Thi thể của hai người họ là do Vương Mạnh Viễn phát hiện, sau khi tìm thấy thi thể, anh ta lại không nói với Diêu Nhược Linh mà là đi tìm Hà Sở Văn.
Bây giờ Diêu Nhược Linh cũng không rảnh so đo chuyện người mới của mình có đang rục rịch với người chơi cũ khác hay không — Bởi vì người chơi cùng tiến vào phó bản với cô ta lại đột nhiên chết mất một người dưới tình huống cô ta không hề phòng bị.
Sắc mặt Hạ Nam lại càng khó coi hơn — Cùng là người chơi phụ trách dẫn dắt, nhưng nếu nhiệm vụ của Diêu Nhược Linh chỉ thất bại 1 phần ba thì bên này của ông ta đã bị diệt hết cả rồi.
Ông ta đã quen việc người mới chết đi, nhưng không thể thừa nhận được chuyện những người mới này từng người từng người một liên tục chết bất đắc kỳ tử mà không hề có quy luật nào.
Có lẽ là vì cho đến hiện tại, trong các người chơi đã nhận cơm hộp vẫn không có người chơi cũ nào, nên biểu hiện của Hà Sở Văn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tôi đã xác nhận được, thời gian Vương tiên sinh phát hiện thi thể lần lượt là 5 giờ 17 phút sáng và 5 giờ 21 phút sáng, vào lúc đó, thi thể của Lưu tiên sinh và Mã tiên sinh đã cứng đơ rồi.”
Cố Cảnh Thịnh nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi nhớ Lưu Hàn Nho bị phát hiện ở trong phòng của mình?”
Vương Mạnh Viễn nhìn cô một cái, nhỏ giọng trả lời: “Cửa phòng và cửa sổ của anh ta đều mở toang, nên tôi có thò đầu vào nhìn một cái.”
Mặt búp bê hai tay đút túi, lạnh lùng nói: “Xem ra trốn trong phòng cũng không phải là an toàn tuyệt đối.”
Hà Sở Văn đưa ra ý kiến của mình: “Quy tắc của phó bản sẽ không chỉ có một cái, có lẽ bọn họ đã lần lượt vi phạm quy tắc khác nhau, như Vương tiên sinh vừa nói, cửa sổ của nhà Lưu tiên sinh bị mở ra đúng không?”
Mắt Vương Mạnh Viễn sáng ngời, cứ như người sắp chết đuối ôm chặt lấy cọng rơm cứu mạng của mình: “Ý của anh Hà là, vì buổi tối Tiểu Lưu mở cửa sổ nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Cố Cảnh Thịnh vẫn cảm thấy không đúng: “Lưu Hàn Nho không lớn gan, tính cánh của cậu ta cũng không giống loại dám lén mở cửa sổ.”
Hạ Nam: “Trong phó bản cái gì cũng có thể xảy ra, cô đừng chỉ dùng suy đoán trong hiện thực áp đặt vào đây.”
Nếu bản thân đã ít kinh nghiệm, Cố Cảnh Thịnh cũng chỉ đành lựa chọn ngừng tranh luận, nghe quan điểm của các người chơi cũ khác.
Vưu Nhất Minh vẫn còn chưa hết sưng phù hắng giọng một tiếng, giơ tay nói: “Cái đó, ở chỗ tôi có phát hiện mới.”
Cậu ta cẩn thận nhìn Diêu Nhược Linh, thấy giá trị tức giận của đối phương còn chưa đến mức muốn đè mình ra đánh chết mới dám nói tiếp: “Dưới giường phòng tôi có một tờ giấy, có lẽ là phó bản tự cung cấp, cũng có thể là manh mối người chơi trước để lại, ở trên đó viết ‘Giữa màu xanh biển và màu đen không phải màu cam’.”
Manh mối này nhanh chóng liên quan mật thiết với ba manh mối mà lão Ivan cho người chơi, cũng không có gì mâu thuẫn với điều kiện đã biết, độ đáng tin vô cùng cao.
Giọng Hạ Nam hơi nghiêm khắc: “Sao cậu không nói sớm chút?”
