn tiểu thư Aisha." Yến Kỳ cảm ơn Aisha.
“Đừng khách sáo với tôi như vậy. Sau này tôi còn rất nhiều việc cần cậu giúp đó.” Aisha vẻ mặt tươi cười, thân thiết nắm lấy tay Dĩ Hi, nói: “Dĩ Hi, mau lại đây, để tôi giúp cô thay đồ.”
“Sao mình lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Dĩ Hi có chút mất tự nhiên, Aisha hào phóng, tốt bụng và nhiệt tình như vậy, thật là một cô gái tốt hiếm có. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất khó chịu, giống như mình đã cướp mất thứ gì đó của Aisha, cảm xúc chột dạ thật đáng hổ thẹn.
“Tôi đã bảo cô đừng khách sáo với tôi nữa mà.” Aisha quở trách nói.
"Sa Sa, anh đi xuống trước, lát nữa Yến Kỳ sẽ đưa hai người đến khu vực đấu giá." Lãnh Diệc Hàn chào tạm biệt Aisha, không quên đặt lên trán cô một nụ hôn tình cảm, sau đó một mình rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Dĩ Hi lấy một cái.
Dĩ Hi cố gắng kiềm chế tâm trạng rối bời của mình, không nhìn anh, cũng không cho phép bản thân biểu hiện ra cái gì khác thường, nhưng bất luận thế nào tim cô vẫn đập rất nhanh.
Cô thực sự không thể hiểu nổi hành động của Lãnh Diệc Hàn, làm thế nào mà anh có thể bình tĩnh lừa gạt Aisha trước mặt cô, lại không chút kiếng nể cùng với Sa Sa tỏ ra thân mặt. Chẳng lẽ trong lòng anh ta phụ nữ là để lừa dối hay sao? Hay, thực sự, giống như trên sách đã nói, đàn ông hoàn toàn tách biệt giữa tình yêu và tìиɧ ɖu͙©.
"Dĩ Hi, tất cả những thứ này đều là váy mới tôi chưa từng mặc qua, cô cứ chọn một bộ mà cô thích."
Giọng nói của Aisha cắt ngang dòng suy nghĩ của Dĩ Hi. Dĩ Hi ngước nhìn lên chiếc tủ quần áo màu ngà sang trọng, trong đó có hơn chục bộ váy dạ hội lộng lẫy và thời thượng, mỗi bộ đều được đặt may riêng từ các nhà thiết kế nổi tiếng, mặt trước còn được đính những viên kim cương nguyên chất, nhìn sơ qua cũng biết giá trị vô cùng xa xỉ.
“Những bộ váy này thực sự rất đắt tiền, hay là thôi đi.” Dĩ Hi không thích mang nợ người khác bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một bộ quần áo.
"Dĩ Hi tại sao cô phải khách sao với tôi như vậy chứ?" Aisha khẽ mỉm cười, liếc nhìn Dĩ Hi và nói một cách đầy ẩn ý "Chiếc váy trên người cô mặc dù thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng so với những bộ trang phục của tôi, giá trị cũng chẳng rẻ hơn đâu. Đây là phiên bản giới hạn mới của Gabrielle Chanel, chỉ có 19 chiếc được bày bán trên thế giới, giá trị cũng hơn cả trăm vạn,...”
Nói tới đây, Aisha bỗng dừng lại, nụ cười vẫn giữ trên khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của Dĩ Hi.
"Trên trăm vạn?" Dĩ Hi mở to mắt kinh ngạc. Cô không bao giờ nghĩ rằng một bộ váy lại có giá cao như vậy. Đêm đầu tiên của cô được bán với giá 100.000 nhân dân tệ, nhưng Lãnh Diệc Hàn lại cho cô mặc một bộ quần áo trị giá trên trăm vạn.
Trời ạ! Nếu cô sớm biết chiếc váy này đáng tiền như vậy, thì cô nên đem bán nó đi, dù sao thì anh ta cũng đã nói rằng bộ quần áo này không cần phải trả lại. Nếu thế, cô sẽ không cần quay lại tìm Lãnh Diệc Hàn nữa, hiện tại cũng không cần phải khó xử như vậy.
"Nhìn dáng vẻ của cô, có vẻ cô cũng không biết giá trị của chiếc váy này." Aisha tươi cười nhìn Dĩ Hi, ra vẻ thản nhiên nói: "Tôi biết Yến Kỳ rất được Hàn trọng dụng, nhưng tôi không ngờ Hàn lại trả cậu ấy nhiều tiền như vậy đó, đến mức còn có thể mua được những món đồ giới hạn của Gabrielle Chanel."
Dĩ Hi nhìn Aisha thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, cô ấy nói vậy là có ý gì? Là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi sao?
“Được rồi, chúng ta không thảo luận về quần áo nữa, Hàn vẫn đang đợi chúng ta ở khu vực đấu giá, nên mau chóng chọn quần áo cho cô thôi ha.” Aisha chuyển chủ đề, chỉ vào một chiếc váy dạ hội ngắn màu trắng trong tủ và nói “Nếu không, cái này thì sao, cô còn trẻ, cái này chắc hẳn rất hợp với cô đó."