Cạch, cửa nhẹ nhàng bị mở ra, người nọ lại chậm rãi trườn tới.
Lâm Ngôn cảm thấy toàn thân ớn lạnh, chăn bị xốc lên, trong phòng được trang bị đầy đủ điều hoà, thêm viêc lưng đang đổ mồ hôi nên cậu thấy hơi lạnh. Cộng thêm tâm lý sợ hãi, cơ thể không nhịn được khe khẽ run.
Người nọ ngồi bên mép giường, đưa mặt sát lại gần mặt cậu ngửi ngửi, sau đó một bàn tay to lớn ấm áp luồn vào trong quần ngủ của cậu, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tuốt lộng mấy cái.
"Hưm…" Lâm Ngôn bị kích động không nhịn được hít vào một hơi, hắn tuốt nhanh vài cái khiến Lâm Ngôn run rẩy bắn tinh. Cậu mơ hồ mở hé mắt, liền nhìn thấy đôi mắt vàng kim kia chớp chớp. Dường như hắn cũng đang thắc mắc vì sao cậu lại không có phản ứng linh tinh gì hết, cậu dám khẳng định hắn biết cậu đã tỉnh.
Người nọ buông tha cho dươиɠ ѵậŧ của cậu, ngón tay theo đó trượt về phía lỗ hậu.
Có phải hắn muốn… Muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu sao? Lâm Ngôn khẩn trương tới mức nghe rõ tiếng nhịp tim đập dồn như trống.
"Ưm… Hức!" Lâm Ngôn mím chặt môi, nhưng kɧoáı ©ảʍ từ dưới háng truyền thẳng lên đại não làm cậu vô thức phát ra ngâm.
Người nọ xoay ngón tay quanh lỗ hậu vài lần, sau đó nhắm ngay miệng lỗ chọc chọc. Nhưng dù có ấn, có chọc thế nào cũng không chen ngón tay vào được.
Lâm Ngôn căng thẳng, càng lo lắng khẩn trương thì cái lỗ nhỏ càng gắt gao thít chặt.
"Hức… Hmmm…" Đau!!!
Ngón tay của người nọ bỗng nhiên mạnh mẽ dùng lực cắm thẳng vào trong, không phải một mà là hai ngón trực tiếp vào cùng lúc. Toàn thân đau đớn co giật, cậu thút thít khóc, hai ngón tay đồng thời chọc vào cậu đã chịu không được, nếu như hắn dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào thì cậu phải làm sao đây??
Lâm Ngôn nhịn không được khóc thành tiếng, nhưng lại không dám động, không dám trốn tránh. Người nọ rút hai ngón tay ra, nghe được tiếng khóc của cậu lại càng hưng phấn hơn.
Hắn đột nhiên đứng dậy, dùng sức lật người Lâm Ngôn lại, nâng mông sau đó tách chân cậu ra hai bên, hắn lên giường rồi! Cảm giác có cỗ lực nặng nề đè lên người, ©ôи ŧɧịt̠ cứng nóng chặn ngay lỗ hậu nhấn nhấn… Không… Không muốn…
"Á a a a… Hức… Đau…" Lỗ hậu truyền đến cảm giác bị xé rách, cậu đau đến tê tâm liệt phế, theo bản năng nắm chặt ga trải giường cố rướn thân về phía trước hòng tách hai cơ thể ra khỏi nhau. Ngay lúc đó người nọ vươn tay bóp chặt lấy gáy cậu ấn mạnh xuống, tay kia bắt lấy vai dùng lực kéo cơ thể cậu dính trở về sau vòng xuống bịt chặt miệng cậu lại. Không màng phản kháng mỏng manh của cậu, hắn ra sức ȶᏂασ mạnh, đâm vào rút ra liên tục.
"Hưm… Ưm… ưmm ư~~" miệng bị bàn tay to lớn chặn lại, Lâm Ngôn chỉ có thể ngâm rên vài tiếng nhỏ vụn qua kẽ môi. Âm thanh bạch bạch nhớp nháp vang vọng khắp nơi, cả căn phòng nhuốm đầy màu du͙© vọиɠ nguyên thủy, cơ thể bị người áp phía trên điên cuồng đυ. ȶᏂασ, lỗ hậu bị xé rách đau đớn. Côи ŧɧịt̠ vừa thô vừa dài lại còn to, cơ hồ mỗi lần đều là rút ra nguyên cây rồi lại đâm vào lút cán, Lâm Ngôn cảm thấy bụng mình sắp bị đâm hỏng rồi.
