Liễu Nhứ không ngừng loát lên xuống, cho đến khi cổ tay mỏi nhừ, bề mặt dươиɠ ѵậŧ không trơn nhẵn ma sát khiến lòng bàn tay cô đỏ lên, nhưng cây côn ŧᏂịŧ vẫn mềm nhũn nằm sấp.
Cô buông tay, dựa vào sofa lau mồ hôi trên trán, hơi thở hổn hển hỏi Mạnh Lễ: "Mạnh tiên sinh, tôi tuốt lâu như vậy, anh có cảm giác gì không?"
Mạnh Lễ ngước mắt nhìn về phía cô, nói: "Có một chút."
"Cái gì gọi là một chút?"
"Nhảy lên hai cái."
Trong quá trình Liễu Nhứ loát, Mạnh Lễ có thể cảm giác được dươиɠ ѵậŧ của mình ngẫu nhiên sẽ nhảy lên một chút. Nó muốn trướng lớn, nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại không đủ, sau khi động một hai cái, cũng không còn phản ứng gì nữa.
Tuốt lâu như vậy, mới động một hai cái.
Hai cái này hẳn là cực kỳ nhẹ, chỉ có Mạnh Lễ mới có thể cảm nhận được, Liễu Nhứ một chút cũng không cảm giác được.
Mỏi quá
Liễu Nhứ ở trong lòng than thở, con đường trị liệu bệnh liệt dương của Mạnh tiên sinh quá gian nan, cô đột nhiên có chút nhụt chí, mở miệng hỏi: "Mạnh tiên sinh, tôi đã làm lâu như vậy, anh lại không có phản ứng gì. Nếu thật sự chữa không được, sau này phải làm sao bây giờ?"
Mạnh Lễ trầm ngâm một hồi, nửa đùa nửa thật nói: "Chữa không được, liền lấy cô trả nợ, để cho cô làm vợ trên danh nghĩa của tôi. Ban ngày ở bên ngoài cấp mặt mũi cho tôi, không cho người khác biết tôi không đứng lên được. Buổi tối về nhà liền làm trâu làm ngựa cho tôi, giặt giũ nấu cơm, bưng trà rót nước, mát-xa chân cho tôi."
Vừa nghĩ đến phải làm vợ cho một người đàn ông không cứng rắn lên được, còn phải giống như người làm hầu hạ anh, Liễu Nhứ lập tức lên tiếng cự tuyệt: "Không không... Tôi không muốn làm vợ cho một người đàn ông liệt dương, tôi không muốn.”
Liễu Nhứ nói rất lớn tiếng, chữ "đàn ông liệt dương" kia làm cho khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Lễ nhất thời đen xì.
Anh híp đôi mắt đen hẹp dài, ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói: "Làm sao, cô ghét bỏ tôi?"
Không xong rồi, Liễu Nhứ sợ tới mức lập tức lấy tay che miệng mình lại.
Vừa rồi là tiếng lòng của cô, bởi vì quá mức kích động, đã không cẩn thận đem những suy nghĩ trong lòng đều nói ra.