Vừa mới đi được một đoạn, Lương Chí lên tiếng:
“Anh Trương…”
Lương Chí run rẩy gọi anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trương Chí Viễn: ?
Lương Chí: “Đến giờ em phải quay về trường rồi, em ở lại trường vào cuối tuần.” “Nhưng bây giờ mà trở lại một mình, nhất định sẽ bị mấy tên côn đồ kia chặn đường.” Vẻ mặt Lương Chí cực kì đáng thương, ôm chặt lấy cánh tay Trương Chí Viễn.
Trương Chí Viễn: …
“Anh Trương, anh thu nhận em đi mà, anh xem, trời đã tối rồi, anh để em về một mình không thấy lo lắng chút nào sao?”
Lương Chí từ bỏ liêm sỉ của mình, lay lay cánh tay Trương Chí Viễn để anh thu nhận mình.
“Tùy cậu.”
Trương Chí Viễn nói xong lập tức nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, Lương Chí vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm đắc ý.
Trương Chí Viễn thuê một căn nhà một phòng ngủ ở một cư xá đối diện với cây cầu thứ ba, đồ đạc trong nhà đều đầy đủ tiện nghi.
Ban đêm, lúc đi ngủ Lương Chí an tâm thoải mái trèo lên giường, còn tự giác dịch vào trong một chút, để lại hơn phân nửa giường cho Trương Chí Viễn.
Trương Chí Viễn nhìn Lương Chí mặc mỗi cái quần đùi nằm trên giường, một ngụm máu nghẹn trong lòng.
Làn da Lương Chí rất trắng, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn trắng đến phát sáng, chăn và ga trải giường của Trương Chí Viễn đều là màu đen, chân của Lương Chí gác lên chăn, nhìn qua chói mắt cực kì.
Trương Chí Viễn: “Cậu xuống đi.”
Lương Chí: “Hả? Nhưng mà chỉ có một cái giường mà…”
Lương Chí vùi nửa mặt vào trong chăn, định bụng lừa gạt cho qua ải.
Trương Chí Viễn lấy từ trong tủ ra một tấm nệm dày, trải xuống bên cạnh giường, sau đó kéo Lương Chí đang nằm trong chăn của mình ra ném xuống đất. Lương Chí bị ngã đầu váng mắt hoa, sau khi phản ứng lại thì ôm chặt lấy đùi Trương Chí Viễn nhất quyết không chịu buông tay.
“Anh Trương! Tấm nệm này cứng như vậy, đêm khuya em ngủ không được nhích tới nhích lui nhất định sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi, nếu để cho em ngủ trên giường em tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích!”
Lương Chí ý đồ tranh thủ vì giấc ngủ thoải mái của mình một chút, nhưng Trương Chí Viễn căn bản không hề bị lay động, đạp một phát khiến cậu lăn trở lại tấm nệm.
“Tự ngủ đi.”
Trương Chí Viễn nói xong liền nằm xuống, đắp chăn lại, không thèm liếc mắt nhìn Lương Chí thềm cái nào nữa.
Lương Chí: Chó Alpha thật sự không phải là con người.
Đương nhiên cậu cũng chỉ dám thầm mắng trong lòng một chút, vẫn rất ngoan ngoãn ngủ dưới đất.
May mắn thay là Trương Chí Viễn còn ném cho cậu thêm cái gối đầu, tấm nệm bên dưới cũng coi như mềm, Lương Chí cứ như vậy mơ màng ngủ thϊếp đi.
Không biết qua bao lâu, Trương Chí Viễn đang ngủ trên giường bỗng mở mắt ra, tin tức tố Lan Dạ Hương bay tán loạn trong không khí, thay chủ nhân thể hiện sự nóng nảy.
Trương Chí Viễn xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy Lương Chí đang ngủ say lên giường, da thịt trong tay nhẵn nhụi bóng loáng, xúc cảm rất tốt, Trương Chí Viễn theo bản năng nắm lấy eo cậu, Lương Chí đang ngủ say chợt rên lên một tiếng.
Trương Chí Viễn hồi thần lại, đắp chăn cho Lương Chí, sau đó nằm cạnh cậu. Tướng mạo Lương Chí cực kì thanh tú, làn da vừa trắng vừa mềm, giống như một cậu chủ nhỏ được nuôi dưỡng tốt, lúc ngủ có cảm giác nhu thuận khiến người ta thương tiếc.
Trương Chí Viễn nhìn một hồi, không kìm được đưa tay nhéo nhéo mặt Lương Chí.
Lương Chí dường như cảm nhận được, bất an nhíu mày, khẽ giọng rêи ɾỉ rầm rì. Trương Chí Viễn thấy vậy khẽ cười ra tiếng, nhưng ngay tức khắc nhận ra mình đang làm gì, mạnh mẽ thu tay lại, nằm ngửa ra, làm bộ cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Đêm rất dài, Lương Chí ngủ không được an ổn cho lắm, cậu nằm mơ thấy một cái lò sưởi lớn khiến toàn thân cậu nóng đến toát mồ hôi, mà bản thân cái lò sưởi lại ôm Lương Chí mềm mại ngọt ngào ngủ vô cùng ngon giấc.