Vạn Nhân Mê Bị Đám Chính Công Chơi Hỏng

Quyển 1 - Chương 15.2: Văn Phòng Play, Một Bên Nghe Báo Cáo, Một Bên Đỉnh Tao Huyệt (H++)

Lộc Minh mộng bức đi rửa mặt, thay vào một bộ đồ chỉnh trang khác, Hàn Trúc Dịch đúng lúc gọi điện tới, thanh âm của hắn ở trong điện thoại nghe có chút khẩn trương, nhưng cũng không hỏi Lộc Minh xem cảm thấy thế nào khi nhận được tin nhắn kia, không biết là do ngượng ngùng nên giả bộ tỉnh bơ, hay là quá mức thẹn rồi đây?

Thuận theo ý của Hàn Trúc Dịch, trợ lý của hắn đã lái đến đón, Lộc Minh đành lên xe đi đến công ty của Hàn tổng tài.

Được dẫn đường, dưới ánh mắt tò mò của rất nhiều nhân viên, cậu một mạch đi thẳng vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Biết Lộc Minh chưa ăn, Hàn Trúc Dịch chu đáo đặt trước cho cậu một suất ăn ở nhà hàng cấp sao.

Lộc Minh vừa đến, nhân viên giao đồ ăn cũng tới.

Sau khi ăn xong, người đàn ông mặc âu phục màu đen chỉnh tề, mày kiếm tuấn tú, ngồi ngay ngắn ra hiệu cho cậu: "Lại đây."

Một bữa cơm rất thịnh soạn, Lộc Minh vừa ăn đồ của người ta xong nên tất nhiên phải rất nghe lời, cậu thỏ thẻ đi tới trước mặt hắn.

"Gọi cháu làm gì ạ?"

Thấy cậu đứng cách mình những nửa mét, Hàn Trúc Dịch nhíu mày không vui, hắn túm lấy cổ tay cậu kéo vào trong l*иg ngực.

Lộc Minh lập tức ngã vào lòng hắn, ngồi ngang trên bắp đùi.

Hàn Trúc Dịch ôm eo nhỏ của cậu, xoay người cậu lại, không nói một lời đã bá đạo hôn xuống.

Đôi môi non nớt sưng lên, Lộc Minh dần dần mềm nhũn.

Hắn tạm nhả ra, khàn khàn hỏi, "Làm em, được không?"

Hàn Trúc Dịch một tay nắm lấy hàm dưới Lộc Minh đang thở dốc, một tay giữ gáy cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, hắn lại tiếp tục cạy môi răng của cậu ra, mạnh mẽ cướp đoạt đi hơi thở kia phải thuộc về mình.

“Roẹt.” một tiếng, chiếc quần bò màu lam nhạt của Lộc Minh bị cởi đến đầu gối, Hàn Trúc Dịch vươn ngón tay cắm vào trong khe huyệt non mềm của cậu.

Không một chút bất ngờ, tay hắn đã sờ ra một cỗ da^ʍ thuỷ dính nhớt.

"Lộc Lộc, em lại ướt rồi”

Ngón giữa thăm dò vào lỗ nhỏ, khe khẽ nhấp vào rút ra.

Tay phải hắn cởi thắt lưng, kéo khóa, cởi chiếc qυầи ɭóŧ màu đen ra, côn điểu nóng hôi hổi nhảy bật ra ngoài một cách nhanh chóng, háo hức.

“Phịch——” một tiếng, côn ŧᏂịŧ hừng hực lửa đỏ đâm mạnh vào khe đùi ướŧ áŧ của Lộc Minh.

Hàn Trúc Dịch cảm thấy ngồi chơi còn chưa đủ, hắn ôm Lộc Minh trong lòng đứng lên, gạt toàn bộ tài liệu văn phòng trên bàn ném vào một góc, cẩn thận đặt Lộc Minh đang kinh ngạc lên bàn.

"Chú! Chú biếи ŧɦái. . ."

Lộc Minh thật sự rất kinh hãi, còn cảm thấy xấu hổ không nói lên lời, cậu không nghĩ thiết lập của Hàn tổng tài luôn cấm dục nghiêm túc, hiện tại lại có thể chơi dã đến mức này.

Bởi Lộc Minh biết, những người như Hàn Trúc Dịch sẽ không bao giờ làm chuyện bậy trong văn phòng, cậu vẫn còn nhớ rõ nội dung gốc, chính thụ Bạch Liên vì muốn dụ dỗ Hàn Trúc Bạch làʍ t̠ìиɦ trong văn phòng, hắn ta đã quỳ xuống liếʍ dươиɠ ѵậŧ của cho Hàn Trúc Dịch, nhưng Hàn Trúc Dịch mặt lại không đổi sắc đẩy hắn ta ra.

Thế mà tại sao, cậu vừa xuyên qua, quen biết với Hàn Trúc Dịch cũng chưa đủ lâu mà đã sửa đổi kịch bản long trời nở đất thế này, hắn đã làm cậu thì thôi đi, sao còn có thể cầm thú xé quần đẩy cậu lên bàn thao tại nơi này được chứ?

