Anh không chút nể mặt nhắc nhở Liễu Nhứ: "Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã ăn nó vào trong miệng rồi, còn giống như mυ'ŧ kẹo vậy, bẹp bẹp hút lấy dươиɠ ѵậŧ của ta, dáng vẻ kia không biết có bao nhiêu say mê."
Liễu Nhứ nghe vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh da^ʍ mỹ lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Lễ. Mặt cô nóng ran, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ.
"Mạnh tiên sinh, ngày đó tôi... Uống say, đầu óc không tỉnh táo..." Liễu Nhứ ấp úng muốn tìm cách thoát tội.
Mạnh Lễ cười lạnh: "Uống say cũng không thể phủ nhận sự thật cô đã ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi!"
"Ô ô..." Liễu Nhứ xấu hổ, lập tức dùng hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cô cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người nữa rồi: "Mạnh tiên sinh, anh đừng nói nữa, tôi biết sai rồi.”
Liễu Nhứ giờ phút này vô cùng hối hận, lúc trước sao lại làm chuyện mất mặt như vậy?
Chuyện này đại khái là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô đi, vậy mà lại đói khát đến mức liếʍ dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông liệt dương!
Mạnh Lễ đem hai tay cô kéo xuống dưới, nhìn gò má Liễu Nhứ, nói: "Cô đã ăn qua một lần rồi, hôn một chút cũng không sao. Đừng xấu hổ, điều này có lợi cho việc trị liệu thân thể của tôi."
"Nhưng mà, Mạnh tiên sinh, tôi..." Liễu Nhứ liếc mắt nhìn cây gậy thịt màu đỏ tím dưới háng người đàn ông, nhớ tới đây là nơi đi tiểu của đàn ông, đáy lòng vẫn có chút không tiếp nhận được.
Lần trước cô say rượu, nhưng bây giờ rất tỉnh táo, mức độ tiếp nhận không giống nhau.
Mạnh Lễ nhìn Liễu Nhứ do dự. Anh thả mồi câu, dụ dỗ nói: "Nếu cô làm cho dươиɠ ѵậŧ của tôi cứng lên, ngày mai lúc đi tái khám, giảm bớt một nửa tiền thuốc cho cô."
Một nửa chi phí thuốc men.
Vừa nhắc tới giảm bớt tiền thuốc, đôi mắt hạnh to tròn của Liễu Nhứ nhất thời sáng ngời. Hôn vài cái, từ ba vạn, giảm xuống còn một vạn năm, hình như rất hời.
Cô hoài nghi nhìn Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, anh có nói thật không?"
"Thật, không lừa gạt cô."
"Được, tôi hôn."
Có Mạnh Lễ cam đoan, Liễu Nhứ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, làm ra bộ dáng anh dũng hy sinh vì nghĩa, cúi đầu hôn lên qυყ đầυ to lớn của người đàn ông.