Vưu Nhất Minh muốn cười gượng, nhưng gương mặt bị sưng phù của cậu ta không thể làm được hành động khó khăn này: “Tôi chỉ mới vừa phát hiện vào đêm qua thôi.”
Các người chơi cũng không rảnh truy cứu xem rốt cuộc tờ giấy xuất hiện vào lúc nào, vấn đề bây giờ là —
Mặt búp bê: “Trong phòng của anh đã có manh mối, vậy trong phòng người khác cũng có thể có.”
Ở trong phó bản, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của các người chơi đều bị ép buộc điều chỉnh thành đảng không lướt điiện thoại ngủ sớm dậy sớm, bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc xuất phát tới vườn trái cây, cũng đủ để bọn họ quay về lục lại phòng ốc.
Phòng của Hạ Nam chỉ còn mỗi một người quân sư là ông ta, ý muốn rời khỏi phó bản cũng là gấp gáp nhất: “Giờ cứ tự quay về phòng mình tìm manh mối đi, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì cứ hét to lên, sau đó đến nhà chính hội họp, rồi cùng đến phòng Tào Uyển Diễm, Lưu Hàn Nho và Mã Thông kiểm tra.”
Mặt búp bê bổ sung: “Nhiều nhất là nửa tiếng, dù có tìm được manh mối trong phòng mình hay không đều phải đi ra tập hợp.”
Không ai phản đối.
Tuy rằng vào phó bản đã 2 ngày, nhưng hiểu biết của Cố Cảnh Thịnh đối với phòng mình chỉ dừng lại ở mặt ngoài là có thể cung cấp các chức năng cơ bản, chưa đi sâu vào tìm hiểu.
Nơi có thể tìm đều tìm một lần, bắt đầu từ giường cho đến trần nhà, thậm chí ngay cả ga trải giường Cố Cảnh Thịnh cũng kiểm tra, nhưng ngoại trừ “Bông dồn ở đây đa phần đều bị mốc meo dính cục” thì không nhận được manh mối gì quan trọng, cô chưa từ bỏ ý định, lại vào phòng vệ sinh đào bới tìm kiếm, lần này thành công tìm được một đống lông màu đen không biết tên ở sau bồn cầu, [Kem đánh răng hiệu Ếch Xanh] còn thừa một nửa ở dưới bồn rửa mặt, cùng với bàn chải đánh răng màu đen ướt sũng bên cạnh bồn rửa mặt.
“?”
Cố Cảnh Thịnh quấn quần áo vào tay, cẩn thận cầm bàn chải đánh răng lên — Độ ẩm của nhà vệ sinh cao hơn phòng ngủ là điều rất bình thường, nhưng ống nước ở đây không có dấu hiệu bị rò rỉ, cô cũng có vặn chặt vòi nước lại, nhưng cái bàn chải này lại cứ như là bị ngâm trong chậu rửa mặt ngập nước vậy, rất không bình thường.
[Bàn chải ngấm đầy nước: Nó từng bị ngâm trong giếng của thủy quái, có được ma lực đặc biệt, cho dù có phơi nắng dưới ánh mặt trời hàng trăm giờ cũng không thể phơi khô được.
Cái bàn chải này nhìn sơ qua thì không có gì khác so với bàn chải đánh răng trong nhà vệ sinh, ngoại trừ việc nó có thể biến thành một bụi gai lớn dựa theo suy nghĩ của người sử dụng.
“Bode đáng thương, từ sau khi cậu chết đuối trong chậu rửa mặt, ngày nào em gái cậu cũng ngồi khóc, cho tới khi nước mắt lấp đầy giếng nước khô cạn.”
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★
Ghi chú: Đạo cụ trong hệ liệt [Thủy quái].]
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy tay mình run lên một chút.
—- Thân là một đại lão đang sở hữu túi đựng thẻ 10 ngăn, cô đã mang theo tất cả đạo cụ có thể mang vào phó bản, chỉ mỗi số lượng đạo cụ trị liệu thôi cũng đủ để dùng hai ba lần, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn còn một điểm thiếu sót trí mạng, đó là cô thiếu trang bị có thể chiến đấu.
Dù rằng [Bàn chải ngấm đầy nước] không thể chiến đấu, nhưng ít nhất cũng có thể giúp chắn dao.