"Hức… Huhu… Auu (đau)... Người nọ thấy Lâm Ngôn khóc càng ngày càng lợi hại, hắn lại hưng phấn hơn, eo như máy dập va chạm càng thêm dùng sức hơn nữa. Cuối cùng, hắn nhổm dậy khỏi người Lâm Ngôn, Lâm Ngôn mở to đôi mắt nhưng đổi lại chỉ nhìn thấy một mảnh mông lung, trong mắt không có chút ánh sáng và sinh khí nào cả. Cậu nhìn thấy đôi mắt vàng kim kia đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cậu, tựa như hắn có thể nhìn được trong bóng tối. Ngón tay hắn chạm vào lỗ hậu, nơi đó bây giờ sưng tấy bỏng rát lại đầy dính nhớp nhầy nhụa. Nửa thân dưới của cậu bị hắn ȶᏂασ đến hoàn toàn tê dại, trên người trừ bỏ đau đớn thì cũng chỉ có đau đớn, hắn buông tha cho cậu chưa?
Người nọ nhéo nhéo cằm, xoay mặt cậu nghiêng sang một bên, Lâm Ngôn bất động chẳng khác gì búp bê vải rách nát mặc người đùa bỡn, cơ thể tê liệt vì đau, ngoại trừ vài tiếng thút thít như mèo kêu thì không còn phản ứng nào khác.
Người nọ nắm lấy cổ chân cậu lôi ra mép giường, hành động dứt khoát gần như không có thời gian cho Lâm Ngôn kịp nhận ra rằng người nọ sẽ không buông tha cho cậu. Hắn lần nữa dứt khoát đút ©ôи ŧɧịt̠ thô dài vào trong lỗ hậu đáng thương, tiếng bạch bạch vang lên không ngừng nghỉ, từng nhát từng nhát dập thẳng vào làm mông Lâm Ngôn rung lên từng đợt. Mỗi lần đâm vào là Lâm Ngôn lại thấy bản thân bị thúc tiến tới phía trước, hai tay bóp mạnh hõm eo, khoá cứng người Lâm Ngôn, nếu Lâm Ngôn sờ vào bụng mình lúc này, cậu sẽ cảm nhận được đầu khấc đang đâm chọc trướng hẳn lên mặt bụng. Cậu thấy mệt quá, không thể tiếp nhận được cũng không từ chối được, phía trước mặt bỗng trở nên hư ảo, cuối cùng nghiêng đầu, ngất lịm.
Đau quá…. Cơ thể đau đớn kịch liệt kéo cậu từ trong cơn mê man trở về thực tại, thân thể dựa vào ngực người nọ, cậu vẫn còn đang bị người nọ cᏂị©Ꮒ…. Cậu cưỡi trên người hắn, hắn hung hăng nâng cậu lên rồi dập mạnh xuống. Hai tay hắn bóp lấy hai cánh mông, vừa nhào nặn vừa tách căng sang hai bên, từng đường gân tím đỏ chạy dọc ©ôи ŧɧịt̠ kia cứ xuất hiện rồi lại bị lỗ hậu cậu nuốt chửng.
"A…" Đây là lần duy nhất hắn bắn tinh, một cỗ dịch nóng ấm tràn vào vách ruột, bụng cậu chẳng mấy chốc đã bị ép ăn đến đầy tràn.
Sau khi xuất tinh, Lâm Ngôn bị hắn ném nằm vật ra giường, dâʍ ɖị©ɧ từ trong lỗ hậu không còn gì chặn lại ào ào chảy ra. Rầm một tiếng, cửa bị đóng lại, cơ thể Lâm Ngôn tan thành từng mảnh, muốn động cũng không còn sức động.
Chờ khi tỉnh lại lần nữa, người giúp việc lúng túng cười cười, nói: "Ừm, phía sau của cậu có chút rách, có lẽ hơi khó chịu, nhưng chủ nhân cực kì hài lòng về cơ thể của cậu. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chữa và chăm sóc cho cậu. À, nhân tiện thì em trai cậu bình phục khá tốt, đây là điện thoại, nó đã được xử lý đặc biệt, cậu chỉ có thể gọi cho em mình thôi."
Lâm Ngôn nghe được tình trạng của em trai mình, mở to mắt khẽ chớp chớp. Họ đúng là biết cách để chèn ép cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể liên lạc với em trai, cậu không nhịn được bật khóc.