Vạn Nhân Mê Bị Đám Chính Công Chơi Hỏng

Quyển 1 - Chương 16: Văn Phòng Play, Trốn Dưới Gầm Bàn, Khẩu Giao Khi Nhân Viên Báo Cáo (H++)

Chờ khi ngắt kết nối, miệng huyệt hồng hào mũm mĩm đã bị đại côn xỏ xuyên đến hơi sưng đỏ, hai cẳng chân thon dài trắng bóng không ngừng quấn chặt lên eo người đàn ông, quặp về phía sau lưng hắn.

Người đàn ông cũng vươn tay nhào bóp lên bộ ngực nhỏ trắng mềm, hắn kẹp đầṳ ѵú sung huyết ưỡn lên thành một viên tròn đỏ tươi diễm lệ.

Lộc Minh ngẩng cao gương mặt nhỏ xinh tinh xảo, trong mắt mê mang những lớp sương mù mỏng manh như một làn khói mực.

"Phụt, phụt—"

Thân thịt to lớn giống một cánh tay dài hung hăng mở ra từng tầng mị thịt, Hàn Trúc Dịch một bên đùa bỡn ngực sữa nhỏ, một bên ôm lấy vòng eo thon thả của Lộc Minh.

"Ba, Ba—"

Hai viên tinh hoàn cỡ lỡn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tát mạnh lên môi âʍ ɦộ đang mẫn cảm ướŧ áŧ của Lộc Minh, Hàn Trúc Dịch kéo đôi chân dài của cậu ra sau hơn nữa, nghênh đón súng thịt trướng căng thành màu đỏ tía lao thẳng vào, kịch cán.

Gân guốc dương côn phồng lớn, hắn mạnh mẽ cắm sâu, bắt đầu giã thục, cho đến khi tiểu da^ʍ động nổi đầy bọt bóng li ti gần như mềm nhũn vẫn chưa muốn ngừng lại.

"Ahhhh...đừng, đừng bắn ở bên trong, hư ưmmmmmm..."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm cuồn cuộn xông lên, kịch liệt bắn vào trong tử ©υиɠ ấm áp, cho đến khi bụng dưới của Lộc Minh phồng lên một độ cong rõ ràng.

Hắn xấu xa hỏi, "Lộc Lộc, em nói xem, vừa rồi em phun nước mấy lần, lại bắn tinh ra mấy lần? Hử?"

Hàn Trúc Dịch rút ra côn ŧᏂịŧ vừa nùng tinh xong vẫn còn rất cứng rắn, hắn ôm Lộc Minh đang run rẩy vì cơn khoái rời khỏi bàn làm việc.

Hắn giúp Lộc Minh lau sạch âʍ ɦộ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó ôm cậu vào lòng, lại xuống nước dịu dàng an ủi.

Thu dẹp vết tích gần xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng, "Hàn tổng."

Vì vừa làm chuyện đáng xấu hổ bên trong, Lộc Minh đã bị Hàn Trúc Dịch giã đến choáng váng, nên não lúc này cũng hơi ngắn mạch.

Cậu rất sợ hãi, sợ nhân viên của Hàn Trúc Dịch sẽ nhìn ra manh mối.

Vì thế, một phút thiếu suy nghĩ đã đẩy Hàn Trúc Dịch ra, cả người thì co cho lùn lại, trực tiếp trốn xuống gầm bàn làm việc của hắn.

Nhìn hành động ngốc nghếch của cậu, Hàn Trúc Dịch bỗng nở ra một nụ cười tà mị nguy hiểm.

Lộc Minh thoạt đầu cũng không hiểu hắn có ý gì.

Chờ đến khi Hàn Trúc Dịch ngồi xuống ghế làm việc, trực tiếp nhìn thấy hắn cởi ra thắt lưng, lại tiếp tục móc ra cây côn ŧᏂịŧ to bự kia, Lộc Minh mới ý thức được việc hắn sắp muốn làm.

Cậu hung hăng trừng mắt ngước nhìn Hàn Trúc Dịch, vẻ mặt viết rõ, “Chú sao có thể không biết xấu hổ như vậy!”

“Ba~~” Hàn Trúc Dịch ưỡn thẳng côn điểu, đẩy ra hàm môi Lộc Minh, trực tiếp ấn dươиɠ ѵậŧ nhét vào trong khoang miệng nóng bỏng của cậu.

“Ư~!”

Cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị súng thịt bỏng rát nhồi đầy, Lộc Minh bị đâm đến hai má phồng lớn, cậu không thể phát ra tiếng nào, nhưng vẫn quyết liệt phản kháng.

Nhưng Hàn Trúc Dịch lại chịu cho cậu thời gian phản kháng sao?

Sẽ không, hắn bèn lên tiếng, "Vào đi."

Lộc Minh đang trốn ở dưới gầm bàn, liền nghe Hàn Trúc Dịch nói với cấp dưới ngoài cửa còn mang theo ý cười nhìn mình, cậu cứng ngắc im bặt.

Nhân viên đẩy cửa tiến vào, anh lặng lẽ liếc nhìn hai bên văn phòng một chút, lòng hơi sinh nghi vì khi không trông thấy cậu thanh niên dễ thương đã thu hút sự chú ý của mọi người lúc trước đâu.

Có phải lúc này tiểu khả ái xinh đẹp đang ngủ trong phòng nghỉ của Hàn tổng hay không?

