Mắt thấy sắc mặt Mạnh Lễ càng ngày càng tối tăm, Liễu Nhứ vội vàng chữa cháy, ngượng ngùng nói: "Mạnh tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."
"Vậy ý nghĩa của cô là gì? Hử?" Giọng điệu Mạnh Lễ rất lạnh, biểu hiện tâm trạng ực kỳ không vui.
Liễu Nhứ ấp úng: "Ý tôi là... Ý tôi là... Tôi sẽ tận tâm tận lực chữa khỏi cho Mạnh tiên sinh. Sau khi Mạnh tiên sinh khỏe lại, rất nhiều mỹ nữ sẽ chờ gả cho anh, đến lúc đó Mạnh tiên sinh sẽ có rất nhiều người xếp hàng làm vợ anh, sao còn đến phiên tôi nữa.”
“Hừ!” Mạnh Lễ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu trị không được, cũng không cần cô làm vợ của tôi, dựa vào khuôn mặt này của tôi, cho dù ta cứng không nổi, cũng có thể lừa được một người háo sắc. Nhưng đời này cô sợ là không có tự do gì, vì còn nợ tiền chữa bệnh, đời này cô sợ là phải làm việc không công kiếm tiền cho tôi, có lẽ cô đi làm còn chưa đủ trả nợ, nhiều năm sau, cô chỉ có thể đến làm trâu làm ngựa cho tôi.”
“Hu hu... ... Mạnh tiên sinh... Anh khoan dung một chút, tôi sẽ cố gắng chữa trị cho anh."
Liễu Nhứ vừa nghĩ đến cảnh tượng Mạnh Lễ nói, liền nhịn không được muốn khóc.
Anh nói rất đúng, tiền lương của cô thực sự không đủ để trả nợ.
Liễu Nhứ phồng miệng giả khóc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giống như quả anh đào hấp dẫn người ta tới nhấm nháp.
Ánh mắt Mạnh Lễ âm u, yết hầu lăn lộn, nuốt nước miếng trong im lặng, nói: "Cô cúi đầu hôn nhẹ dươиɠ ѵậŧ của tôi, có lẽ nó đột nhiên cứng lên. Nếu tôi khỏe lại, cô cũng không cần làm trâu làm ngựa nữa."
"Hả? Mạnh tiên sinh, cái này..." Nghe người đàn ông này nói như vậy, Liễu Nhứ bỗng dưng sửng sốt.
Cô rũ mắt nhìn côn ŧᏂịŧ đang ngủ đông nằm trong một đống lông mao, một cây gậy màu đỏ tím, thân cây mơ hồ có thể nhìn thấy một ít gân xanh hơi nhô lên, mã mắt hé ra một chút lỗ nhỏ.
Liễu Nhứ cảm thấy thứ này sinh ra không giống như có thể bỏ vào miệng. Nó giống như con rắn không có vảy, lại giống như đại trùng to lớn.
Cô che miệng, sợ hãi cái thứ này đột nhiên nhét vào miệng, lắc đầu, nói: "Mạnh tiên sinh, chuyện này không tốt lắm, miệng của tôi dùng để ăn cơm."
Nhìn người phụ nữ trước mắt kháng cự thân mật với mình, Mạnh lễ nhướng mày, có chút không vui.