Giọng nói trầm lắng của người đàn ông từ phía sau vang lên, Tần Ngọc sợ tới mức trong nháy mắt toàn thân nổi lên một lớp da gà, quay đầu rất nhanh nhìn về đằng sau, phát hiện Tần Trì chỉ cách cậu có mười centimet.
Tần Ngọc trong nháy mắt bị hoảng loạn, đưa tay túm chiếc khăn tắm che kín nửa thân dưới, lắp bắp nói, “Anh, anh cả, sao anh lại tới đây?”
Tần Trì nhìn bộ dạng che che giấu giấu của cậu nhíu mày, “Em cũng lớn rồi, cần phải chín chắn hơn, không thể quậy phá giống như trước đây.”
Tần Ngọc hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì, toàn bộ đầu óc bận suy nghĩ Tần Trì vào đây từ khi nào, anh không nhìn thấy gì phải không, xem phản ứng này chắc là không thấy được, hô, không phát hiện là được.
“Ừm, à, em biết rồi”, Tần Ngọc mặc kệ anh nói gì đều đồng ý hết.
Người đàn ông thấy dáng vẻ có lệ này của cậu trong lòng không vui, lạnh lùng nói, “Anh không quan tâm em thật sự hay giả vờ, đừng quên em là người nhà họ Tần, đừng làm mất mặt nhà họ Tần.”
“Số 12 ở kế bên là nơi anh ở, nếu em dám ở bên ngoài gây chuyện cho anh”, Ánh mắt của người đàn ông kèm theo uy hϊếp, “Anh không thích ra tay đánh người, em tự giác một chút.”
Sau khi cảnh cáo xong người đàn ông xoay người đi về phía cửa, Tần Ngọc mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì thấy người đàn ông dừng bước, Tần Trì nghiêng đầu nhìn trên bàn hộp đựng đồ ăn ngoài, trong đầu hiện lên cơ thể mới vừa nãy của cậu thanh niên rõ ràng thiếu dinh dưỡng, “Ngày mai anh bảo chú Lý tìm cho em một dì giúp việc, đừng tiếp tục ăn những đồ ăn như này.”
Sau đó mở cửa đi ra ngoài, Tần Trì vừa đi, Tần Ngọc lập tức lên lầu thay quần áo rồi đi xuống, sau đó đổi lại mật khẩu trên khóa cửa thông minh, ngẫm đi nghĩ lại, hình như vẫn không được an toàn, có lẽ ngày mai gọi điện thoại đổi cái mới.
Tần Ngọc xoay người lên giường, dùng chăn bọc kín mít bản thân, sau đó nhắm mắt lại.
Cùng thời gian đó, Tần Tụng ngồi trong phòng quán bar, cánh cửa dày nặng ngăn cách âm nhạc điếc tai với bên ngoài, ngoài cửa cuồng nhiệt vui vẻ bao nhiêu, bên trong cánh cửa lại vô cùng yên tĩnh bấy nhiêu, trên mặt đất một người đàn ông run rẩy quỳ gối, vệ sĩ đứng ở chung quanh theo dõi, đề phòng đối phương chó cùng rứt dậu.
Trong phòng điều hòa được bật lên, người mặc quần áo sẽ không có cảm giác gì, nhưng sau khi người đàn ông bị quăng vào đã bị lột trần, chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ, cả người hướng về phía điều hòa, lông tơ vì lạnh mà dựng đứng phát run.
Giọng nói cũng không ổn định, “Anh Tụng, không, cậu chủ, không phải tôi, thật sự không phải tôi nói.”
Tần Tụng chậm rãi châm điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ kẹp trong tay, điềm đạm mở miệng, “Không phải anh làm, vậy sẽ là ai nhỉ?”
Vẻ mặt của Tần Tụng vẫn như cũ, ngay cả ngữ điệu cũng bình thường không có gì khác biệt, nhưng người đàn ông hiểu rõ, tâm trạng của đối phương không hề tốt, không biết chính xác sẽ làm gì tiếp theo.
“Tôi, tôi không biết, tôi thật sự không biết”, Người đàn ông run rẩy trả lời, như là bị dọa sợ.
Tần Tụng gảy gảy tàn thuốc, vẫn nhẹ giọng như cũ nói, “Tôi đã cho anh cơ hội, chính anh không biết nắm bắt, vậy thì sẽ phải gánh chịu tất cả!”
Nói xong đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa phất tay về phía sau, một vệ sĩ đứng bên cạnh tiến lên đè tay của người kia xuống mặt đất, một vệ sĩ khác lấy con dao trong đĩa trái cây cầm chặt trong tay chuẩn bị đâm xuống.
Người đàn ông nhìn bóng lưng Tần Tụng, gấp giọng nói, “Cậu chủ!! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu tha cho tôi, tôi cũng không muốn, nhưng lời của cậu cả tôi không dám không nghe!”
Vệ sĩ dừng tay, nhìn Tần Tụng, nháy mắt thả người kia ra, người đàn ông lập tức xụi lơ trên mặt đất, Tần Tụng tặc lưỡi, ghét bỏ nói, “Lá gan nhỏ như vậy, Tần Trì coi trọng chỗ nào của anh vậy?”
Người đàn ông run rẩy vuốt ngón tay chính mình, như sợ thiếu mất ngón nào, Tần Tụng rít điếu thuốc lá trên tay, sau đó ném lên bàn, “Nói lại với Tần Trì, bảo anh ta bớt lo chuyện người khác.”
Sau đó mở cửa đi ra ngoài, vệ sĩ ném quần áo cho người kia, rồi cũng đi theo, sau khi cửa đóng lại, người đàn ông vội vàng tìm từ trong quần áo ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số trong trí nhớ, sau đó nhấn vào nút gọi.
Biệt thự một màu đen kịt, chỉ có trong khe cửa phòng làm việc trên lầu hai hiện ra ánh sáng yếu ớt biểu hiện chủ nhân còn chưa nghỉ ngơi, đột nhiên, điện thoại đổ chuông, phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng này, sau ba tiếng rung, điện thoại đã được kết nối.
“Ừm, tôi đã biết, để anh ta nghỉ ngơi đi, sau này không cần đi theo Tần Tụng nữa.”
Người đàn ông ngồi trên ghế dựa, cái bóng được trải dài dưới ánh đèn trên bàn, sau khi cúp điện thoại, Tần Trì tháo kính xuống dụi đôi mắt, liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó, đèn trong phòng làm việc được tắt đi.