Cố Cảnh Thịnh hóa đạo cụ mới vào tay thành dạng thẻ, tạm thời đặt gói cà phê bị thế chỗ vào trong ba lô, sau đó đi ra ngoài tìm các người chơi khác tụ họp.
Mặt búp bê đã chờ ở đó từ trước — Tuy rằng lý trí của Cố Cảnh Thịnh biết rõ đối phương cùng lắm cũng chỉ mới đứng 30 phút thôi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh cứ như đã phải chờ đợi cả ngàn năm của cậu ta, cô vẫn vô thức nhẹ bước chân lại.
“Có phát hiện manh mối gì không?”
Cố Cảnh Thịnh không hề có chướng ngại tâm lý mà loại trừ bàn chải ra khỏi phạm vi tìm kiếm, trả lời: “Không có.” Cô lại hỏi, “Anh thì sao?”
Mặt búp bê nói thẳng: “Không có.”
Vưu Nhất Minh cũng đi ra, vốn dĩ cậu ta cũng đã sớm lật toàn bộ phòng một lần rồi, bởi vì lúc trước tìm rất cẩn thận nên bây giờ tìm lần thứ hai, tiến độ vẫn giậm chân tại chỗ, Diêu Nhược Linh và Hà Sở Văn cũng nói không thu hoạch được gì, không biết là có phải cũng phát hiện đạo cụ không liên quan đến chuyện thông qua như Cố Cảnh Thịnh không, hay là thật sự không tìm được cái gì hết.
Có điều trong phòng Hạ Nam thì lại tìm ra, ông ta phát hiện một tờ giấy nhỏ ở trong khe hở dưới mặt đất, nội dung phía trên là [Cây màu xanh biển ở bên cạnh cây màu vàng].
Cố Cảnh Thịnh dừng ngay hành động muốn ghi nhớ manh mối mới: “…”
Hoàn toàn đúng, nhưng không có chỗ dùng.
Bọn họ đã biết cây số 3 là màu vàng, cây số 2 là màu xanh biển, vậy cây màu xanh biển ở bên cạnh cây màu vàng rõ ràng là một kết luận không cần suy luận cũng có thể biết được.
Hạ Nam: “Vậy tiếp theo chúng ta đi…”
Mặt búp bê bỗng dưng mở miệng cắt ngang lời Hạ Nam: “Đi đến nhà của Hà tiên sinh xem trước đã, mắt Hà tiên sinh không tiện tìm kiếm, nói không chừng sẽ bỏ sót gì đó.”
Hà Sở Văn mỉm cười: “Cũng được.”
Thật ra Hạ Nam cũng có suy nghĩ này, chỉ là không dám chủ động nói ra, để tránh chọc giận người chơi còn cũ hơn so với mình, bây giờ có người đi đầu, mà đối tượng cũng không phản đối, đương nhiên là phải nhanh chóng đi theo rồi.
“… Phòng của anh Hà dọn dẹp sạch sẽ quá.”
Vừa mới vào cửa, Vương Mạnh Viễn đã bắt đầu nịnh hót.
Cố Cảnh Thịnh thầm tán thành trong đầu — Đối với môi trường bên trong nhà gỗ, tuy rằng cô không có nhiều ví dụ để tham khảo lắm, nhưng mặc kệ là phòng của mình hay là phòng của Lưu Hàn Nho đã chết thì đều lộn xộn gấp đôi phòng của Hà Sở Văn.
Chăn trong phòng được xếp thành một khối đậu hủ — Từ sau kỳ huấn luyện quân sự Cố Cảnh Thịnh đã không còn thấy được đồ trên giường góc cạnh như vậy nữa — Trên sàn nhà không có chút bụi bặm, ngay cả nhà vệ sinh cũng giống như đã từng được chà rửa cẩn thận.
Thích sạch sẽ không tính là phẩm chất khó gặp, nhưng trong phó bản bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng mà vẫn còn duy trì thói quen vệ sinh của mình, Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn căn phòng rực rỡ ngăn nắp, lại nhìn Hà Sở Văn tây trang giày da bóng lưỡng, nhất thời cảm thấy anh ta như một ngọn núi cao.
