Người đàn ông chậm rãi giơ tay lên, khó khăn cài cúc áo trước ngực.
"Đừng cử động, anh bây giờ là bệnh nhân đó!"
Dĩ Hi gỡ tay hắn ra, cúi người giúp hắn cài cúc áo một cách chăm chú. Ngước lên trông thấy trán hắn đẫm mồ hôi, cô liền nhẹ nhàng lấy tay lau cho hắn. Cô chăm sóc Nhan Dĩ Thành trong bệnh viện hơn một tháng nay, cũng được thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt. Đối với những người mắc căn bệnh hiểm nguy hiểm như vậy, cô dường như đã có một bản năng thương hại.
Người đàn ông hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cô gái non nớt trước mặt thật kỹ, vẻ mặt chăm chú, trầm tư: đơn giản mà chân chất, không chút câu nệ, hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ mà hắn quen biết trước đây.
Cô không biết hắn là ai, nhưng lại đối xử với hắn như người thân. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô gái đơn thuần như vậy!
Có một loại cảm giác đã mất từ
lâu dường như dâng trào trong l*иg ngực hắn, ấm áp, nồng đậm, khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Cô tên là gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi, giọng điệu ôn nhu, nhưng lại len lỏi một chút khàn khàn, giống như gai nhọn vướng vào một dải lụa mịn!
Dĩ Hi khẽ mỉm cười, nhẹ nói: "Nhan Dĩ Hi, còn anh thì sao?"
"Dĩ Hi. . . . . . ." người đàn ông lặp đi lặp lại cái tên này, mỉm cười nói, "Chắc chắn cha mẹ cô muốn cuộc đời của cô sẽ tràn đầy hy vọng, cũng mong cô luôn kiên cường mạnh mẽ!"
"Anh thật thông minh, thế mà đã đoán trúng." Dĩ Hi mỉm cười nhìn anh, thuận miệng hỏi: "Còn anh thì sao? Anh tên là gì?"
“Tôi tên là. . . . . ” Người đàn ông đang định nói thì đèn thang máy đột nhiên bật sáng.
“Thang máy sửa được rồi!” Dĩ Hi mừng rỡ nói.
“Tinh!” Cửa thang máy vừa mở ra, người đàn ông cùng lúc cũng đứng dậy, thần sắc lãnh đạm như thường, bộ dạng uy nghiêm. Trên người hắn hoàn toàn không có gì bất thường, chỉ là sắc mặt còn có chút tái nhợt, sắc môi còn chưa có khôi phục hoàn toàn.
Cửa thang máy mở ra, có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm thấp thỏm đứng bên ngoài, hoảng sợ hỏi: "Viêm thiếu gia, anh không sao chứ?"
Đôi mắt người đàn ông khẽ nheo lại, con ngươi màu hổ phách ánh lên tia lạnh lẽo. Hai vệ sĩ lập tức cúi đầu tránh sang một bên, không dám nói thêm lời nào.
Viêm thiếu? Cách xưng hô này dường như rất quen thuộc.
"Dĩ Hi, tôi tên là Tả Viêm!" Tả Viêm mỉm cười và đưa tay về phía Dĩ Hi.
Nụ cười này không có sự xấu xa và độc đoán thông thường, đơn giản và chân thực. Một nụ không pha tạp bất kỳ mục đích nào.
Dĩ Hi sửng sốt, hóa ra anh ta chính là người đã mua đêm đầu tiên của cô, Tả Viêm. Đáng tiếc, cô đã bị Lãnh Diệc Hàn dẫn đi trước khi cô có cơ hội gặp mặt anh. Nếu không phải ngẫu nhiên cô động trúng Lãnh Diệc Hàn, người đàn ông sở hữu lần đầu của cô sẽ là anh!!!
" Ở trên thương trường, rất nhiều người khϊếp sợ khi nghe tên của tôi, nhưng dù gì thì em cũng chỉ là một cô gái tuổi niên thiếu, chắc cái tên này không đến nỗi dọa sợ em chứ?" Tả Viêm cười khổ và thu tay lại một cách thất vọng. Xem ra cô ấy không muốn bắt tay với mình.
Dĩ Hi cụp mắt xuống, trầm mặc một lúc, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi phải đi rồi."
Vừa mới bước lên một bước, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt. Dĩ Hi cau mày, không vui hỏi: "Anh định làm gì? Vừa rồi tôi vừa cứu anh đấy, anh định sẽ lấy oán báo ơn sao? "
“Hình như em rất sợ anh nhỉ?” Tả Viêm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi đến gần cô.
Dĩ Hi lo lắng lùi về sau cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa. Tả Viêm một tay siết chặt cổ tay cô, tay kia chống lên bức tường bên cạnh, nheo mắt nói một cách nham hiểm: "Trông tôi giống một kẻ xấu lắm sao?"
“Dù sao cũng không giống người tốt.” Dĩ Hi tức giận nói.
"Ha ha..." Tả Ngôn cười to, vô cùng hứng thú nhìn vào mắt cô, đột nhiên thích thú nói: "Nhan Dĩ Hi, em là người phụ nữ thứ hai dám nói với tôi như vậy. Tôi càng lúc càng thấy hứng thú với em rồi đấy!"