Dĩ Hi đang đợi Kiều Tường ở tầng trệt của bệnh viện. Khoảng mười phút sau, xe của Kiều Tường dừng trước mặt cô, anh hạ kính xe xuống, vẫy tay ra hiệu: “Dĩ Hi, lên xe."
Dĩ Hi không nghĩ ngợi nhiều liền lên xe ngồi vào vị trí ghế phụ. Chiếc xe rất nhanh đã rời khỏi bệnh viện, nhẹ nhành chạy trên đường.
"Bác sĩ Kiều, cảm ơn anh đã nhiệt tình giúp đỡ em như vậy. Anh yên tâm, chờ sau khi anh trai em bình phục, em chắc chắn sẽ trả lại tiền cho anh sớm nhất có thể."
“Đừng khách sáo như vậy.” Kiều Tương cười nói: “Có tiền cũng không vội, dù sao anh cũng không có việc gấp gì cần dùng đến tiền, em cũng không cần phải nặng nề quá."
“Cảm ơn anh, anh thật là một người tốt.” Dĩ Hi cảm kích nhìn anh.
Kiều Tường khẽ nhếch cười, không nói gì. Dĩ Hi cũng không quấy rầy anh lái xe nữa.
Khoảng chừng hơn một giờ sau, xe rời khỏi khu nội thành sầm uất, đi về hướng ngoại ô nằm ở vành đai số ba.
Nhìn bên ngoài cửa sổ khung cảnh lúc càng vẳng vẻ, Dĩ Hi không khỏi nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Kiều, em nhớ hình như anh từng nói gia đình anh sống ở quận Bắc thuộc vành đai thứ nhất, chúng ta đến đây làm gì?”
* Mọi người tưởng tưởng nội thành là trung tâm còn các vành đai các khu bao quanh ( kiểu các vòng tròn đồng tâm ý). Càng xa thì số thứ tự càng lớn.
“Cô muốn đến nhà tôi như vậy sao?” Giọng điệu Kiều Tường đột nhiên trở nên kỳ lạ, lãnh lùng nhìn chằm chằm cô, trên môi lộ ra nụ cười nham hiểm.
Dĩ Hi sững sờ, ngây người nhìn hắn, nhất thời không biết phải làm sao.
Kiều Tường đột nhiên lái xe vào trong rừng cây, nghiêng người, chậm rãi lại gần cô, cười lạnh nói: “Lần trước cô và Lãnh Nhất Hàn gặp nhau ở đâu? Biệt thự sang trọng của anh ta, hay là. . . trong ô tô?
“Anh, anh nói cái gì?” Dĩ Hi hoảng sợ co rúm lại, không thể tin nổi nhìn Kiều Tường, không hiểu vì sao trong nháy mắt anh giống như biến thành một người khác.
"Ha! Không cần giả vờ ở trước mặt tôi nữa. Lãnh Diệc Hàn có thể mua cô một đêm với giá 100.000 nhân dân tệ, vậy tôi cũng có thể mua được." Kiều Tưởng cười khẩy, lấy từ phía sau xe một bọc tiền, ném vào người Dĩ Hi, mỉa mai nói: "Đây là 100.000 tệ, cô đã bị anh ta chơi rồi, tôi vẫn có thể trả cô giá này, xem như còn coi trọng cô đấy.
"Kiều Tường, tôi không ngờ anh lại là loại người này đấy?" Dĩ Hi tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi. Như thế nào cô cũng không nghĩ đến Kiều Tương lại đạo đức giả như vậy. Mới vừa rồi hắn còn ra dáng một quý ông, nhưng trong nháy mắt liền biến thành kẻ hèn hạ, vô liêm sỉ. Thật là quá nham hiểm.
“Vẫn còn ra vẻ trước mặt tôi sao?” Kiều Tường nghiến răng hét lên “Lãnh Diệc Hàn có thể, tại sao tôi không chứ?”
Vừa dứt lời, anh ta lao tới như dã thú, không biết xấu hổ hôn lên cổ cô, đồng thời muốn xé rách quần áo của cô.
“Đừng, đừng, cứu tôi với…” Dĩ Hi sợ hãi hét lên, không ngừng vùng vẫy. Nhưng cô quá yếu ớt vốn không phải là đối thủ của Kiều Tường, cô giãy giụa hoàn toàn vô ích. Trong nháy mắt, Kiều Tường đã xé toạc chiếc áo khoác nhung trắng của Dĩ Hi. Sau đó vươn móng vuốt của mình về phía ngực cô . . . . .
“Rầm——” Đột nhiên có một tiếng động lớn. Một chiếc ô tô từ phía sau đâm tới, làm xe của Kiều Tường va vào phía trước, đầu hắn đập vào kính cửa sổ bên cạnh, bị trầy xước một vết, máu không ngừng chảy.
Dĩ Hi nhân cơ hội đẩy Kiều Tường ra, lao ra khỏi xe chạy trốn.
“Đứng lại!” Kiều Tường ôm cái trán bị thương đuổi theo. Vừa định bắt lấy Dĩ Hi, một bàn tay to khỏe đột nhiên hung hăng nắm lấy cổ tay của hắn.
Dĩ Hi ngoảnh đầu nhìn lại. Đây là một người có vóc dáng tầm trung, tướng mạo bình thường, cương quyết. Có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi. Trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lùng. Anh ta bước xuống từ xe Jeep phía sau, chính là người vừa rồi đã tông xe.