“Đã tìm được người lái xe đã đâm anh trai tôi bị thương rồi sao?” Dĩ Hi vội vã hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa tìm ra, nhưng chúng tôi đã tra được một số manh mối." Diệp Thiểu Đường nghiêm túc nói "Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn trao đổi với cô"
"Tôi có thời gian, nhưng làm phiền anh chờ tôi một chút được không? Tôi muốn nói chuyện về ca phẫu thuật của anh trai tôi với bác sĩ Kiều trước." Dĩ Hi lịch sự nói.
“Được, chúng tôi đợi cô ở bên ngoài.” Diệp Thiểu Đường liếc nhìn Dĩ Hi từ trên xuống dưới rồi cùng đồng nghiệp rời khỏi văn phòng.
Kiều Tường đóng cửa văn phòng lại, quan sát Dĩ Hi bằng ánh mắt nghi hoặc rồi định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Bác sĩ Kiều, chiếc váy này là do một người bạn cho em mượn.” Dĩ Hi biết anh đang quan sát cái gì. Chiếc váy này nhìn qua cũng biết có giá trị không hề rẻ, với khả năng tài chính hiện tại của cô, làm sao có tiền để mua loại trang phục xa xỉ như vậy?
Kiều Tường đã gần 30 tuổi nhưng vẫn còn độc thân, tuy không quá đẹp trai nhưng anh vẫn có sức hút của một người đàn ông thành đạt. Tương lai của anh ấy rất xán lạn nếu anh có thể trở thành bác sĩ trưởng của Bệnh viện Trung ương Thành phố. Tuy anh chỉ là bác sĩ điều trị của Nhan Dĩ Thành, nhưng anh vô cùng quan tâm Dĩ Hi và thường xuyên giúp đỡ cô. Thực ra, anh rất thích Dĩ Hi nhưng vì cô còn quá trẻ nên anh không dám công khai theo đuổi.
“À, thì ra là vậy.” Sắc mặt Kiều Tường có chút tốt lên.
"Bác sĩ Kiều, chúng tôi đã nợ bệnh viện hơn 20.000 tệ chi phí y tế từ trước. Anh nói anh trai tôi cần phẫu thuật mở hộp sọ một lần nữa để loại bỏ máu bầm bên trong, tốn hơn 70.000 tệ. Tổng cộng là 100.000 tệ." Dĩ Hi đưa tấm chi phiếu đến trước mặt Kiều Tường: "Đây là tấm chi phiếu trị giá 100.000 nhân dân tệ, xin hãy thu xếp làm phẫu thuật cho anh trai tôi càng sớm càng tốt."
Kiều Tường ngớ ra trong một thoáng, sau đó kinh ngạc hỏi: "Mới qua một đêm, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
“Em. . . . . .” Dĩ Hi không biết trả lời như thế nào, cô trước nay chưa từng nói dối, nhưng cô cũng không muốn nói sự thật với anh.
"Dĩ Hi, hãy thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc em lấy số tiền này từ đâu ra?" Kiều Tường cau mày truy hỏi.
“Bác sĩ Kiều, cảnh sát Diệp vẫn đang đợi em ở bên ngoài, em cần phải ra ngoài đã. Làm phiền anh nhanh chóng thu xếp ca phẫu thuật cho anh trai, cảm ơn anh.” Dĩ Hi cúi đầu nói đến đây, xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Kiều Tường nhìn bóng lưng cô rời đi với vẻ mặt phức tạp. Anh cầm tấm chi phiếu lên và thấy phía trên có chữ ký của Lãnh Diệc Hàn, liền không khỏi tái mặt vì kinh ngạc. Cái tên Lãnh Diệc Hàn này không ai là không biết. Nổi tiếng là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thiên, là doanh nhân giàu có trẻ tuổi nhất trong danh sách những người giàu có. Nhưng làm sao anh ta có thể cho Dĩ Hi nhiều tiền như thế?
Chẳng lẽ. . . . . .
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, Kiều Tường sắc mặt tái nhợt, mở ngăn kéo bàn ra, bên trong có một cái túi màu đen, chính là một trăm vạn tệ tiền mặt rút từ ngân hàng lúc chiều. Anh vốn định ứng trước 100.000 nhân dân tệ giúp Dĩ Hi lo liệu chi phí y tế, nhưng e ra bây giờ, cô không cần anh giúp nữa rồi.
. . . . . .
Dĩ Hi lên sân thượng, nơi Diệp Thiểu Đường và trợ lý của anh ấy là Hoàng Dũng đang đợi cô.
Dĩ Hi hỏi thẳng: "Cảnh sát Diệp, tôi có thể giúp gì cho các anh?"
"Nhan Dĩ Hi, cô có biết trước đây anh trai cô đã từng đắc tội với người nào chưa?" Diệp Thiểu Đường hỏi.
"Anh trai tôi là tài xế taxi, tính tình hiền lành tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người, chưa từng mạo phạm đến người khác. Cảnh sát Diệp, sao anh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ vụ tai nạn xe của anh trai tôi không phải là tai nạn ngoài ý muốn sao?" Dĩ Hi nghiêm trọng hỏi.
"Căn cứ theo giám định pháp y, vụ tai nạn xe hơi này rất có thể là do có người cố ý ngụy tạo. Nhưng vụ tai nạn của Nhan Dĩ Thành lại xảy ra ở một địa điểm vắng vẻ, không có camera nên đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối. Vì thế tôi muốn hỏi cô có biết tình hình bên trong không?