Chu Mộ Bạch ánh mắt vui sướиɠ, trong lòng đắc ý, chắc hẳn là cắn câu rồi chứ gì.
Đang lúc cậu ta muốn khóc nức nở cầu xin thì lại thấy Tạ Vân Từ ngồi xổm trước mặt mình, miệng ngậm thuốc lá, hơi híp mắt cười như không cười, nói:
“ Tìm tôi à? Quá xấu.”
Chu Mộ Bạch cứng mặt, nhìn hắn một cách khó tin.
Thứ thuốc trong cơ thể làm người cậu ta nóng lên, đầu quay mòng mòng, bắt đầu không khống chế được tư duy.
Cậu ta cắn chặt răng, không tự kiềm chế nữa, biểu hiện như bị thuốc khống chế, xé rách quần áo trên người.
“ Nóng quá….a….buông….buông tôi ra…khó chịu…nóng….”
Chu Mộ Bạch luôn chú ý tập thể hình, cậu ta biết mặt mình chẳng có gì đặc sắc nên chuyển sang chú tâm chăm chút cơ thể.
Nhưng mà dù có cố tới đâu thì do khung xương to nên eo cậu ta vẫn khá thô, mông cũng không vểnh lắm, làn da cũng chẳng trắng sáng, lỗ chân lông cũng không nhỏ.
Tuy vậy vẫn hơn nhiều so với đại đa số, làm mấy nam sinh trong phòng nhìn chằm chằm.
Dù có một số không thích nam, nhưng cũng có một số nam nữ đều không kỵ.
“ Anh Từ….”
Có người nuốt nước miếng.
Tạ Vân Từ nâng mí mắt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điếu thuốc trong miệng, huýt sáo một tiếng, tùy ý vỗ vỗ mặt cậu ta:
“ Trò hề cũ kỹ, chẳng qua thấy cậu cũng có nỗ lực, uống hết chỗ rượu trên bàn, cho cậu một cơ hội cuối cùng, thấy sao?”
Chu Mộ Bạch liếc nhìn số rượu bày biện trên bàn, tất cả đều là rượu sang quý, lọ nào lọ nấy đều có giá từ mười mấy vạn trở lên, nhưng sắc mặt cậu ta lại lập tức trắng bệch.
Nhiều rượu như vậy mà xuống bụng, cậu ta chắc sẽ chết mất.
Chu Mộ Bạch giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cởϊ qυầи áo quyến rũ.
“ Anh Từ,.....đây chắc là gấp không chờ nổi rồi….da^ʍ ghê…”
Nam sinh ôm Chu Mộ Bạch cố ý kéo dài giọng, giọng điệu cực kỳ ái muội, vừa nói xong một đám xung quanh liền cười phá lên.
Dù sao thì tự mình đề cử cũng thấy nhiều rồi, nhưng tới mức này thì đúng là hiếm gặp.
“ Muốn chơi thì mang đi chỗ khác, đừng làm bẩn chỗ này.”
Tạ Vân Từ chán ghét nhìn cậu ta, không đùa nữa, bảo mấy nam sinh đang chống mắt mong chờ xung quanh.
Mấy nam sinh lập tức phấn khởi chuẩn bị mang Chu Mộ Bạch đi, dù sao mục đích của cậu ta vốn là quyến rũ người khác, tuy rằng nhan sắc chẳng có gì đặc biệt, nhưng bọn họ ăn nhiều đồ mặn rồi, thỉnh thoảng ăn chay cũng tạm chấp nhận được.
Tạ Vân Từ không muốn hưởng nhưng bọn họ thì khác, không thể lãng phí được.
Trong mắt Chu Mộ Bạch hiện lên sự hoảng loạn, muốn mở miệng nói nhưng bị thuốc khống chế nên cậu ta đã sớm đắm chìm vào biển du͙© vọиɠ không ngừng uốn éo trong lòng ngực nam sinh đang ôm cậu ta.
“ Chu Mộ Bạch.”