Anh chàng không được nhìn thấy mỹ nhân nên trong lòng cảm thấy hơi mất mát.

Nhưng anh lại không biết, trong khi anh đang báo cáo công việc, cậu thanh niên mà mình nghĩ đến, lúc này lại phải quỳ trước háng Hàn Trúc Dịch, cái miệng nhỏ nhắn mê người ấy đều sắp bị huyết mạch dục long của chủ tịch Hàn đâm thủng.

Cây thịt thô cứng thao mở hết cỡ cái miệng xinh xinh, lôиɠ ʍυ sẫm màu liên tiếp đâm vào mặt Lộc Minh.

Lông mọc sát bên côn ŧᏂịŧ khá rậm rạp, đen nhánh, vừa cứng vừa dày, Hàn Trúc Dịch vươn tay ra đỡ đầu Lộc Minh, tránh cho cậu cục vào bàn, đồng thời cũng đẩy miệng nhỏ lao lên phía trước.

Côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm đến tận cùng, hai bọc túi tinh hoàn tát vào hàm dưới Lộc Minh sinh ra đỏ ửng.

Cấp dưới đang báo cáo công việc đứng cách đó không xa lại hồn nhiên không phát hiện, anh vẫn rất tập trung vào báo cáo tiến độ của công việc.

"Là một công ty mới đã chuyển đổi thành công..."

Cấp dưới lật quyển sổ trên tay, giọng điệu thực bình tĩnh.

Dưới gầm bàn, nước bọt bị qυყ đầυ to tròn chen chúc, ứa tràn hết ra khóe môi, cái miệng nhỏ nhắn của Lộc Minh bị thao thành tê dại.

Cậu rất muốn đẩy Hàn Trúc Dịch ra, muốn mở miệng cự tuyệt ăn dươиɠ ѵậŧ, rồi lại sợ hãi sẽ bởi vậy mà làm ra tiếng động, ngược lại bị cấp dưới của Hàn Trúc Dịch phát hiện ra sự thật, cậu đang trốn dưới gầm bàn làm việc để liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ cho người khác.

"Hai năm qua, số lượng đặt hàng và doanh số bán hàng của Trì Thượng cũng tăng lên, có thể gọi là một bước tiến nhảy vọt..."."

Côn ŧᏂịŧ to đến dọa người đè lên chiếc lưỡi ướt đỏ của Lộc Minh, cắm sâu vào trong cuống họng, Hàn Trúc Dịch hơi nâng eo cẩu đực lên, qυყ đầυ sung huyết phá ra vòm họng nhỏ.

”Trong những ngày đầu, Trì Thượng chú trọng nhiều hơn đến nghiên cứu và phát triển ..."

Roi lừa giống như một thanh kiếm thịt khổng lồ cắm xuống, đâm thật sâu vào trong cổ họng Lộc Minh, cảm giác cổ họng bị dục long to ngang cánh tay xuyên qua thật không dễ chịu.

Cảm giác buồn nôn lập tức ập đến, tròng mắt Lộc Minh ầng ậc hơi nước, từng giọt trong suốt ứa ra.

"Có hơn 20.000 nhân viên R&D phục vụ riêng cho công ty của họ..." vẻ mặt nhân viên vẫn rất tập chung báo cáo.

Bề mặt lưỡi bị các cơ lớn cọ xát đến tê cứng, không chỉ miệng lưỡi Lộc Minh đều đau nhức, cậu trốn dưới gầm bàn cũng không thể duỗi người ra được, cánh tay và đùi sắp mỏi nhừ đến nơi.

"Chi phí nghiên cứu và phát triển hàng năm của Trì Thượng lên tới 8 tỷ nhân dân tệ..."

Côn ŧᏂịŧ của tên cầm thú nóng bỏng, không ngừng bị Lộc Minh ăn thành ướt sũng, trơn nhớt nước bọt.

Cậu sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Bỗng sau gáy được một bàn tay to lớn của Hàn Trúc Dịch dịu dàng xoa xoa, tựa như đang trấn an an ủi cậu, Lộc Minh lại giống như một con mèo con được vuốt ve thoải mái, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngậm lấy súng thịt đỏ rực trong miệng.

Chờ cho nhân viên cấp dưới báo cáo xong công tác và rời đi, Hàn Trúc Dịch mới vội vàng ôm Lộc Minh từ trong không gian nhỏ hẹp bên dưới ra.

Cậu vẫn quỳ dưới đất, Hàn Trúc Dịch yêu thương vuốt tóc cậu, “Ngoan, dùng sức thêm một chút.....”

Lộc Minh ngẩng cao đầu, cậu cẩn thận khép lại hàm răng, lưỡi nhỏ quấn quanh đỉnh đầu tròn vo của cây côn ŧᏂịŧ, thỉnh thoảng đầu lưỡi còn liếʍ qua mắt ngựa đỏ au đang tiết ra dịch tuyến.

Hai má cậu hóp lại, khoang miệng mềm mềm lại ấm nóng ra sức hút vào cây thịt tím sậm ấy.

"Hừm, chật quá..."

Giọng nói của Hàn Trúc Dịch khàn khàn, hắn ra sức chế trụ gáy Lộc Minh, côn ŧᏂịŧ ở trong miệng nhỏ của cậu kịch liệt giật nhảy, bạch tinh tanh nồng cũng đã đến cực điểm nổ tung, toàn bộ đều bắn hết vào trong cuống họng, hung hăng ép trôi xuống túi dạ dày của Lộc Minh.