Lâm Ngôn nuốt nước miếng, không biết vì sao sau khi nghe tiếng rên kiều mị từ phòng bên cạnh, bên dưới của cậu lại phản ứng… Trướng trướng, ngứa….
Không thể ngủ tiếp được nữa rồi…
"A a… Dươиɠ ѵậŧ của ngài lớn quá.. Ư~~hức… Đỉnh tới rồi, là chỗ đó… Ngài ȶᏂασ em… Phía dưới chảy nhiều nước quá… Em sướиɠ~~
Lâm Ngôn nghe thiếu niên bên cạnh bị cᏂị©Ꮒ đến nói năng lộn xộn, tại sao lúc này cậu ta lại hăng hái như vậy chứ?
"Lớn quá… Á~ vì sao.. Haaa… Vì sao ngài không nói lời nào…"
Phòng cách vách đã làʍ t̠ìиɦ hai tiếng đồng hồ, cậu chỉ nghe thấy tiếng thiếu niên bị cᏂị©Ꮒ, về phần người kia, hắn hẳn là người mà bọn họ phải phục vụ, cũng chưa nói một câu nào.
Giọng nói của thiếu niên ngày càng khàn: "Cầu xin ngài tha cho em… Em không thể làm tiếp nữa rồi… Sẽ bị ȶᏂασ đến chết mất… A a aaa… Chết mất~
Đây cũng không rõ là lần thứ mấy người kia cao trào rồi, phía dưới của Lâm Ngôn xấu hổ run rẩy dựng lên. Âm thanh bùng nổ từ phòng cách vách khiến cậu đỏ mặt, dè dặt vươn tay xuống nắm lấy thằng nhỏ của mình, cậu chỉ muốn tuốt vài cái, nhanh chóng giải quyết vấn đề…
Cạch một tiếng, cửa phòng đột ngột bị mở ra.
Cả người Lâm Ngôn cứng đờ, tức khắc không dám động, cậu chỉ dám nhắm chặt mắt, cố gắng duy trì hơi thở chậm rãi nhất có thể.
Sột soạt…
Cậu không nghe thấy tiếng động khi bước đi, nhưng lại có cảm giác mình nghe thấy tiếng trườn bò trên nền nhà…
Lâm Ngôn khẩn trương cực kì, nhịn không được khẽ nuốt nước miếng. Này là như thế nào đây, cᏂị©Ꮒ người cách vách xong rồi nhưng vẫn chưa thoả mãn sao? Đây rốt cuộc là người như nào chứ… Khoẻ như vậy!!!
Cảm giác được người tới gần, người nọ ngửi ngửi dọc theo thân thể của Lâm Ngôn. Một lát sau, hắn cầm chiếc ly đi.
Lâm Ngôn không nhịn được lặng lẽ mở khẽ một khe mắt nhỏ, trong bóng đêm, cậu vậy mà nhìn thấy đôi ánh sáng vàng kim!!!
Nhịp tim tăng nhanh, l*иg ngực phát ra thanh âm thình thịch nặng nề. Cái quái gì thế này, chẳng lẽ… Không phải con người sao??
Lâm Ngôn chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, cậu không dám phát ra âm thanh, người nọ dường như cũng không để tâm, cũng phảng phất nhận ra cậu đã tỉnh rồi.
Hắn vén chăn lên nhìn, Lâm Ngôn có linh cảm hắn đang nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ mà cậu vừa tuốt được vài cái kia. Xui xẻo hơn, tay cậu còn đang cầm dươиɠ ѵậŧ của mình…
Người nọ chậm rãi rút tay cậu ra, Lâm Ngôn không dám động, hắn muốn làm gì cậu cũng được… Ít nhất.. Cậu nghe được thiếu niên bên cạnh ban nãy được cᏂị©Ꮒ rất sướиɠ. Miễn là hắn ta không tra tấn đánh đập cậu, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn. Không sao hết, cậu chỉ muốn sống tiếp thôi…
Người nọ chỉ đứng đó nhìn, hắn không lên giường. Lâm Ngôn mím chặt môi, hắn vậy mà chậm rãi nắm lấy tay cậu! Bàn tay của hắn rất lớn, cũng ấm áp dễ chịu. Hắn nắm chặt bàn tay cậu gọn trong lòng bàn tay mình, vuốt ve vài cái, sau đó dùng ngón tay cái ấn khẽ vào vào các đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa nắn.