Hà Sở Văn không thấy được ánh mắt phức tạp của các người chơi khác, chỉ cười nói: “Tôi có thói quen sắp xếp hoàn cảnh sinh sống có trật tự một chút, như vậy vừa thoải mái mà cũng tiện hơn.”
Lúc mấy người chơi hỗ trợ tìm kiếm, ngay cả Diêu Nhược Linh tính tình hơi kiêu ngạo cũng vô thức nhẹ nhàng, để tránh không cẩn thận làm lộn xộn phòng người ta.
Trong căn phòng này đúng là cái gì cũng không có, sạch sẽ cứ như mới vừa tổng vệ sinh xong, còn là loại vệ sinh tiêu chuẩn cao yêu cầu nghiêm tuyệt đối không buông tha một góc chết nào nữa.
Lúc các người chơi một mình trở về phòng mình tìm kiếm manh mối, cửa phòng Lưu Hàn Nho đã một lần nữa bị khóa lại, chìa khóa tạm thời do Hạ Nam cùng phòng bảo quản, đợi đám Cố Cảnh Thịnh một lần nữa trở về một trong hai hiện trường vụ án hôm nay, ở giữa căn phòng có thể ngăn cách NPC phá hư hiện trường về mặt vật lý đang đặt thi thể của một thiếu niên, tư thế giống y như đúc trước khi các người chơi rời đi — Đầu của cậu ta gần như rời khỏi cơ thể, chỉ còn một chút da thịt dính vào cổ, phần bụng bị đào rỗng.
Mặt búp bê thản nhiên nói: “Có rảnh thì tra xem Lưu Hàn Nho chết như thế nào đi, tôi cảm thấy đêm nay sẽ tiếp tục có người bị hại.”
Lòng Cố Cảnh Thịnh hơi trầm xuống, cô không ngây thơ đến mức cảm thấy dùng [Bạn tốt của thám tử] là sẽ có thể trụ đến cuối cùng, đại lão thì nhất định đến phút cuối mới ra tay, chút vầng sáng may mắn ấy cùng lắm cũng chỉ có thể làm cho cô lãnh cơm hợp trễ hơn các người chơi mới không có thực lực khác một chút thôi.
Hạ Nam nhỏ giọng nói gì đó với Diêu Nhược Linh, cô ta gật gật đầu, sau đó đưa một tấm thẻ cho Vương Mạnh Viễn.
“Anh phụ trách sử dụng đạo cụ này.” Diêu Nhược Linh liếc nhìn anh ta, bổ sung, “Không muốn cũng được, nhưng hẳn là anh rõ, anh chính là người chơi dự bị duy nhất còn sống.”
Mặt Vương Mạnh Viễn thoáng trắng bệch, nhưng không có cách nào từ chối yêu cầu của cô ta, chỉ đành run rẩy nhận lấy tấm thẻ.
Vị trí của Cố Cảnh Thịnh cách anh ta không xa, cô thuận thế liếc nhìn thông tin trên thẻ.
[Kính lúp “Xin đừng nhìn trộm”: Phần rìa của nó bị mài mòn rất nghiêm trọng, bên ngoài có dính mấy vết dơ không thể rửa sạch, có khi đã hư hỏng hoàn toàn, nhưng lúc còn sống, bác sĩ ▇▇ vẫn không chịu bán kính lúp của mình cho người khác.
Cảnh sát trưởng ▇▇▇ từng nói rằng, khi dùng cái kính lúp thì ông lại phát hiện một vết máu vô cùng cũ ở bên trong khách sạn Đèn Treo Hoa vừa mới được sửa chữa xong.
“Bọn tôi cũng không rõ tại sao cảnh sát trưởng lại đổ axit vào mắt mình, dù rằng hộ sĩ đã ngăn cản, nhưng ông ấy vẫn quát rằng nhất định phải tẩy sạch lớp bụi trên kính của mình, nhưng thề với trời rằng, cảnh sát trưởng căn bản là chưa từng đeo kính bao giờ!”
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★★
Ghi chú: Xin đừng sử dụng liên tục trong thời gian dài, nếu không thị lực của người chơi sẽ xuất hiện thay đổi không thể nghịch chuyển được.]