"Ư oa… không, không được ở trong văn phòng… A A Aaaaa…”

Dươиɠ ѵậŧ dày, dài lại cứng như một ngọn giáo đâm vào trong khe huyệt chật hẹp, một cú thúc cực mạnh của hắn đã mở rộng hai môi hoa non mịn tách sang hai bên đầy mị hồng ướŧ áŧ.

Một tiếng "Phụt——" văng ra, qυყ đầυ khổng lồ chìm từng chút một vào trong mật huyệt, hoàn toàn biến miệng lỗ thành hình chữ O tròn trịa ôm mυ'ŧ quanh côn ŧᏂịŧ.

Súng thịt thô tráng hệt như cánh tay được tầng tầng lớp lớp mị thịt hồng hào bao bọc, đường âʍ đa͙σ rất nhỏ, liên tục bị thứ quái vật kia xâm nhập, Lộc Minh banh căng cả người cũng không chống đỡ nổi.

"Chặt quá, Lộc Lộc... nó chặt quá... nó cắn tôi.”"

Đôi chân mịn màng trắng nõn bị Hàn Trúc Dịch ôm chặt trong lòng, hắn cúi xuống hôn từ quai hàm Lộc Minh xuống đến yết hầu, dọc quanh cổ, lại xuống xương quai xanh.

Nửa người trên của Lộc Minh bị hắn ta đè chặt trên bàn, nửa người dưới thì bị nhấc lên không trung, mông bị đỉnh mạnh mà treo cao lơ lửng, lắc lư kịch liệt.

"Phịch phịch__" Tử ©υиɠ mềm mại mọng nước trực tiếp bị đập khô, cạnh sườn nấm đỏ au cùng dọc côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đột nhiên tiến sâu vào tử ©υиɠ, ép vào các vách thịt mỏng mà đâm, giã, thục.

"KHÔNG! A a aaa…."

Cơ thể không kiểm soát được trượt dài về phía trước, Lộc Minh bị côn ŧᏂịŧ ăn hϊếp đến mức tầm nhìn bị nhoè đi.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Hàn Trúc Dịch vốn cũng không định bắt máy, nhưng khi nhìn thấy Lộc Minh như chim sợ cành cong co rúm lại sợ hãi, hắn không nhịn được muốn chơi thêm chút nữa, muốn cᏂị©Ꮒ cậu trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn đùa bỡn cậu quá phận một chút.

Vì vậy, hắn đã nhấn nút nghe, cũng mở cả loa ngoài.

"A……"

Lộc Minh vừa mới phát ra một tiếng rên nhỏ, sắc mặt đã tái nhợt, cậu lập tức phản ứng kịp, cố nuốt nốt những tiếng rêи ɾỉ còn lại vào cuống họng.

"Hàn tổng, tôi là Lâm Dư Dương, chín giờ sáng tôi đã đến thành phố A, Lý tổng của công ty Thượng Tinh đích thân tiếp đãi tôi, hợp đồng của công ty bọn họ cũng đã đưa tôi..."

Cấp dưới dừng một chút, trong điện thoại truyền đến âm thanh lật hợp đồng.

Hàn Trúc Dịch một bên nghe nhân viên báo cáo, một bên nhấc chân đỉnh thật mạnh, côn ŧᏂịŧ đầy đặn bóng loáng của hắn lại cắm sâu vào tiểu hoa ướŧ áŧ da^ʍ thuỷ của Lộc Minh thêm một lần nữa.

"Tôi đã xem kỹ hợp đồng mấy lần, trên cơ bản thì không có vấn đề gì, nhưng có một số hạng mục tôi cảm thấy Thượng Tinh vẫn nên cải thiện..."

Điểm G trên vách thịt bị hoả long khổng lồ vừa đỏ vừa cứng đâm vào nghiến nát, kɧoáı ©ảʍ giống như sóng lớn bị thủy triều lật lại, dươиɠ ѵậŧ của Lộc Minh dựng lên thẳng đứng, lại lần nữa nùng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc.

"Hư!..."

Lộc Minh không kìm nổi đã nhảy ra một chút thanh âm, sự sợ hãi cùng lo lắng làm cậu cau chặt mày, theo bản năng chột dạ mà quay đầu nhìn về phía điện thoại.

"Xin chào, Hàn tổng? Ngài còn nghe không ạ?"

Cấp dưới bên kia điện thoại vô tình nghe thấy gì đó không đúng, vội vàng hỏi lại.

Ở đầu bên này, thịt huyệt non mềm lại bị dục long đỏ tía căng nức máu gân xanh của Hàn Trúc Dịch rút ra đâm vào, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ào phun ra từ huyệt đạo đã hơi sưng đỏ.

Lộc Minh vặn eo, liên tiếp lần nữa muốn thăng thiên lên trời, cao trào vọt lên tận mê khoái.