Sau đó hắn cầm tay Lâm Ngôn cùng tay mình bao phủ lên dươиɠ ѵậŧ bé xinh của cậu, cẩn thận tuốt lộng lên xuống vài nhịp.
"A… haa.. " Lâm Ngôn bị tiếng rêи ɾỉ của chính mình hù dọa cả người run lên, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Làm sao đây… Cậu phải làm thế nào bây giờ, đại não đình chỉ hoạt động luôn mất rồi…
Chỉ là, vừa rồi thoải mái quá, cậu nhịn không được…
Tại sao, hắn không giống như ở phòng cách vách? Vào đây chỉ để chạm vào cậu thôi sao?
Người nọ không quan tâm đến tiếng rêи ɾỉ ngọt mị của cậu, bàn tay to lớn vuốt ve vài lần, cơ thể Lâm Ngôn như có dòng điện chạy qua, bị một cỗ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp: "Ưʍ.. Haaa.. " Lâm Ngôn không kìm được phát ra tiếng rên mỏng manh, hơi thở nóng ẩm.
"Ahh… Hưm~~" Thân dưới Lâm Ngôn nóng bừng, cơ thể kịch liệt run rẩy, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp nhanh chóng phun ra…
Quá sướиɠ, quá thoải mái… Lâm Ngôn thở hắt ra một hơi nặng nề, vốn tưởng rằng người nọ sẽ tiếp tục làm tới bước tiếp theo, cũng cᏂị©Ꮒ mình như phòng cách vách. Nhưng không ngờ hắn vậy mà buông tay cậu ra, theo tiếng sột soạt xa dần, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại…
Đi rồi sao? Đến đây… Chỉ để sờ cậu thôi sao? Hay là, hắn nhận ra cậu đã tỉnh nhưng vẫn cố tình giả vờ ngủ nên thấy nhàm chán bỏ đi?
Đợi hồi lâu cũng không còn nghe thấy âm thanh làʍ t̠ìиɦ nào khác vang lên, sau khi lêи đỉиɦ Lâm Ngôn có chút mệt mỏi, cứ nằm im không dám động đậy, cũng không biết qua bao lâu thì ngủ quên mất.
Lúc tỉnh dậy, đầu có chút vất vưởng. Hiện tại đã là giữa trưa, cửa phòng bị gõ hai lần, Lâm Ngôn nhanh chóng mặc qυầи ɭóŧ nhảy xuống giường đi ra mở cửa lấy cơm.
Trong hành lang có tiếng người nói chuyện, cậu tò mò ló đầu ra ngoài, thì ra là những người khác cũng cùng nhau đi ra.
"Cậu cũng vậy sao? Trời ạ… Bị người đó cᏂị©Ꮒ thật sự quá sướиɠ luôn, chỉ là không biết hắn trông như thế nào. Cái lực eo kia mẹ nó quá có lực, quá lợi hại, cơ thể tôi co giật không ngừng được, bụng cũng tê rần."
"Tôi cũng thế… Quá sướиɠ."
Lâm Ngôn đóng cửa lại, hoá ra trong những ngày anh sống ở đây, ngày nào cũng có người bị… Cũng không biết bao giờ sẽ tới lượt anh…
Nghĩ đến tối qua dươиɠ ѵậŧ bị người đó nắm trong tay vuốt ve, mặt Lâm Ngôn không khỏi nóng lên: " A… " Lâm Ngôn lắc đầu: "Nghĩ cái gì đâu không, ăn cơm ăn cơm."
"Cứu… Cứu với!!!" Bên ngoài bỗng vang lên tiếng kêu cứu, Lâm Ngôn tò mò đứng dậy mở cửa xem xét, quả nhiên những phòng khác cũng đang thò đầu ra hóng chuyện.
"A aaa!! Có quái vật, có rắn, rắn… Nó là xà yêu!!!"